Chương 4: Kiểm tra lẫn nhau

Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc đôi tay kia luồn vào trong chăn nắm chặt tay hắn, Lý Phượng Kỳ thiếu chút nữa không trụ nổi mở mắt ra.

Người bên giường còn nói thầm cái gì hắn đã không còn tâm tư đi nhận biết, toàn bộ tâm thần đều ngưng trên bàn tay bị nắm chặt kia.

Lòng bàn tay đối phương rất mềm mại, không như tay hắn quanh năm cầm đao đầy vết chai, chỉ ngón tay giữa với ngón đeo nhẫn hơi có chút kén mỏng, có lẽ vì quanh năm cầm bút tập viết mài ra. Lực đạo trên tay không lớn, hai bàn tay đem tay hắn bao ở bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve, đuổi đi lạnh lẽo.

Dĩ nhiên là đang sưởi ấm cho hắn.

Đây không phải người Lý Tung phái tới.

Lý Phượng Kỳ hơi suy nghĩ một chút, liền đoán được thân phận của đối phương.

Hẳn là nam Vương phi Lý Tung dùng để làm nhục hắn kia...... Đại công tử của phủ Tề quốc công Diệp Vân Đình. Sáng sớm khi hắn tỉnh lại, người lau mặt cho hắn chắc cũng là y.

Chuyện trong phủ Tề quốc công hắn biết không ít. Lúc Diệp Tri Lễ còn chưa nắm quyền đắc thế, hắn cưới muội muội ruột của Đại Lý tự khanh Vương Thả, kết quả thành hôn chưa tới hai năm, Vương thị liền khó sinh mà chết, chỉ để lại một con trai, chính là trưởng tử Diệp Vân Đình. Việc này nói thật ra cũng không trách được Diệp Tri Lễ, nhưng Vương thị chết chưa đến một năm, hắn liền cưới thêm phu nhân bây giờ Ân Hồng Diệp. Không bao lâu Ân thị lại có thai, sinh ra con thứ Diệp Vọng. Từ đó Vương gia liền đoạn tuyệt lui tới với phủ Tề quốc công.

Lúc Thái Tông lập quốc Bắc Chiêu, phân thành một kinh, năm phủ, mười ba châu. Một kinh là Kinh thành, năm phủ là Vân Dung, Nhữ Nam, Lũng Hữu, niết dương, Bắc Cương, có năm phủ đô đốc, mỗi phủ đô đốc chia ra cai quản mấy châu. Mà trong đó thế lực lớn nhất thuộc về phủ đô đốc Vân Dung, vì thống lĩnh ba châu Lục Châu, Trung Châu, Ký Châu, chính là ba châu tiếp giáp kinh đô và vùng lân cận, xưa nay phụ trách an nguy của kinh thành và Hoàng thành.

Đại đô đốc một thời Ân Thiếu Chi của phủ đô đốc Vân Dung này, càng là cận thần tâm phúc của Thiên tử. Mặc dù người không ở kinh thành, lại không ảnh hưởng chút nào đến quyền lực và địa vị của Ân thị ở kinh đô.

Mà Ân Hồng Diệp, chính là cháu gái mà Ân Tiếu Chi sủng ái nhất.

Nàng nhỏ hơn Diệp Tri Lễ một giáp, nghe đâu lúc trước không để ý Ân gia phản đối, sống chết phải gả tái giá cho Diệp Tri Lễ. Ân Tiếu Chi sủng ái nhất tiểu tôn nữ này, tuy rằng bất mãn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý hôn sự này. Mà những năm gần đây Diệp Tri Lễ lại dựa vào gia thế của Ân gia, cuối cùng mới bò được lên địa vị bây giờ. Từ một Quốc công không có quyền hành gì, đến lúc quyền thế còn cao hơn Tể tướng.

Đắc thế xong Diệp Tri Lễ sủng ái thê tử tái giá với con thứ hơn rất nhiều, mà trưởng tử nguyên phối để lại liền thành kẻ dư thừa. Ân Hồng Diệp tính tình kiêu căng, mặc dù không đến nỗi coi người con riêng này là cái đinh trong mắt, nhưng cũng không tốt với y. Diệp Tri Lễ đối với người con này nhắm một mắt mở một mắt, phần lớn thời gian đến cửa cũng không cho trưởng tử bước ra, chỉ coi như trong phủ Quốc công không có người như vậy.

Dựa theo lệ cũ, Diệp Vân Đình là con trưởng đích tôn, tròn mười tuổi xong vốn nên thỉnh phong Thế tử. Nhưng Diệp Tri Lễ vẫn luôn dùng lí do trưởng tử thế yếu không thể vinh sủng quá mức, kéo dài cho tới bây giờ, rồi trực tiếp đưa người vào Vương phủ này xung hỉ cho hắn.

Tuy rằng Lý Phượng Kỳ luôn luôn biết Diệp Tri Lễ này ra vẻ đạo mạo, thủ đoạn nham hiểm ác độc, nhưng cũng không nghĩ tới hắn vì dành vị trí cho con thứ, lại có thể hạ thủ tàn nhẫn với con ruột như vậy.

Nghĩ như thế, tình cảnh của Diệp Vân Đình lại gần giống hắn.

Chỉ có điều phản ứng hôm nay của Diệp Vân Đình, lại chênh lệch rất nhiều so với cái hắn đã đoán trước.

Mấy ngày trước Lý Tung không chờ kịp đã nói với hắn, Tư Thiên Giám chọn cho hắn một vị Vương phi mệnh cách phù hợp để xung hỉ. Vương phi gia thế tốt, tướng mạo đẹp, chỉ có điều lại là nam nhân.

Mệnh cách phù hợp đương nhiên là chuyện ma quỷ Tư Thiên Giám nói với người ngoài, Lý Tung chỉ là muốn thừa cơ nhét nam nhân làm Vương phi để buồn nôn hắn mà thôi.

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ biểu tình của Lý Tung lúc đó, hưng phấn không kịp chờ đợi nhìn hắn, mong đợi hắn lộ ra thần sắc khuất nhục. Chỉ tiếc gã cũng không được như nguyện, cuối cùng tức đến nổ phổi trở về cung.

Ngược lại là Diệp Vân Đình không qua mấy ngày, quả nhiên liền bị đưa vào Vương phủ.

Lý Phượng Kỳ từ trước vẫn chưa để ý tới vị đại công tử phủ Quốc công này. Chỉ nghe nói y quanh năm bị giam trong hậu viện, cực ít khi được ra ngoài. Liền nghĩ y là kẻ nhu nhược vô năng.

Bây giờ bị gả cho hắn xung hỉ, thành con rơi, thậm chí còn có khả năng bị chôn cùng hắn, không thể không muốn ồn ào dằn vặt, cho dù có một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng là nhân chi thường tình.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, Diệp Vân Đình vậy mà sẽ chủ động đến chăm nom người sắp chết là hắn.

Sự khác thường tất có trá.

Lý Phượng Kỳ cân nhắc hồi lâu, lúc đang suy tư xem y có mục đích gì, liền cảm thấy được mu bàn tay mát lạnh, đôi tay vẫn luôn sưởi ấm cho hắn rút ra khỏi chăn, sau đó liền thả nhẹ bước chân đi xa.

Hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy một bóng lưng cao cao gầy gò đi đến phía giường.

Tuy rằng Lý Tung càng ngày càng cực đoan điên rồ, nhưng có một chút lại không có nói sai, đại công tử phủ Tề quốc công quả thực lớn lên rất khá, cũng chỉ nhìn tư thái bóng lưng này cũng đã thấy đầy phong lưu.

Ánh mắt Lý Phượng Kỳ đuổi theo bóng lưng y, chỉ thấy y đi tới bên giường, bắt đầu chỉnh lý trải chăn. Động tác của y khá là ngốc nghếch, một cái đệm giường mà kéo sang bên trái một cái, lại lôi sang bên phải một cái, làm thế nào cũng trải không phẳng, cuối cùng ước chừng là phiền, đơn giản lung tung trải ra, liền đem gối mềm với chăn đã chuẩn bị xếp lên trên.

Xem dáng dấp kia, còn mang theo chút trẻ con chưa cởi hết.

Lý Phượng Kỳ cụp mắt suy tư chốc lát, quyết định thử y một lần.

Hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài thống khổ vắt vào nhau, phát ra tiếng hô suy yếu: "Nước, nước..."

Diệp Vân Đình mới vừa miễn cưỡng sửa sang xong giường ngừng động tác lại, bước nhanh tới bên cạnh hắn kiểm tra, chỉ thấy người hôn mê đôi môi khô nứt trắng bệch, âm thanh suy yếu từ giữa môi phun ra, càng có vẻ ốm yếu đáng thương.

Cũng khó trách, ít nhất cả ngày rồi hắn chưa nhấp chút đồ ăn nước uống nào.

Diệp Vân Đình đi nhanh ra gian ngoài rót một chén nước tiến vào, chỉ là lúc đút tới bên miệng, liền đột nhiên nhớ tới người này mới chịu gió lạnh, lại đang bệnh, nước lạnh này cứ đút xuống như vậy sợ là không được. Chần chờ nháy mắt, y đem chén nước thả lại bàn, liền bưng một cái giá nến đến, mới nắm chén nước đặt lên ngọn lửa từ từ nướng.

Lúc này sắc trời đã tối sầm, gió đêm lạnh như băng từ khe cửa sổ trong thổi tới, thổi đến mức ánh nến lung lay đòi tắt.

Người bệnh hôn mê trên giường vẫn đang kêu từng tiếng "nước", Diệp Vân Đình nóng ruột, chỉ có thể một tay che chở ánh nến, một tay nắm cốc trà treo trên ngọn lửa. Chờ thật vất vả nướng được một chén nước đến nóng hổi, ngón tay của y cũng nóng đỏ một mảnh.

Diệp Vân Đình xuýt xoa hai cái, chà xát ngón tay nóng đỏ, mới cẩn thận đệm cái gối mềm sau đầu Lý Phượng Kỳ, đem chén nước ấm áp đút tới bên môi hắn.

Dòng nước ấm áp thấm ướt đôi môi khô héo, trải qua thực quản khô khốc, cuối cùng lọt vào dạ dày.

Lý Phượng Kỳ vốn chỉ muốn thử y một lần, mà chờ đến lúc dòng nước ấm áp vào cổ họng, thân thể lại không kịp chờ đợi từng ngụm từng ngụm uống hết chén nước, không nhịn được phát ra một tiếng thở dài.

Hắn đã không nhỡ rõ bao lâu rồi chưa được uống qua một ngụm nước ấm.

Năm ngày, mười ngày, hay một tháng?

Lý Tung đối với hắn kiêng kỵ rất sâu, trong một tháng từ khi hắn trúng độc nằm trên giường này, đầu tiên là giết tâm phúc trung thành trong Vương phủ của hắn, lại nhốt hắn ở trong này, cắt đứt đường truyền tin giữa kinh thành và Bắc Cương, làm tin tức hắn gặp chuyện không truyền về Bắc Cương, không ai trợ giúp.

Lúc hành quân đối địch hoàn cảnh gian khổ hơn thế này cũng có, nhưng chật vật đến vậy, vẫn là lần đầu tiên. Tuy rằng không đến nỗi không chịu đựng nổi, nhưng nói không khó chịu là nói dối.

Thống khổ trên thân thể là thứ yếu, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ bị phản bội. Nếu không phải lúc này vẫn cần ẩn nhẫn, hắn rất muốn tự mình hỏi Lý Tung một chút, tình cảm huynh đệ hơn mười năm qua chỉ là giả thôi sao?

Hắn thay gã trông coi biên cương, giết quyền thần, củng cố ngôi vị Hoàng đế, cuối cùng đổi lấy cũng chỉ có bị làm nhục như vậy.

Một chén nước ấm này của Diệp Vân Đình, ít nhất làm cho hắn cảm thấy được, cõi đời này cũng không hoàn toàn chỉ toàn kẻ lòng lang dạ sói như Lý Tung.

Ngực Lý Phượng Kỳ chập trùng mấy hơi thở, mới mở mắt ra.

Diệp Vân Đình vốn đang quan sát tình hình của hắn, lúc này vừa vặn đối thượng ánh mắt hắn.

Ánh mắt nam nhân thâm trầm nhìn về phía y, rõ ràng mang theo suy xét.

Y sửng sốt nháy mắt, rất nhanh phản ứng lại, nói: "Vương gia tỉnh rồi?" Dừng một chút, lại nói: "Ta là Diệp Vân Đình." Còn lại y không nhiều lời, mà Lý Phượng Kỳ hẳn là cũng biết.

Lý Phượng Kỳ nhìn y chốc lát, thấy đáy mắt y toàn là thản nhiên không sợ, còn mang một tia thân thiết, mới mở miệng nói: "Đa tạ." Tiếng nói của hắn vẫn khàn, nhưng so với lúc trước như đất cát đá vụn cọ sát vào nhau thì đã tốt hơn rất nhiều.

Thái độ của hắn ôn hòa hơn lúc trước, Diệp Vân Đình sững sờ một chút, mới lắc lắc đầu nói: "Vương gia không cần nói tạ ơn."

Y nói xong, Lý Phượng Kỳ không lên tiếng nữa, liền nhắm hai mắt lại.

Hai người nhất thời không nói gì, Diệp Vân Đình thấy thần sắc hắn coi như ôn hòa, nhìn lại sắc trời bên ngoài đã tối, có chút lo lắng Quý Liêm còn chưa trở lại, liền nói một câu: "Ta ra bên ngoài xem." Liền đứng dậy rời đi.

Quý Liêm đã đi ra ngoài một buổi chiều, trước mắt trời cũng tối rồi, cũng nên trở lại.

Diệp Vân Đình đang nghĩ ngợi phải đi đâu tìm người, cửa liền bị đẩy ra, âm thanh Quý Liêm ầm ĩ la hét truyền đến: "Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta có cơm tối rồi!"

Cách thật xa cũng có thể cảm nhận được vui sướng trong thanh âm của hắn.

Diệp Vân Đình ra gian ngoài vừa nhìn, chỉ thấy hắn bưng hai bát cháo nóng hầm hập vào phòng.

"Cháo nóng ở đâu ra vậy?" Diệp Vân Đình kinh ngạc.

"Tự ta nấu." Quý Liêm thả cháo xuống rồi đóng cửa lại, mới như tranh công nói: "Ta tìm toàn bộ vương phủ một vòng, tìm thấy bếp xong liền thấy một ít gạo chưa dùng hết, lại nghĩ bọn họ cũng không đưa cơm, liền tự mình nấu cháo."

Vương phủ này là toà nhà năm trước năm sau, tuy hạ nhân đều đã bỏ đi, một ít đồ vật đáng giá cũng đều bị đoạt mất, thậm chí bị bọn hạ nhân đào tẩu tiện thể cầm đi. Nhưng những nơi như nhà bếp, tỉ mỉ tìm kiếm, vẫn có thể tìm ra chút đồ hữu dụng.

"Đáng tiếc mấy thứ thịt đều để hỏng rồi, nếu không còn có thể làm hai món thức ăn." Quý Liêm đáng tiếc nói.

Diệp Vân Đình nghe vậy bật cười: "Cháo nóng cũng khá tốt."

Liền nhỏ giọng hỏi: "Có phát hiện mấy trạm gác ngầm kia giấu ở chỗ nào không?"

Nói đến chuyện này, Quý Liêm càng đắc ý. Hắn đến gần, cúi sát đầu Diệp Vân Đình nhỏ giọng báo cáo thành quả điều tra: "Tổng cộng có bốn người, đều trốn trên đại thụ ở chính viện, mỗi hướng một người. Còn những nơi khác ta đều đã tìm, không còn ai. Chỉ có hai, ba hạ nhân lớn tuổi trụ trong mấy phòng phía sau."

Chỉ có bốn người canh giữ trong chính viện, tình huống tốt hơn Diệp Vân Đình nghĩ rất nhiều.

Y lại hỏi: "Hai tỳ nữ kia đâu? Lúc ngươi ở trong phủ có nhìn thấy không?"

Quý Liêm suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Các nàng cũng không ở trong phủ."

Trước mắt trời cũng tối rồi, nếu ở trong phủ, nhất định sẽ đốt đèn. Nhưng những nơi hắn đi tới, ngoại trừ mấy phòng phía sau, không thấy chỗ nào đốt vật dễ cháy.

Tỳ nữ không ở trong phủ... Diệp Vân Đình cụp mắt trầm tư, suy đoán hai người này vốn không phải tỳ nữ của Vương phủ, chỉ là không biết là ai phái tới.

Quý Liêm bên cạnh thấy y mặt ủ mày chau, đem chén cháo hướng trước mặt y đẩy một cái, thúc giục: "Thiếu gia ăn cháo trước đi, không thì nguội mất."

Diệp Vân Đình phục hồi tinh thần lại, bưng chén lên đang muốn ăn, đột nhiên nhớ tới phòng trong còn một người, liền đứng dậy đi tìm chén nhỏ sạch sẽ chia ra một bát mang vào. Y vội vã uống hết một chén cháo nhỏ, liền bưng hơn nửa chén cháo còn lại vào phòng trong.

Y vừa đi vừa suy tư, cũng không biết thóc gạo sau bếp có thể chống đỡ bao lâu, xem ra y phải nghĩ biện pháp kiếm thêm chút tiền bạc, mua chút gạo thóc về.

Phòng trong, từ khi Diệp Vân Đình rời đi, Lý Phương Kỳ vẫn luôn nghe động tĩnh bên ngoài.

Hắn nhĩ lực tốt, chủ tớ hai người hạ thấp giọng trò chuyện hắn cũng nghe được rõ rõ ràng ràng, bởi vậy càng thêm kinh ngạc, vị đại công tử này ngược lại càng ngày càng nằm ngoài dự liệu của hắn.

Thậm chí lúc Diệp Vân Đình bưng chén cháo đi tới phía hắn, hắn vẫn đang suy tư, có người con tướng mạo xuất chúng như vậy, tính tình lại gặp biến không sợ hãi, Diệp Tri Lễ là bị hóa điên mới đem người thừa kế như thế đẩy vào hố lửa.

Còn tên ăn hại Diệp Vọng kia, chẳng lẽ Diệp Tri Lễ vẫn trông cậy vào hắn có thể nâng tường?

Lý Phượng Kỳ vẫn đang miên man suy nghĩ, Diệp Vân Đình đã thả chén cháo xuống đến gần hắn, xốc chăn mỏng trên người hắn lên, một tay vịn sau lưng, một tay xuyên qua khuỷu chân hắn.

Lý Phượng Kỳ:???

Hắn khẽ cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Trước lạ sau quen, Diệp Vân Đình thuần thục đem hắn ôm ngang bế lên, cùng hắn mặt đối mặt, nói: "Nơi này lạnh, ta ôm Vương gia lên giường."

Ngữ khí y bình thản, thần sắc so với ngữ khí càng bình thản hơn.

Nếu không phải chính bản thân Lý Phương Kỳ bị ôm trong ngực, hắn cũng sẽ không cảm thấy có chút không thích hợp.

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, có chút vô lực nói: "Thôi."

Thời điểm phi thường, làm việc phi thường. Không cần câu nệ những thứ này.

Hắn nỗ lực thuyết phục chính mình.

Diệp Vân Đình không chú ý sắc mặt hắn biến ảo chập chờn, đem người ôm về giường, đắp kín chăn, mới bưng cháo nóng đến cho hắn uống.

Lý Phượng Kỳ cụp mắt uống một muỗng cháo, lại nghĩ tới chuyện mới nghe được: "Lý Tung đến cơm canh của các ngươi cũng khấu trừ?"

Nghe hắn gọi thẳng tên Hoàng đế, Diệp Vân Đình cũng không kinh ngạc nhiều, liền cho hắn uống thêm một muỗng cháo, mới nói: "Ừ. Có thể vì hôm nay ta đắc tội nội thị trong cung mới không có cơm canh." Dù sao đời trước cơm canh no bụng vẫn là có.

"Ngươi lá gan cũng không nhỏ." Nghe y nói đắc tội nội thị trong cung, Lý Phượng Kỳ không khỏi ngước mắt liếc nhìn y.

Diệp Vân Đình cười cười, không nhiều lời nói cho hắn nghe tình hình ban ngày: "Nói vài câu lời thật, nội thị kia không thích nghe thôi."

Lý Phượng Kỳ cũng không dây dưa việc này, mà lại hỏi: "Nếu Lý Tung vẫn luôn không cho người đưa cơm ăn, các ngươi chuẩn bị làm sao?"

"Trong bếp vẫn còn chút gạo thóc." Diệp Vân Đình ngược lại không có quá mức phát sầu: "Trong tay ta cũng còn chút tiền bạc, đến lúc đó đổi chút gạo cũng có thể chống đỡ thêm một trận. Nhưng..." Ánh mắt y đảo qua nét mặt bình tĩnh của Lý Phượng Kỳ, thử dò xét: "Nhưng đã sắp đến ngày đông, nếu không có lửa than, phỏng chừng không sống nổi. Đồ vật trong Vương phủ đều bị cướp đoạt hết sạch. Vương gia có biết trong phủ này còn chỗ nào giấu đồ vật đáng không?"

Y nói xong, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Lý Phượng Kỳ, chú ý vẻ mặt của hắn.

Nếu đời trước Lý Phượng Kỳ không có y giúp đỡ, vẫn có thể giải độc hiếm vượt qua cửa ải khó khăn, thậm chí sau đó còn mang binh giết về kinh thành đoạt vị. Diệp Vân Đình không tin lúc này hắn thật sự một chút hậu chiêu cũng không có, mặc người xâm lược.

Vĩnh An vương dụng binh như thần, cho dù ngã bổ nhào xuống cũng không đến nỗi không bò dậy nổi.

Nhưng mà dưới ánh nhìn chăm chú của y thần sắc Lý Phương Kỳ không thay đổi chút nào, hắn liếm liếm đôi môi khô nứt, phảng phất hoàn toàn không nghe ra ý tại ngôn ngoại của y: "Ta quanh năm ở Bắc Cương, trong Vương phủ này vốn cũng không có gì đáng giá. Sợ là phải làm ngươi thất vọng." Nói xong ngừng chốc lát, lại nói: "Cuộc hôn nhân này không phải bản ý của ta. Nếu ngươi có can đảm, liền nhân màn đêm mang theo tôi tớ trốn đi. Nếu không biết đi chỗ nào, có thể đến Bắc Cương tìm Chu Văn. Cứ nói là ý của ta, hắn sẽ cho các ngươi một chỗ an thân."

Diệp Vân Đình nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, nghĩ thầm Lý Phượng Kỳ vẫn không tín nhiệm y.

Nhưng rất nhanh y liền bình thường trở lại. Như vậy cũng bình thường. Vĩnh An vương mới gặp đại nạn, làm sao có khả năng dễ dàng đem lá bài tẩy nói cho một người ngoài như y biết? Nếu như vậy hắn đã không phải là Vĩnh An vương.

Y lắc đầu một cái, nói: "Ta sẽ không đi." Cũng không đi được.

Từ khi y bước vào Vương phủ, y với Lý Phượng Kỳ đã trói vào cùng nhau, Lý Phượng Kỳ chết, y cũng chết. Nếu Lý Phượng Kỳ còn chưa chết mà y lại chạy trốn, nhất định sẽ đối mặt với trong cung và phủ Tề quốc công cùng truy đuổi.

Y mang theo Quý Liêm, ra khỏi kinh thành vừa không quen nhân sinh, vừa không có lộ phí và công văn qua cửa, chắc chắn không thể trốn xa.

So với kết cục thê lương đào tẩu rồi lại bị bắt trở về, không bằng đánh cuộc một phen.

Y đánh cược con thuyền lớn Vĩnh An vương này sẽ không chìm.

Lý Phượng Kỳ thấy lúc y nghe thấy hai chữ "trốn đi" thần sắc không dao động chút nảo, trong mắt liền thêm mấy phần tán thưởng.

Không chỉ có không ngu, còn vô cùng tỉnh táo.

Hắn gom lại tâm tình giấu trong đáy mắt, uống xong cháo, liền mượn cớ nghỉ ngơi, không tiếp tục nói chuyện với Diệp Vân Đình nữa.

Diệp Vân Đình thấy thế liền đi ra gian ngoài thả bát, lại đi cùng Quý Liêm ra nhà bếp phía sau đun chút nước nóng rửa mặt, xong xuôi mới tắt nến, lên giường quý phi trong phòng nghỉ ngơi. Đệm chăn là tìm thấy ở phòng bên, sạch sẽ ấm áp, tuy rằng giường quý phi nhỏ hẹp một chút, nhưng vẫn có thể ngủ.

Kỳ thực vương phủ lớn như vậy, xung quanh cũng có phòng trống có thể nghỉ ngơi. Nhưng tình thế trước mắt không sáng sủa, Diệp Vân Đình sợ cách xa quá xảy ra chuyện gì lại không biết, liền tình nguyện tạm ở lại trong chính thất. Chen một chút dù sao cũng hơn lặng yên không một tiếng động xảy ra chuyện.

Đêm càng ngày càng sâu, Diệp Vân Đình mệt mỏi một ngày, nghĩ chuyện  kiếp trước liền hỗn hỗn độn độn sa vào trong mộng.

Tiếng cú đêm ngoài cửa sổ kêu một tiếng dài một tiếng ngắn thanh.

Trên giường hẹp, Lý Phượng Kỳ mở mắt ra, trong miệng phát ra tiếng trả lời ba dài một ngắn.

Bên ngoài tiếng cú đêm im bặt, trong rửng mơ hồ nghe thấy tiễng vỗ cánh bay lên, một lát sau, liền vang lên tiếng kêu một ngắn một dài.

Cùng lúc đó, trong căn phòng đen kịt, một cánh cửa sổ lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, sau đó, một bóng người nhảy vào, dứt khoát đóng cửa sổ lại.

Người đến đầu tiên chú ý tới Diệp Vân Đình đang ngủ say trên giường quý phi, hai ngón tay hắn khép lại dùng sức nhấn một cái xuống bên cổ Diệp Vân Đình. Sau khi xác định người đã hôn mê, mới tới giường trước, quỳ một chân xuống đất: "Thuộc hạ tới chậm, Vương gia thứ tội."