Chương 30: Bốn Năm Sau.

Vợ Chồng Hắc Đạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

******
4 năm sau.

Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất. Theo thời gian mọi thứ đều thay đổi.

Vương thị bây giờ đã là công ty lớn nhất, vươn xa ở tầm cỡ quốc tế. Tiếng tăm vang xa ngàn dặm, không ai không biết cái tên tập đoàn Vương thị và người đứng đầu là Vương Hạo Thiên.

Trung Quốc bây giờ cũng chẳng giống trước kia, mọi thứ đều thay đổi một cách chóng mặt. Nhưng duy nhất một con người vẫn không thay thay đổi.

Thời gian trôi qua ròng rã 4 năm nhưng chưa một lần anh ra lệnh dừng việc tìm kiếm tung tích vị trí của Hàn Bạc Băng.

Vương Hạo Thiên vẫn như vậy, vẫn là người đàn ông nổi tiếng nhất giới thượng lưu. Người ta gọi anh là Ông Hoàng Đấu Giá. Sở dĩ anh có cái tên này là vì trong những lần đấu thầu tất cả các mặt hàng anh chưa để mất cái gì bao giờ. Một khi tấm số trên tay được đưa lên thì nó được định là đồ của anh.

Vương Hạo Thiên là người đàn ông điển trai, phong độ, lịch lãm, tài giỏi và không có nữ nhân nào bên cạnh. Ở độ tuổi 29 nhưng chưa một lần dính vào scandal về bất cứ chuyện gì từ tình yêu đến công việc.

"Lão đại, hôm nay có buổi đấu thầu miếng đất màu mỡ ở phía đông thành phố." Trương Hằng vào báo cáo với Vương Hạo Thiên.

"Được rồi. Cậu đi chuẩn bị đi." Giọng nói khàn khàn vang lên.

Trương lễ phép trả lời "vâng" rồi ra ngoài.

Buổi đấu giá được tổ chức ở một khách sạn nổi tiếng và cũng rất rộng chứa được khoảng 1000 người .

Đi cùng anh hôm nay vẫn chỉ một mình Trương Hằng. Hai người đến là buổi đấu thầu đã bắt đầu nhưng không quan trọng anh đến là mua miếng đất chứ không đến nghe họ nói.

Anh và Trương Hằng ngồi ở dãy ghế còn thừa ở gần cuối. Tại buổi đấu thầu hôm nay có rất nhiều người tai to mặt lớn nhưng với anh cũng chỉ là tôm tép.

Người dẫn chương trình thông báo:" Thưa quý vị, bây giờ sẽ đến phần đấu thầu cuối cùng miếng đất ở phía đông thành phố. Giá khởi điểm là 8 vạn 500."

"Số 321 ra giá 8 vạn 700." có tấm số đưa lên và người đàn chương trình đọc lớn.

"Số 354 ra giá 8 vạn 900."

"Số 312 ra giá 9 vạn."

Trương Hằng ngồi bên nhận được thông báo gì đó quay sang Vương Hạo Thiên báo cáo:"Boss, hôm nay có đại diện của công ty lớn A&R ở Mỹ cũng đến buổi đấu thầu hôm nay."

Vương Hạo Thiên suy ngầm mội lát rồi "ừ" nhẹ cho qua tiếp tục xem đấu thầu.

"Số 325 ra giá 9 vạn 500."

Và rồi tấm số 399 cũng đưa lên.

"Số 399 ra giá 10 vạn thưa quý vị."

Nghe người dẫn chương trình nói vậy những người trước đều hạ tấm số xuống. Làm gì có ai ngây thơ mà đối đầu với Vương Hạo Thiên chứ.

"10 vạn lần thứ nhất....... 10 vạn lần thứ hai...."

"10 vạn 500." một giọng nói non nớt cùng tấm số 388 đưa lên mọi người gần như run sợ.

Người dẫn chương trình vẫn vui vẻ nói tiếp:" Vâng số 388 ra giá 10 vạn 500."

Những lời bàn tán bắt đầu vang lên.

"Là ai vậy, họ không biết 399 là Vương Hạo Thiên giám đốc Vương thị sao mà dám đối đầu với họ." Có ông chủ nói thầm.

" Tôi nghe nói hôn nay có người đại diện của A&R ở Mỹ ở đây. Chắc là người đó." Một ông chủ nữa.

" Số 399 ra giá 11 vạn thưa quý vị."

"Số 388 ra giá 12 vạn thưa quý vị."

Mọi người "ồ" lớn một tiếng. Miếng đất đó giá khởi đầu chỉ là ở mức 8 ngàn 500 vậy mà đã lên mức 12 vạn.

"Họ thật sự muốn chơi tới cùng sao??" Trương Hằng bất mãn nói bên tai anh.

Vương Hạo Thiên vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng trả lời :"Tiếp tục, thử xem họ có bao nhiêu của cải."

"Số 399 ra giá 13 vạn 500."

"Vương tổng, cậu nhất định phải có miếng đất đó sao???" Ông chủ Kim ngồi bên hỏi anh. Anh nhếch mép cho qua. Ông chủ Kim biết ý nên im lặng.

"Vâng 13 vạn 500 có ai ra giá cao hơn không ạ." Người dẫn chương trình nói tiếp.

"Số 388 ra giá 14 vạn thưa quý vị."

"Số 399 ra giá 15 vạn thưa quý vị."

Không khí rất căng thẳng, mọi người đều muốn xem xem ai sẽ là đấu thắng miếng đất.

"Thiếu chủ, chúng ta có tiếp tục không. Phải nhanh nếu không thì chết chắc." Hàn Long ngồi bên nói chuyện với ai đó.

"Nhất định phải thắng, miếng đất đó tôi muốn tặng sinh nhật mommy."

Hàn Long gật đầu rồi tiếp tục ra giá.

"Số 388 ra giá 17 vạn thưa quý vị."

"Lão đại, chúng ta có tiếp tục không. Sợ là...." Trương Hằng lo lắng hỏi anh cho chắc chắn. Chưa hết câu đã bị cắt ngang bởi giọng nói tức giận của anh:"Nhất định phải có miếng đất đó. Bằng mọi giá."
___________
Lúc này ở Triệu gia, Mỹ.

"Thằng bé đâu. Tìm vị trí nó ngay lập tức." Giọng nói thanh thanh đầy tức giận của Hàn Bạc Băng vang lên.

Kẻ hầu người làm xửng cồ lên chạy toán loạn như ong vỡ tổ.

"Chuyện gì vậy, bảo bối sao lại tức giận??" Triệu Anh Hào lo lắng hỏi con nuôi bảo bối.

Nghe tiếng ba nuôi cô đi lại gần ông:" Thằng nhóc không biết lại trốn đi đâu. Từ hôm qua giờ không thấy đâu cả."

"Lão đại, tìm được vị trí của thiếu chủ rồi." Hàn Kha cầm máy định vị báo cáo.

"Nó ở đâu??" Cô sốt sắng hỏi.

"Thiếu chủ ở..... Ở...." Hàn Kha ấp úng không giám nói.
Ai
Cô càng thêm tức giận, giật máy định vị trên tay tự xem xem. Hai mắt cô mở to ra nhìn vị trí định vị "Thành phố T, Trung Quốc."

"Nó đi cùng ai??" Cô hỏi Hàn Kha. Hàn cúi người sợ hãi trả lời:" Hàn Kha thưa lão đại."

Hàn Bạc Băng ném nát máy định vị khuôn mặt đằng đằng sát khí:"Đi lôi nó về đây."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~