Đăng vào: 11 tháng trước
"Thiên." Là giọng Mạc Hân giọng vọng ra.
Mọi người vội vã chạy vào. Tiếng cô nói mớ, mồ hôi và nước mắt ướt cả mảng gối. Tay vơ với trong không trung, cô gào khóc vật vã trên giường.
"Mẹ, mẹ đừng bỏ con.... Mẹ ơi...Mẹ..."
Anh hốt hoảng chạy đến ôm lấy cô, hôn lên trán cô tay vỗ vỗ lưng trấn an cô. Nước mắt, mồ hôi hòa lẫn vào nhau chẳng thể phân biệt được. Anh bất giác siết chặt tay, tim anh đau nhói nhìn cô gái nằm trong lòng.
Cảm nhận được hơi ấm của anh cô chụi chụi đầu vào bờ ngực rắn chắc dần dần chìm sâu vào giác ngủ.
Hàn Nhoãn đứng đầu giường thút thít:" 12 năm nay, chị ấy luôn bị cơn ác mộng lúc 6t giày vò, đeo bám. Có khi chị Băng Băng bị ám ảnh đến mức không giám ngủ, thức mấy ngày liền. Để đảm bảo sức khỏe chị Băng Băng phải dùng thuốc ngủ mới có thể yên giấc. "
" Tôi đã chứng kiến không ít lần chị ấy đau khổ khi nhớ đến chuyện ấy. Cũng không ít lần chị Băng Băng âm thầm về nước làm giải quyết bọn người của Mafia. Nhưng là âm thầm, chị ấy sợ gặp mọi người rồi sẽ không thể tiếp tục kiên trì.......ở Mỹ làm sát thủ nữa" Nói đến đây giọng Hàn Nhoãn đã khản đặc không nói nên lời.
Hàn Du Khương nãy giờ chỉ đứng im nhìn bảo bối bé bỏng đang nằm gọn trong vòng tay Vương Hạo Thiên.
"Thiên, chú mong cháu sẽ giúp chú bên cạnh nó bảo vệ nó."
Anh nhìn Hàn Du Khương bằng ánh mắt kiên định gật đầu đồng ý.
Anh đặt cô xuống giường rồi nói với mọi người:" Ở đây có tôi, mọi người nghỉ đi, chú nghỉ một lúc đi. Cô ấy tỉnh cháu sẽ gọi."
Mọi người cùng nhau ra ngoài trong phòng chỉ còn lại anh và cô.
Anh giặt khăn bằng nước ấm giúp cô lau mặt, lau tay chân. Anh kéo cái ghế cạnh giường ngồi ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.
Lòng anh thắt lại khi nhớ đến những câu nói của Hàn Nhoãn. Thời gian qua cô đã trải qua những gì một mình cô đã chịu đựng những gì.
Anh hôn lên mu bàn tay cô, chẳng biết thiết đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau.
Cô mở mắt rồi nhớ lại chuyện hôm qua.
Cô nhớ cô về bang sau đó gặp ông ta, rồi được Nhoãn Nhoãn đưa về đây sau đó sau đó.......
"Em tỉnh rồi." Cảm nhận được tiếng động trên giường anh cũng tỉnh ngủ.
"Sao anh lại ở đây. Tôi sảy ra chuyện gì?" Cô cau mày hỏi anh.
Anh ngồi lên giường vuốt tóc cô:" Hôm qua em ngất, do quá mệt mỏi. Em có thấy chỗ nào không khỏe không?"
Cô ngoan ngoãn ngồi yên lắc đầu như thú cưng anh nuôi.
Anh đứng dậy cúi người bế cô vào nhà vệ sinh.
"Anh làm cái quái gì vậy, tôi tự đi được." Cô hét lên.
Anh dừng lại ghé sát tai cô:" Em còn hét thì đừng trách tôi."
Cô lấy tay bịt miệng mở to hai mắt như muốn lồi ra. Cô chửi thầm trong lòng: "Đường đường là sát thủ hàng đầu thế giới vậy mà lại bị người như anh dọa sợ. Giới hắc bang mà biết chắc chắn thành trò cười."
Anh giúp cô đánh răng rửa mặt rồi bế cô ra ngoài.
Cốc... Cốc ...... Cốc
"Thiên, ta có chuyện muốn nói." Hàn Du Khương vừa gõ cửa vừa nói.
Hàn Bạc Băng nghe tiếng ba nhẩy vầng xuổng chạy đi mở cửa:" Ba......"
Cô ôm ông kêu một tiếng dài, cọ cọ đầu vào người ông như con cún.
"Bảo bối con tỉnh rồi. Mệt nữa không? Ba xin lỗi." Ông cười dịu dàng có xoa đầu cô nói.
Hàn Lãnh Phong cũng trong phòng ra thấy hai cha con ôm nhau tình cảm bĩu môi, giọng ghen tỵ:" Tiểu bảo bối, hôm qua em làm mọi người sợ chết khiếp."
"Anh hai...." Nghe tiếng ông anh cô liền chạy lại ôm ôm xoa xoa ghé tai Hàn Lãnh Phong nói nhỏ:"Anh còn lải nhải thì đừng trách em."
Vương Hạo Thiên chỉ biết đứng cười. Big love của anh đáng yêu quá mà.
Mọi gười cùng nhau xuống nhà ăn sáng rồi việc ai nấy làm.
Vương Hạo Thiên thì đến Vương thị xử lí công việc ở công ty.
Hàn Lãnh Phong cũng phải đến Hàn thị bàn chuyện làm ăn với đối tác.
Ba cô Hàn Du Khương cũng phải đi Mỹ gặp ông bạn già Triệu Anh Hào.
Còn cô ở nhà một mình xem tivi buồn chán.
"Alo. Y Y, Nhoãn Nhoãn đi mua sắm, chị sắp buồn chết rồi"
Cô điều chỉnh thiết bị sau tai truyền tin cho Hàn Nhoãn, Hàn Y rồi lại xem tivi đợi hai tiểu muội muội đến.
__________________
Tại trung tâm thương mại CFJ. Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất, thời thượng nhất thành phố T.
Nơi đây là địa điểm mua sắm cho các vị đại gia của thành phố T. Đồng thời cũng là địa bàn của "Thiên Thiên" nhà cô.
Cô cùng Hàn Y ,Hàn Nhoãn dừng lại trước cửa một cửa hàng sang trọng, bên trong toàn đồ hiệu.
Hai cô nhân viên thấy ba người họ liền phất lờ như không thấy.
Hai cô nhân viên cười cũng chẳng cười, chào cũng chẳng chào. Đưa đôi mắt kinh bỉ nhìn từ trên xuống dưới cả ba người nhếch mép cười.
Tuy thấy thái độ của hai cô nhân viên nhưng Hàn Bạc Băng cao thượng không chấp vặt nên bỏ qua đi vào trong.
Cô nhìn nhìn ngó ngó cuối cùng cũng tìm được chiếc váy vừa mắt.
"Hai em chọn đi, chị thử đã."
Hàn Bạc Băng đang định đi thử váy thì một cô nhân viên chặn lại:" Ở đây không được thử đồ."
"Nói chính xác hơn là mấy người làm sao đủ tư cách để thử váy. Cầm váy đã xem mác của nó gia bao nhiêu chưa?"
Một cô nhân viên khác chỏ miệng vào.
"Nhìn mấy người cũng biết là kiểu không có tiền rồi. Còn đói vào đây mua đồ." Cô ta nói tiếp.
Hàn Nhoãn không nhịn được phì cười lên tiếng:" Một lần làm nhiệm vụ của tôi đủ để xây cả cái trung tâm này. Mua mấy cái dẻ rách này tôi chẳng thèm."
Ở ngoài cử bỗng có tiếng rối rít.
"Kiều tiểu thư mời cô vào xem thử, hôm nay có rất nhiều đồ mới về. Mời tiểu thư" Nhân viên chạy ra đón như đón tổng thống.
"Ở đây dạo này có thêm cả dẻ rách nữa sao? Bốc mùi ghê quá." Kiều Ngọc Bích vừa vào thấy Hàn Bạc Băng liền nói giọng mỉa mai.
Nhân viên liền bu lại tiếp lời:" Kiều tiểu thư nói thật đúng. Làm bẩn hết cả cửa hàng."
" Tôi thật không hiểu vì sao anh Thiên lại yêu cô. Ngoài hình thì không có, sự nghiệp cũng không có.
Chẳng giống như tôi muốn cái gì có cái đó, người theo đuổi tôi đuổi mãi không hết.
Cô nói có phải anh ấy chán sơn hài hảo vị rồi mới tìm loại cơm thừa canh căn như cô chứ hả." Kiều Bích Ngọc bước đến trước mặt cô giọng đắc ý.
"Cô uống rượu giả nhiều nên vẫn chưa tỉnh hả? Hôm nay cũng đen thật, chỉ đi mua sắm thôi cũng gặp chó dại cắn người linh tinh." Hàn Bạc Băng bình thản đáp lại Kiều Bích Ngọc.
Ở đằng sau vang lên âm thanh trầm thấp giọng điều đầy sủng nịnh:" Tôi nói cô biết người phụ nữ của tôi có thể không có thứ gì, có thể không làm gì. Nhưng chỉ cần tôi muốn thứ nên có, không nên có đều có thể có."
Vương Hạo Thiên chẳng biết xuất hiện từ khi nào đã đứng bên cạnh cô vòng tay qua eo, kéo cô sát vào người mình.
Cô bất ngờ bị anh kéo mà mất thăng bằng ngã nhào vào lòng ngược rắn chắc của anh.
"Chào sếp tổng"
Đám nhân viên không giám tin vào mắt mình. Sếp tổng bá đạo lạnh lùng không gần nữ sắc ấy thế mà lại ôn nhu dịu dàng ôm ấp cô gái nhà quê kia sao??
Nhân viên toàn cửa hàng ngây người nhìn hai người âu yếm nhau.
"Anh Thiên." Kiếu Bích Ngọc vì câu nói của anh mà cảm thấy nhục nhã.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương này hình như hơi nhàm thì phải.