Chương 53: Cởi rồi mặc, mặc rồi lại muốn cởi, anh Ba, đừng làm loạn

Tuyệt Đối Phục Tùng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh đèn sáng trưng, Tô Hà đang ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn đầy nước nóng, Khương Nùng đặt rượu và áo choàng tắm sạch sẽ ngay trong tầm với của Tô Hà, nhẹ giọng bảo cô uống xong thì tự mình leo lên.

Sau đó, Khương Nùng đạp lên sàn gạch men ướt đẫm, mang theo làn váy thấm nước rũ xuống mắt cá chân cô, đi ra ngoài, cô nghe nói Phó Thanh Hoài lại lên cơn nghiện rượu, còn giữ lại cho mình một chai, nên cái gì cũng không để ý, quay trở về phòng ngủ chính trước.

Cơn mưa bất chợt đầu xuân như kéo dài vô tận, nước văng tung tóe dưới mái hiên tạo nên một lớp bụi nước như sương mù.

Khương Nùng bước vào phòng, trong này ánh sáng hơi tối, do những lúc Phó Thanh Hoài ở nhà cũ đều không thích ánh sáng, đảo mắt tìm nửa vòng, một bóng người thấp thoáng sau tấm bình phong chạm khắc tinh xảo, tiến lại gần mới thấy người đàn ông đang lười biếng nằm trên ghế sofa, trên những ngón tay thon dài đang cuốn một quyển kinh Phật.

Thấy anh đang lơ đãng xem kinh Phật, không phải nhấm nháp rượu mạnh, đôi mắt long lanh của Khương Nùng hơi sửng sốt.

Phó Thanh Hoài đặt sách xuống, ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ lên nhìn cô cả người ướt nhẹp đang đứng im bất động, liền ném tấm thảm nhung ấm bên cạnh xuống đất, rồi hất nhẹ chiếc cằm sắc bén góc cạnh: "Lau trước đi."

Khương Nùng lấy lại tinh thần, đưa tay cởϊ áσ ngủ ướt sũng nước mưa ra, áo hai dây bên trong không che được đến đầu gối, cả người nhanh chóng bị đông cứng vì lạnh, sau khi lau sạch chân bằng thảm nhung ấm, liền tự động ngồi xuống ghế của Phó Thanh Hoài, nghiêng người dán vào anh.

"Em còn tưởng anh uống thật chứ."

Nói đến đây, cô có thói quen ngửi mùi trên người Phó Thanh Hoài, đưa cái đầu mềm mại đến sát cổ anh.

Hơi thở cực nhẹ mang theo ẩm ướt như muốn thấm vào toàn thân Phó Thanh Hoài, anh không né tránh, để mặc cho Khương Nùng ngửi xong, đôi môi mỏng mới nở nụ cười: "Nếu anh Ba không mượn cớ kéo em về, thì với tửu lượng của em có thể bồi Tô Hà uống được mấy hớp?"

Trong ngoài viện Phó gia không có chuyện gì qua mắt anh được, bắt đầu từ lúc bảo Lương Triệt phí nhiều công sức ra ngoài mua mấy chai rượu, Phó Thanh Hoài đã chờ sẵn để gài bẫy cô, chỉ một câu đã mang người trở về, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để cho chạy mất.

Nhưng Khương Nùng lại nghĩ đến Chu Nhiên đang ở trong bệnh viện, cô nhíu mày kể lại chuyện đó cho anh nghe.

Một lúc sau.

Phó Thanh Hoài nhàn nhạt nói: "Để Diêm Ninh đến bệnh viện thay em."

Chuyện này liên quan đến tiết mục, ý định ban đầu của Khương Nùng là khi trời vừa sáng cô sẽ tự mình đến bệnh viện, thế nhưng vẫn chưa nói ra miệng, bàn tay của Phó Thanh Hoài từ bả vai cô trượt xuống, ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn của cô rồi đè xuống ghế sofa, hơi thở nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng phả lên má cô.

Mỹ nhân âm của Khương Nùng bỗng dưng tắc nghẹn trong cổ họng, vội vàng níu lấy cổ áo anh.

Trong mắt một người quyền cao chức trọng như Phó Thanh Hoài, rất nhiều người cũng như rất nhiều việc không thật sự để trong lòng, không đáng để Khương Nùng phải tự mình vất vả, bên ngoài mưa lớn, đầu gối của cô chỉ vừa mới tốt lên, nếu trượt chân lần nữa thì sẽ mất nhiều hơn được.

Biện pháp để cản trở cô thì có rất nhiều, anh chọn cái đặt ngay trước mắt mình, lúc thật sự cử động thì không cần phải nói chuyện rồi.

Khương Nùng gọi anh Ba trong tiếng thở hổn hển trầm thấp, mi mắt rũ xuống tạo thành một đường cong rất dịu dàng.

Ghế salon quá chật, chỉ dùng chút sức cũng dễ dàng bị xô lệch.

Có lẽ sợ người bên ngoài nghe được, Khương Nùng không hề thả lỏng, bị trêu chọc đến ngón tay cũng đỏ: "Bình phong, anh Ba, ghế salon sẽ đυ.ng ngã bình phong."

Phó Thanh Hoài vùi gương mặt tuấn mỹ vào hõm vai cô, bóng tối làm mờ đi những đường nét, hàng mi đen như lông quạ che giấu mọi cảm xúc xao động, anh dùng hết sức lực tích lũy từ việc kiêng rượu lên người Khương Nùng, không biết qua bao lâu, cửa sổ trong viện đều ướt đẫm nước mưa.

Bên trong phòng cũng vô cùng ướŧ áŧ, ngột ngạt bởi mùi hương mờ ám quá nồng, hít thở không thông.

Khương Nùng tùy tiện dùng khăn giấy lau mồ hôi đang chảy xuống cổ, vò lại thành nắm một hồi rồi buông lỏng ra, xoay người nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ vẫn đang lười nhác nằm trên ghế sofa, chẳng kiêng nể gì, ngay cả quần dài cũng không buộc lại, trên lớp vải tơ lụa có vài dấu vết khả nghi đậm màu nổi bật trong không gian mờ tối.

Đây không phải là thứ mà khăn giấy có thể lau sạch, Khương Nùng đỏ mặt, lục tìm trong tủ quần áo một cái quần sạch sẽ, rồi ném qua bảo anh thay.

Hàng mi khép hờ của Phó Thanh Hoài nhướng lên, mi dưới nhuộm một màu hồng phấn: "Không thay."

Khương Nùng suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, mặc cái này đi ra ngoài để đám thư ký đó nhìn thấy, chắc phải xấu hổ đến không còn đất dung thân, cô đi tới, gần như sắp dùng đến thái độ cầu xin, nhỏ giọng khẽ nói lý với anh:

"Anh không thay, sao trước đó không cởi..." Rồi không nói tiếp được nữa, đặc biệt là khi nhìn thẳng đôi mắt trêu chọc của người đàn ông.

Phó Thanh Hoài dễ dàng kéo cô lên ghế sofa, chống tay hai bên đầu cô rồi cúi xuống, mang theo hơi thở vẫn chưa hết nồng nàn hôn lên mí mắt thật mỏng của cô: "Anh Ba của em không phải là thần tiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc gấp gáp."

Thật muốn chết mà.

Khương Nùng nghe anh nói như thế, mím chặt môi một chữ cũng không thể phản bác.

Phó Thanh Hoài hôn xuống, những ngón tay tinh xảo lại cởϊ áσ ngủ vừa mới buộc lại của cô, lộ ra một mảnh xương quai xanh, tiếp tục đi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bộ ng/ực trắng như tuyết.

Cho đến khi cô cho rằng anh muốn nhiều hơn nữa, thì anh lại kiềm chế thu hồi ánh mắt.

Khương Nùng cảm thấy thật kinh ngạc, dù sao vừa rồi cũng chỉ mới làm có một lần, nhưng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Phó Thanh Hoài hình như thật sự không có ý đó, cô mới đưa tay mặc lại quần áo xốc xếch của mình, che thật kín kẽ.

Một lúc sau mới khẽ nói: "Anh Ba trừ nghiện rượu ra thì mọi việc đều giữ lại ba phần kiềm chế."

Rượu mạnh là để xoa dịu chứng mất ngủ trầm trọng nhiều năm do hậu di chứng cánh tay trái để lại, là một loại tồn tại ăn sâu vào tận xương tủy.

Phó Thanh Hoài lười biếng tựa vào lưng ghế sofa, vòng tay ôm cô lên đùi, ngữ điệu rất nhạt: "Nếu ngay cả sự kiềm chế tối thiểu cũng không làm được, thì nên bỏ rồi."

Khương Nùng không hiểu những người quen đứng trên cao này lắm, nhưng nghĩ tới Tô Hà.

Cô liền sững sờ, tròng mắt trong veo có thể nhìn thấu tất cả tâm tư, bị tầm mắt của Phó Thanh Hoài khóa chặt, sau đó di chuyển xuống dưới, lòng bàn tay chạm vào nơi cổ áo không thể che chắn, giữa cần cổ trắng nõn có một dấu hôn đỏ tươi, giọng nói của anh cũng thấp hơn hai phần: "Quý Như Trác cố ý làm tổn thương Tô Hà, đợi đến khi trái tim cô ta như tro tàn sẽ trở về Lạc Thành để điều trị vết thương lòng, Tô gia sẽ chính thức cho cô ta thừa kế gia nghiệp, si mê của Tô Hà dành cho anh ta cũng sẽ nhanh chóng nhạt dần theo thời gian."

Sẽ tỉnh mộng.

Nhưng không hiểu sao Khương Nùng lại cảm thấy Phó Thanh Hoài nói tới chuyện tình cảm giống như đang đứng ở góc độ của một người đứng trên cao nắm quyền gia tộc để thao túng lòng người, nét mặt tuấn mỹ có chút bạc tình, chớp mắt một cái lại nhào tới cởi đồ cô.

Cô đột nhiên hoàn hồn, ngón tay mềm mại giữ tay anh lại nói: "Cởi rồi lại mặc, mặc rồi lại muốn cởi, anh Ba đừng có làm loạn."

.....

Đúng như Phó Thanh Hoài nói, Tô Hà mua say một đêm, ở nhờ nhà cũ Phó gia mấy ngày, người gầy đi trông thấy, gương mặt sáng rỡ đã trở nên hốc hác, cằm cũng nhọn hơn, lúm đồng tiền trên má trái lúc cười mới nhìn thấy bây giờ đã sâu hơn.

Ôm vết thương lòng của mình, cô bảo vệ sĩ đưa thẳng về Lạc Thành.

Phòng ngủ dành cho khách ở cách vách đột nhiên trống không, Khương Nùng đã quen qua đó gặp cô ấy, giờ bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.

Nhưng bản thân cô cũng nhanh chóng trở nên bận rộn, thương thế của Chu Nhiên nghiêm trọng cần phải nằm viện hai ba tháng để chăm sóc, nhưng tiết mục kỳ này vẫn phát sóng không hủy, Khương Nùng không quan tâm có người âm thầm cố ý gửi thư cảnh cáo qua đường bưu điện đến đài Tân Văn.

Nhưng Mai Thời Vũ lại sợ đến hồn vía lên mây, liên tục mấy ngày đều phải đi ké xe Khương Nùng để đi làm, dù sao cô cũng có vệ sĩ đưa đón, mấy tên côn đồ ngoài vòng pháp luật cũng không dám tiếp cận tự tìm đường chết, nhưng người chủ trì còn lại của "Lắng Nghe", cũng chính là anh ta thì không có nha!

Theo Đông Chí thuật lại, Mai Thời Vũ rất biết thân biết phận: "Ngay cả cơ bụng tôi cũng không có, không phải chỉ một đấm là ngã sao."

Còn Khương Nùng, cô không quan tâm đến những chuyện bên ngoài cửa sổ, chỉ quan tâm đến phản ứng gay gắt trên mạng đối với tiết mục kỳ này, cô ở lại văn phòng xem bình luận của cư dân mạng để lại trên Weibo chính thức, và nhanh chóng tìm thấy hàng trăm chi nhánh của thẩm mỹ viện ác độc này cũng bị người ta tố cáo và niêm phong, bên cạnh đó, họ bán cho người tiêu dùng đều là hàng kém chất lượng, đến từ cùng một tập đoàn dược mỹ phẩm sắp đưa ra thị trường.

Có một cư dân mạng ẩn danh đứng ra tung tin: “Thẩm mỹ viện của nhà này nước rất sâu, đầu tiên sẽ lừa bạn ký một món nợ kếch xù, rồi tìm đại một bác sĩ không có bằng cấp cắt cho bạn mấy dao, gương mặt bị phá hủy, liền dụ dỗ bạn tiếp tục bỏ tiền ra để trùng tu, không có tiền sẽ dạy bạn tìm một người ở bên cạnh cũng đang lo lắng về diện mạo của mình, lừa người ta sụp hố.”

“Bạn thân của tôi cũng bị lừa như vậy, cô ấy hiền lành không muốn hại người, liền bị ép trả đủ thứ nợ, cuối cùng không chịu nổi nữa đã phát điên rồi, bây giờ còn đang điều trị ở trong bệnh viện tâm thần.”

“Tiết mục “Lắng nghe” của Khương Nùng thật sự dám phát, trước kia cảm thấy cô ấy xinh đẹp như bình hoa, nhân khí trong tiết mục hoàn toàn nghiền nát khách mời, bây giờ nhìn lại Khương Nùng, cảm thấy cô ấy thật sự nhiệt tình yêu thích công việc thần thánh này, không hề sợ đắc tội với người khác.”

“Mỹ nhân chủ bá nhìn đẹp như vậy, khung xương mềm mại như vậy, nhưng mỹ nhân âm của cô ấy mỗi chữ mỗi câu thì không hề mềm chút nào.”

“Tiết mục “Lắng Nghe” kỳ này ngay cả ký giả cũng không mời, một mình Khương Nùng cân toàn bộ quá trình, quá đỉnh.”

"Mai Thời Vù hợp tác với cô ấy lời thoại ít đến đáng thương, cảm giác như anh ta chỉ đến để cổ vũ."

"Có sao nói vậy, kỳ nào Mai Thời Vũ cũng đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp, thoạt nhìn còn giống bình hoa hơn cả Khương Nùng nhỉ?"

"Khương Nùng rất hiểu khán giả."

Tiết mục nóng trên hot search ba ngày, sau đó bị đè xuống bởi tin tức ảnh hậu nổi tiếng Du Ảnh Hàm công khai ly hôn với người chồng đang ân ái, nhưng độ nóng và kết quả cô muốn đã có, nên cũng không tiếp tục lo lắng.

Cô nhận được không ít tin nhắn của đồng nghiệp gửi tới, trong đó cũng có Khương Sầm: “Bất kể hậu quả.”

Khương Nùng rũ mắt nhìn bốn chữ này hồi lâu, nhưng không trả lời.

Cô cũng nhận được cuộc gọi của Giải Thành Kỳ, nghe giọng ông rất kích động: "Giải Ưu đã nhìn thấy tin tức trên mạng, sáng nay nó đột nhiên nói với mợ con, nó muốn dưỡng bệnh thật tốt rồi tiếp tục đi học, Niếp Niếp, cảm, cảm ơn con."

Khương Nùng cũng không nói cho ông biết chuyện Chu Nhiên đang ở bệnh viện, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Gần đây thân thể bà ngoại như thế nào rồi ạ?"

"Tốt vô cùng, có thể xuống giường đi lại rồi."

Giải Thành Kỳ mới vừa nói xong, bên kia liền truyền đến giọng nói của Hoàng Tuệ Dĩnh, hình như đang gọi ông bưng nước nóng vào cho Giải Ưu rửa tay, không được quá nóng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích hoa, qua bên cạnh mượn ít hoa về đặt trong phòng, xem như trẻ con mà dụ dỗ.

Giải Thành Kỳ luôn miệng nói được, còn nói đã mua hồ lô ngào đường đặt trên bàn, đường sắp tan ra rồi.

Khương Nùng yên lặng nghe một hai phút, cho đến khi Giải Thành Kỳ lấy lại tinh thần mới nói với cô: "Niếp Niếp à."

"Cậu, con còn có việc phải làm." Cô liền cúp điện thoại trước một bước, rồi ném vào trong ngăn kéo.

Khương Nùng ngồi trên ghế trước bàn làm việc, nhìn ngăn kéo chưa được đóng kín, lơ đãng nghĩ, Giải Thành Kỳ làm cái gì cũng thất bại, duy chỉ có dốc hết tình thương dành cho Giải Ưu là thành công, ông ấy rất biết dụ dỗ con gái, biết Giải Ưu thích ăn hồ lô ngào đường, mỗi ngày đều mua một xâu cho con bé ăn trên đường đi học về, sẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giải Ưu, đưa con bé đi xem đoàn xiếc thú.

Giải Ưu bị bệnh, Giải Thành Kỳ liền ngồi bên mép giường canh giữ ngày đêm, chốc chốc lại chạm vào trán cô để kiểm tra nhiệt độ.

Đến khi bệnh tình cô thuyên giảm, thì ông lại bệnh như núi đổ, cũng ngã xuống.

Nhưng bác sĩ nói cho ông biết đó là do đứa nhỏ bị sợ hãi.

Sau đó Hoàng Tuệ Dĩnh muốn sinh một đứa con trai nối dõi tông đường cho Giải gia, Giải Thành Kỳ liền ôm Giải Ưu đang ngủ say qua phòng kế bên, lần đầu tiên dám cãi lời vợ: "Không sinh, ai cũng không bằng Giải Ưu nhà tôi."

Ông biết, Giải Ưu mặt nào cũng bình thường, nếu sinh một đứa trẻ di truyền gen tốt của Giải gia hoàn mỹ như Khương Nùng.

Thì tâm tư của Hoàng Tuệ Dĩnh không biết còn lệch lạc tới đâu.

Khương Nùng có chút hâm mộ, rũ mắt xuống để mặc suy nghĩ bay xa, cho đến khi bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Mai Thời Vũ đi vào, đốt ngón tay gõ lên mép bàn lạnh như băng: "Cô mau lên mạng xem đi, có người làm trong ngành truyền thông đưa tin tiết mục “Lắng Nghe” kỳ này là giả."

Người đưa tin làm giả sự kiện là Quách Thi, một phóng viên nổi tiếng trong giới truyền thông, khi Khương Nùng mở Weibo lên xem thì Mai Thời Vũ đứng bên cạnh nói: "Người quen cũ, Quách Thi ở trong nghề này là một tên thích cọ nhiệt, một năm phải viết mười mấy tin công khai xin lỗi, nhưng lần này anh ta viết một lá thư tố cáo cô với trưởng đài, tố cáo cô vì nổi tiếng mà đánh mất ranh giới cuối cùng của người làm truyền thông, sử dụng diễn viên làm giả tin tức trong tiết mục."

Chu Nhiên không thể nào là giả, Khương Nùng nhanh chóng xem xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Mai Thời Vũ.

Yên tĩnh mấy giây, ồn ào bên ngoài phòng làm việc dường như bị tách biệt với nơi này, cho đến khi Mai Thời Vũ nói tiếp: "Mấy người bị hại mà tiết mục đưa ra ánh sáng, trong đó có một tiểu võng hồng* đã chủ động liên lạc với Quách Thi."

(*Tiểu võng hồng: người khá nổi tiếng trên mạng)

Nói đến đây, Khương Nùng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngón tay trắng nõn của cô lướt soàn soạt trên xấp hồ sơ bên cạnh, ngay sau đó liền nhanh chóng tìm thấy.

Tiểu võng hồng này rất ít người hâm mộ, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại cũng mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, từng ở cùng bệnh viện với Giải Ưu, sau đó thông qua Chu Nhiên mới được giới thiệu tới.

Mai Thời Vũ nói: "Tôi cho rằng em gái này quen biết với Chu Nhiên, nên đã không điều tra bối cảnh, dù sao cũng đều là người bị hại."

Ai ngờ có thể chơi lớn như vậy, vì để nổi tiếng, liền quay đầu bán đứng Khương Nùng.

Quách Thi có nhân chứng trong tay, cũng không muốn đàm phán hay hòa giải gì với Khương Nùng, đầu tiên anh ta báo cáo chuyện này với trưởng đài, sau đó huyết khí sôi trào liền viết một bài văn dài ngàn chữ đăng trên mạng, còn công khai @ weibo chính thức của “Lắng Nghe”.

Lúc này, trên weibo tràn ngập những tiếng mắng chửi dữ dội, mắng Khương Nùng vì thu tỷ suất người xem mà lừa gạt....

"Tôi đã dự cảm tiết mục kỳ này không nên phát, tiểu võng hồng này không chừng chính là nằm vùng mà đối phương cài tới ẩn nấp, để lừa gạt cô."

Khương Nùng cụp mắt xuống, không trả lời những câu lải nhải của Mai Thời Vũ, hồi lâu mới hỏi: "Trưởng đài sắp xếp thế nào?"

Mai Thời Vũ hơi khựng lại, ngón tay thon dài kéo kéo chiếc cà vạt tình xảo, nói: "Kỳ sau, đầu tiên là đổi cô, rồi để Liễu Tư Du thay cô chủ trì, cũng may cô chính là tổng sản xuất.”

Theo lý mà nói, tiết mục xảy ra sai sót, Khương Nùng thân là tổng sản xuất đồng thời cũng là người chủ trì, phải gánh trách nhiệm rất lớn, nhưng trưởng đài chỉ xử phạt một mình cô, toàn bộ những người có liên quan vẫn làm việc như cũ, Mai Thời Vũ cũng cảm thấy có chút thảm.

Vì vậy anh ta cho rằng sau khi Khương Nùng nghe xong liền lập tức đi tìm trưởng đài lý luận một phen, ai ngờ phản ứng của cô rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có chút tức giận nào.

"Cô không đi tìm trưởng đài nói chuyện à?"

"Trưởng đài chỉ xử lý công việc công bằng mà thôi." Khương Nùng hơi Nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ đến giờ tan sở. Cô không muốn anh đội mưa đứng đợi lâu bên dưới tòa nhà đài Tân Văn, cầm điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, đứng dậy, rồi nhìn về phía Mai Thời Vũ: "Chuyện này tôi sẽ phụ trách toàn bộ, đúng rồi, hôm nay không tiện đưa anh về nhà, tôi phải đến bệnh viện một chuyến."

Mai Thời Vũ: "Cô mang thai?"