Chương 45: Cố tình không gọi

Tuyệt Đối Phục Tùng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hộp lá trà men sứ trắng được đôi bàn tay thon dài của người đàn ông mở ra đã sớm trống rỗng, anh nghiêng người, xuyên qua tấm bình phong tranh sơn thủy nhìn về phía Khương Nùng đang ôm đống chăn nệm lộn xộn, mái tóc dài như gấm lười biếng xõa tung, đổ xuống hai cánh tay mảnh khảnh, gương mặt đỏ bừng sau khi khóc nhìn thẳng vào anh.

Nếu không cho cô tách trà này, e là cô sẽ khóc đến nửa đêm.

Phó Thanh Hoài suy nghĩ một hồi, đưa tay đặt hộp lá trà men sứ trắng lên mép bàn, đi tới thương lượng với cô: "Anh Ba đi tìm cho em một tách Bích Loa Xuân, trước khi anh trở về không được khóc nữa đâu đấy."

Tính khí quật cường từ trong xương của Khương Nùng trỗi dậy, nói cái gì cũng không nghe lọt, chỉ muốn Bích Loa Xuân.

Cô không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ vươn cánh tay trắng nõn kéo chiếc gối của Phó Thanh Hoài ở bên cạnh, lau sạch gương mặt đẫm nước mắt của mình, rồi cứ như vậy chờ.

...

Bóng dáng thon dài trầm tĩnh của Phó Thanh Hoài đi ra khỏi phòng ngủ chính, bóng đêm bên ngoài như chìm vào vực sâu vô tận, cũng khiến sườn mặt anh mơ hồ không rõ, những ngón tay như ngọc thong thả sửa sang lại vết nhăn trên tay áo sơ mi, rồi mới đi về hướng đình viện của lão tổ tông Phó gia.

Diêm Ninh trầm mặc không nói đi theo phía sau, duy trì khoảng cách an toàn hai bước.

Mười phút sau.

Bước qua cửa viện khắc hoa cổ kính, khi Phó Thanh Hoài đến Phó lão thái thái vẫn chưa nghỉ ngơi, đang tựa người ngồi trên chiếc giường quý phi bằng gỗ đàn hương, nghe Lương Triệt kể chuyện cười.

Thấy bóng người đến, bà cầm kính lão lên nhìn: "Nửa ngày cũng không mời được anh, bây giờ rảnh rỗi rồi sao?"

Phó Thanh Hoài cười nhẹ, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, quản gia lập tức cho người bưng trà lên.

Ở Phó gia bây giờ anh chính là quy củ, có tới hay không, hay tới trễ thì dứt khoát biến mất luôn, ngay cả vị lão tổ tông này có nói mấy câu cũng vô dụng, ngón tay dài không chút để ý nâng tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Con tới tìm người xin một tách trà."

Phó lão thái thái lúc còn trẻ có khuôn mặt mỹ nhân truyền thống tiêu chuẩn, về già cũng không còn phong thái tiểu thư quý tộc trước đây, khẽ xoay người, nheo mắt nhìn anh chằm chằm.

Bên trong phòng không lọt gió, lại được huân hương quanh năm.

Lương Triệt ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, không khí nóng bức trở nên ngột ngạt hơn, ngay cả thở cũng tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

Ngược lại Phó Thanh Hoài ngồi trên ghế rất nhàn nhã, cổ áo sơ mi hơi mở, làm nổi bật đường nét trên quai hàm sắc bén, để mặc cho người khác nhìn, còn chê tay chân quản gia hầu hạ không được tốt, phất phất tay bảo ông ta đứng qua một bên.

Hồi lâu.

Phó lão thái thái nắm vòng ngọc phỉ thuý trong lòng bàn tay, phàn nàn chút chuyện xảy ra trong thời gian bà sinh bệnh: “Đứa nhỏ Lâm Bất Ngữ này, là Lâm gia tốn hơn hai mươi năm tỉ mỉ đo ni đóng giày bồi dưỡng vì Phó gia, từ nhỏ đã là người thích hợp nhất làm chủ mẫu, ánh mắt của anh quá cao nhìn không trúng, cũng đâu cần đẩy cho Phó Cẩm Minh."

Phó Thanh Hoài lạnh nhạt nói: "Lời này sai rồi, để cô ta gả vào đây cũng coi như không phụ ý tốt của Lâm gia rồi."

Mặc dù là vậy, Phó lão thái thái nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Lâm Bất Ngữ, liền cảm thấy đáng tiếc, nhưng đối với người được Phó Thanh Hoài chọn cũng không mấy hài lòng: "Đưa người về liền giấu luôn ở trong phòng, không thèm dẫn tới đây để ta dạy quy củ, tương lai sao có thể làm tốt chủ mẫu Phó gia? "

Lời này có ý trách cứ rõ ràng.

Đổi lại là những vãn bối khác nghe thấy, có lẽ sẽ thuận theo ý tứ của lão tổ tông, đưa người tới đây để lập quy củ.

Phó Thanh Hoài lại nói: “Cô ấy nhát gan sợ người lạ."

Phó lão thái thái nghe xong không vui: "Ta còn có thể ăn thịt người sao?"

Ngón tay như ngọc của Phó Thanh Hoài nhẹ nhàng xoay quanh thành ly, giọng điệu lạnh nhạt nhưng rất rõ ràng phát âm vô cùng chậm rãi: "Quy củ của Phó gia không hợp với Nùng Nùng, lão thái thái muốn lập quy củ, chờ đến tháng ba Lâm Bất Ngữ gả cho anh hai đi, cô ta thích hợp hơn."

Lương Triệt suýt chút nữa nín không được bật cười ra tiếng, không phải sao, Lâm gia rêu rao khắp nơi tự nói rằng hòn ngọc quý trên tay được bồi dưỡng để làm chủ mẫu Phó gia, dạy quy củ tốt thật.

Để cho Lâm Bất Ngữ tới học quy củ, là thích hợp nhất.

Phó lão thái thái không hài lòng, nhất thời mất hứng nói chuyện.

"Anh đi đi."

Phó Thanh Hoài thực tế cũng chỉ định ngồi trong chốc lát, nghe vậy liền thuận thế đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt nhìn sang, mang theo ý cười phản chiếu qua ánh đèn bên trong phòng: "Chỗ lão thái thái có Bích Loa Xuân không?"

Điệu bộ này thật sự tới đây chỉ để xin một tách trà.

Mười phút sau.

Phó lão thái thái đưa nguyên hộp Bích Loa Xuân cho Phó Thanh Hoài, giống như mắt không thấy tâm không phiền, để anh mấy ngày sắp tới cũng đừng đến nữa.

Đợi đến khi cả trong lẫn ngoài phòng đều không con người ngoài, vị quản gia vừa bị ghét bỏ vì phục vụ không tốt mới dám sáp đến trước mặt, đổi cho lão thái thái một tách trà nóng, thấy sắc mặt bà trong nháy mắt lạnh xuống, ném chuỗi hạt phỉ thúy lên mặt bàn: "Chọn phụ nữ lâu như vậy, cuối cùng chọn về một quả hồng mềm, đúng là có tiền đồ."

Quản gia đang cầm trà, giảm thấp giọng trong cổ họng nói: "Tôi hỏi thăm được, là người bên kia viện muốn gia chủ pha Bích Loa Xuân, chỉ vì một ngụm trà, mà huyên náo người ngã ngựa đổ, đúng lúc chỗ gia chủ lại hết trà, chỉ có thể tìm tới đây."

"Hửm?"

Mí mắt Phó lão thái thái nheo lại nhìn ông ta khiến nếp nhăn trên mặt sâu thêm mấy phần, cuối cùng cũng thu tầm mắt lại, tựa lưng vào giường quý phi: "Nó là một đứa không có trái tim, kể từ khi biết mẹ ruột vì vinh hoa phú quý mới sinh ra mình, mấy năm qua thật sự không còn đi tìm nữa, hôm nay cuối cùng cũng đã động tâm rồi à?"

Quản gia đứng yên bên cạnh, không hiểu lắm hỏi: "Chỉ một ngụm trà, sao lão thái thái có thể nhìn ra gia chủ động tâm?

Phó lão thái thái tận mắt nhìn Phó Thanh Hoài lớn lên, bàn về đám tiểu bối trong gia tộc, trừ hệ con thứ Phó Dung Dữ, lúc mới tới nhà cũ cũng là một đứa phản nghịch, bị lão thái gia lúc còn sống rút gân động cốt giáo huấn không ít lần, cho đến khi vẻ bề ngoài nhìn giống như quân tử đọc sách thánh hiền, mới không tiếp tục lập quy củ.”

Còn Phó Thanh Hoài, tướng tá như thần tiên, nhưng lại khó mở miệng nói chuyện.

Khi còn bé ốm yếu bệnh tật, vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài, đến khi có thể nắm quyền làm chủ, thì bản chất máu lạnh vô tình từ trong xương mới bộc lộ ngày càng mạnh mẽ.

Phó lão thái thái dành hơn phân nửa đời người sinh dưỡng con cái rồi chịu đau đớn khi chồng và con lần lượt qua đời, đã quen được đám con cháu dưới gối tôn kính, bị vây trong đình viện khô khan nhàm chán này, liền thích lập quy củ cho người khác, chỉ có duy nhất Phó Thanh Hoài là không lập được, nhưng bà lại nhìn thấu anh: "Bích Loa Xuân còn gọi là Phật động tâm, nhất định là trước đó nó đã lấy cái này, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái nhà người ta vào cửa, nếu không tại sao nửa đêm nửa hôm còn đòi trà để làm gì?"

Lúc trước quản gia còn cảm thấy người phụ nữ trong viện gia chủ thật khó hầu hạ, không phải là một quả hồng mềm.

Hôm nay nghe lão thái thái giải thích mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra Bích Loa Xuân còn có ý nghĩa sâu xa như vậy. "

Phó lão thái thái cười lạnh: "Những năm qua, biết bao nhiêu danh viện có tướng mạo, có tài năng, xuất thân lại tốt, có người nào không muốn gả cho nó, cũng chưa từng thấy nó nảy sinh ý định lấy một tách Bích Loa Xuân dỗ người ta vui vẻ..."

Nói rồi dừng lại mấy giây, giọng nói già nua dần dần nhỏ lại bên trong căn phòng có ánh đèn lay động: "Một người chưa từng yêu ai như nó đã động tì

nh, trước kia không hề kiêng nể gì nắm chặt điểm yếu của người khác, bây giờ cũng nên cho nó nếm thử chút mùi vị này rồi."

...

Bàn tay như ngọc của Phó Thanh Hoài bưng tách trà màu xanh ngọc bích nóng hổi vào bên trong phòng, ánh đèn u ám, người vốn nằm sấp trên giường lúc này đã ngủ, có lẽ tâm trạng dao động quá lớn, khóc nhiều đến mức ngay cả gương mặt đỏ bừng đến giờ vẫn chưa giảm bớt, cả người cuộn tròn trong chăn.

Bốn bề không tiếng động.

Bóng dáng thon dài trầm mặc đứng bên mép giường nhìn một hồi lâu, sau đó đặt tách trà vẫn còn đang bốc khói qua một bên.

Lòng bàn tay mang theo hơi nóng sờ vào trán Khương Nùng, dọc theo đường viền gương mặt đi xuống, chạm vào một bên cổ đang bị mái tóc đen như gấm che đi một nửa, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng nóng hổi.

Cứ ngủ như vậy, ngày mai không bị cảm thì đúng là kỳ tích.

Phó Thanh Hoài không thể làm gì khác hơn là nâng lưng cô lên, lặng lẽ cởϊ qυầи áo trên người cô ra, mới vừa lướt qua bả vai, Khương Nùng theo bản năng co người lại, mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác được thắt lưng của mình đang bị bóp chặt, không nhúc nhích được, lớp vải mềm mại dọc theo dường cong cơ thể trượt xuống tới mắt cá chân.

Cho đến khi lớp nội y mỏng manh cuối cùng sắp bị cởi ra, cô mới mở mắt ra, đôi mắt mơ màng vẫn còn đọng nước mắt dường như đã nhận ra anh, dõi theo đường cong lạnh lùng trên gương mặt tuấn mỹ của anh hồi lâu.

"Khóc đến cả người ướt đẫm mồ hôi, anh Ba giúp em cởi đồ."

Trong lòng Phó Thanh Hoài biết có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nên cũng không nói nhiều.

Khương Nùng bất ngờ chủ động nâng cánh tay lên, ôm chặt anh không buông, dọc theo cổ áo cởi bỏ những chiếc cúc áo lạnh như băng trên người anh.

Giống như muốn dùng cách này để chứng minh người đàn ông trước mắt này thuộc về mình, không cởi được cô liền cáu kỉnh, móng tay vô tình quét qua cần cổ và xương quai xanh của Phó Thanh Hoài lúc nào không hay.

Có lẽ thấy anh ôm mình nhưng không hề phản ứng, tủi thân muốn chết liền cứng rắn hỏi: "Chỉ cởϊ qυầи áo thôi sao, tại sao anh Ba lại không chạm vào em?"

Giọng nói vừa dứt, một cúc áo bị hung hăng kéo xuống.

Không biết nó bay đến đâu, một chỗ tối tăm nào đó trong phòng ngủ chính bỗng vang lên tiếng va chạm vào mặt sàn, đầu ngón tay đỏ bừng như bị cắt trúng.

Phó Thanh Hoài thấy cô lại muốn khóc, vóc người này ở đâu ra nhiều nước như vậy, giống như nước Giang Nam, bóp một cái là ra nước.

Bàn tay anh di chuyển dọc theo những đường cong mềm mại và vô cùng đẹp đẽ, nâng thắt lưng cô lên, kéo sát vào l*иg ngực nửa hở của anh, Khương Nùng run lên vì nóng, ngay sau đó hơi thở mang theo mùi hương nhang quen thuộc quấn quanh người cô thật sâu, cả người nằm lại trong chăn, thở hổn hển không nói lời nào, ngay cả những ngón tay đang ôm chặt anh cũng không ngừng run rẩy.

...

"Chủ bá Khương?"

Hôm sau, bên trong phòng làm việc ở đài Tân Văn, Đông Chí nhìn Khương Nùng cầm ly giấy nửa ngày cũng không lên tiếng, cho là cô bị cảm còn tới làm việc, sợ cô bệnh nặng hơn, ân cần hỏi: "Chị có muốn uống thêm nhiều nước nóng, hay nghỉ ngơi một chút không?"

Khương Nùng chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, khẽ ngẩng mặt lên, cằm bị quấn quanh bởi một chiếc khăn quàng cổ nhung màu trắng, từ lúc vào phòng vẫn không chịu tháo xuống, sắc mặt nhìn có chút trắng bệch, hàng mi cong dài chớp chớp mấy cái rồi nói: "Không cần đâu."

Đông Chí phát hiện cổ họng cô cũng bị nghẹn, nói: "Em xem dự báo thời tiết của phòng khí tượng nói, trong giai đoạn xuân hàn này, cuối năm càng lạnh hơn, trong đài cũng có rất nhiều người bị cảm rồi, chủ bá Khương, chị phải chú ý thân thể đấy.”

“Được." Khương Nùng sợ cậu ta lại tiếp tục lải nhải, liền hỏi: “Đề tài kỳ sau đã được thông qua, liên lạc được người chưa?”

Đông Chí: "Cái người gọi là ký giả Chu Nhiên đã liên hệ với chúng ta, trên tay anh ta không chỉ có một vụ án nữ sinh viên đại học bị lừa vay tiền phẫu thuật thẩm mỹ, nói là lúc trước cũng có tìm mấy nhà truyền thông nhưng đều không cho tiết lộ, chủ bá Mai sẽ đến sân bay đón người.”

Thấy khâu chuẩn bị cho tiết mục "Lắng Nghe" kỳ này, chủ bá Khương rất coi trọng, cách năm ba hôm lại hỏi một câu.

Đông Chí cũng nói đến vô cùng cặn kẽ, chỉ thiếu chút nữa nói Mai Thời Vũ còn tự móc tiền túi, mời người đến ở khách sạn lớn.

Khương Nùng khẽ ừ một tiếng, đưa cái ly không còn chút hơi ấm cho cậu ta: "Giúp tôi rót thêm một ly nữa đi."

"Vâng."

Đông Chí liếc nhìn cô, trước khi ra ngoài còn âm thầm tăng nhiệt độ máy điều hòa lên cao một chút.

Dù sao chủ bá Khương cũng là người chủ chốt trong tiết mục "Lắng Nghe", không thể vì một cơn gió lạnh đột nhiên xuất hiện mà ngã xuống được.

Khương Nùng cũng không muốn biết Đông Chí đang nghĩ cái gì trong đầu, cô mệt mỏi dựa vào ghế làm việc, tháo khăn quàng cổ đang quấn quanh cằm ra, trên cổ có rất nhiều dấu vết tươi đẹp bắt mắt, từng mảng từng mảng lấp ló sau mái tóc dài như gấm, không cách nào che nổi, chỉ có thể dùng cách này giấu đi.

Hồi lâu, cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, liền nâng bàn tay mảnh khảnh lên che lại, dần dần, có lẽ bên trong phòng bắt đầu nóng lên, ngay cả những suy nghĩ tỉnh táo cũng trôi đi từng chút một.

Trong đầu Khương Nùng hiện lên hình ảnh tối qua trên giường lớn.

Cô khóc đến hồ đồ nên mới có thể cầu ái, không nhận được câu trả lời từ anh nên muốn đòi hỏi, Phó Thanh Hoài cho cô, nhưng từ đầu đến cuối áo sơ mi trên người anh vẫn không hề cởi hết ra, vô cùng kiềm chế, ngoài trừ nhiệt độ như thiêu đốt vẫn còn lưu lại bên trong lẫn bên ngoài cơ thể cô, thì không hề giữ lại chút gì.

Biết rõ cái Phó Thanh Hoài yêu chính là mỹ nhân âm của mình, thì càng giận dỗi hơn, nên cứ cố tình không gọi.

Giọng nói của cô hơi khàn là do bị cảm lạnh vào buổi sáng, cô thất thần suy nghĩ, sợ là trước kia không có thuốc điều trị, chứng mất ngủ trầm trọng của Phó Thanh Hoài, cách mấy ngày là phải dựa vào rượu mạnh để vượt qua những đêm dài đằng đẵng.

Nghĩ tới đây, đôi môi bên dưới ngón tay nõn nà của Khương Nùng có chút lạnh, một hồi lâu sau, cô thả tay xuống, cầm điện thoại di động vừa vang lên âm báo trên mặt bàn lên.

Mở ra xem.

Là tin nhắn Tô Hà chủ động gửi tới: "Đã có kết quả kiểm tra tổng quát của Như Trác."