Đăng vào: 12 tháng trước
Khương Nùng khẽ mím đôi môi đỏ mọng, trên môi làm gì có vị đường, chỉ có hơi thở ấm nóng của anh mà thôi.
Nghĩ đến vừa rồi là Phó Thanh Hoài cố ý trêu chọc mình nên cô cũng không thèm để ý.
"Anh Ba."
Một lúc sau, cô mới dịu dàng gọi.
Bàn tay không cầm ly luồn vào bên trong bộ tây trang nhung tơ của người đàn ông, dán chặt vào người anh, lập tức không còn thấy lạnh trong tiết trời buốt giá này nữa, cô muốn nói điều gì đó, nhưng rồi đột ngột dừng lại.
Gió lạnh cũng ngừng thổi, trên cầu cũng không có người qua lại.
Đôi mắt sáng màu của Phó Thanh Hoài khóa chặt biểu cảm trên gương mặt cô, như đang chờ đợi, trong khi lòng tay mang theo độ ấm vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô, có vẻ hăng hái trong việc nghiên cứu cơ thể này, rốt cuộc nó gầy gò và quật cường đến độ nào.
Cho đến khi anh vô cùng cẩn thận, chạm vào cần cổ trắng nõn sau gáy của Khương Nùng, nhiệt độ nóng bỏng toả ra.
Phó Thanh Hoài hỏi: "Dáng vẻ của em giống như đang có việc cầu người."
Lúc nào cũng vậy, ở trước mặt anh vĩnh viễn sẽ không có bí mật nào không thể nói.
Khương Nùng có chuyện muốn nhờ anh, nhưng lại quá khó mở miệng, lông mi giống như cánh bướm chạm vào sẽ vỡ vụn, khẽ run: "Anh Ba, anh có thể cho em mượn một khoản tiền được không?"
Hỏi ra rồi mới dám quan sát sắc mặt Phó Thanh Hoài.
Đây không phải là một số tiền lớn, nhưng nó không giống như tài trợ cho một tiết mục ở đài Tân Văn, phải đổi lại bằng lưu lượng truy cập tương tự.
Bàn tay thon dài của Phó Thanh Hoài vẫn đặt trên vai cô, gần đến mức hơi thở giữa đôi môi mỏng cũng có thể từng chút một làm tan chảy khuôn mặt sắp đóng băng của cô, trầm giọng nói: “Là anh Ba suy tính không chu toàn, nên đưa cho em một cái thẻ."
“Không phải vậy.” Bản thân Khương Nùng cũng rất ít tiêu xài, lại ở biệt thự trên đỉnh núi, ngay cả quần áo cũng là anh chuẩn bị sẵn.
Tiền lương công tác ở đài Tân Văn cũng đủ chi tiêu hàng ngày.
Sở dĩ cô muốn mượn tiền là vì tiền thưởng trước đó cô đã đưa hết cho những người trong đoàn đội, cho nên hiện giờ cần gấp một khoản tiền mà trong người lại không đủ.
Khương Nùng dừng lại vài giây, nín thở nói: "Cậu em, cậu đã vét sạch cả gia sản để trả món nợ kếch xù cho em họ, hiện tại cuộc sống trong nhà vô cùng khó khăn, bà ngoại cũng đã lớn tuổi, em không muốn bà phải chịu khổ theo."
Cô chỉ muốn tuổi già của bà ngoại có thể trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Phó Thanh Hoài bao nhiêu tiền cũng có thể đưa, nhưng giữa vợ chồng mà dùng từ vay mượn thì cũng không khỏi quá mức khách khí rồi.
Ôm Khương Nùng vào lòng, cẩn thận quan sát cô thật lâu: "Có phải Nùng Nùng đã quên gì rồi không?"
Hốc mắt Khương Nùng có chút ẩm ướt, không nhận ra thâm ý trong câu hỏi của Phó Thanh Hoài, hoang mang mở miệng: "Anh muốn viết biên nhận sao?"
Cô nghĩ cho mượn tiền hẳn là nên viết biên nhận rồi ký tên đồng ý.
Lúc này, Phó Thanh Hoài thực sự muốn tháo dỡ xương cốt trên người cô ra để xem nó cứng tới cỡ nào.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Khương Nùng có thể cảm thấy sắc mặt anh thay đổi, cũng nghĩ không ra mình đã nói sai chỗ nào, chỉ có thể lấy lòng anh, đưa ly trà kim quất đã nguội lạnh cho anh: "Anh ba.”
Chỉ dựa vào một ly trà mà muốn dỗ anh?
Phó Thanh Hoài không uống, đôi môi mỏng không cảm xúc khẽ động: “Ai là anh Ba của em?”
Khương Nùng ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc đen như gấm buông lỏng lẻo, bị hỏi đến vẻ mặt cũng trở nên mơ mịt.
Dáng vẻ này không hề có vẻ mạnh mẽ hay điềm tĩnh khi đứng trên trường quay thời sự.
Phó Thanh Hoài giơ ngón tay thon dài lên nắm lấy chiếc cằm trắng như tuyết của cô, khống chế sức lực vô cùng tốt, không để lại chút dấu vết nào trên làn da mỏng manh mềm mại: "Nhật hạ yên chi, có muốn anh Ba nhắc em không?"
Trái tim Khương Nùng đột nhiên đập lệch nhịp, không cách nào nhìn thẳng vào những ngôn từ ướŧ áŧ trong bài hí khúc đó.
Chiếc áo sơ mi dính máu của cô có lẽ vẫn còn ở trong phòng ngủ chính của biệt thự trên núi, sao cô có thể quên được, nhưng bị Phó Thanh Hoài nói thẳng thừng như vậy, cả người buộc phải hồi tưởng lại cảnh tượng trong căn phòng trên gác mái.
Rất nhanh, hốc mắt Khương Nùng có chút đỏ lên, ngay sau đó cũng hiểu được ý anh.
Hai người không chỉ là một cặp vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa, mà còn có quan hệ thể xác.
Nói về chuyện tiền bạc như vậy thực sự quá tổn thương tình cảm, huống chi còn dùng chữ mượn.
Thấy cô đã tỉnh ngộ, Phó Thanh Hoài mới buông tay cô ra, đôi môi mỏng lạnh lùng nói: “Xem ra đau một lần không nhớ lâu, sau khi trở về có một số việc vẫn phải vượt qua khó khăn."
Vượt qua khó khăn...
Khương Nùng thật sự nói không lại anh, nên chỉ im lặng.
*
Hai người ở trên cầu bị gió lạnh thổi hồi lâu, nói cái gì cũng không ai biết.
Chân của bà ngoại cần được nghỉ ngơi, bản thân Khương Nùng có công việc ở đài Tân Văn cũng không tiện ở lâu, nên cô quyết định xin nghỉ phép, nhờ Mai Thời Vũ tiếp tục thay cô chủ trì tiết mục.
Nhưng Đông Thư Lan không giữ khách, kiên quyết bảo cô đi.
Cuối cùng, Phó Thanh Hoài để bác sĩ gia đình mà anh mang đến ở lại chăm sóc Đông Thư Lan cho đến khi bà hoàn toàn bình phục.
Trước khi đi, anh bảo thư ký đưa cho Giải Thành Kỳ một khoản tiền, nói rằng đó là lòng hiếu thảo của Khương Nùng, vừa dùng để cho bà cụ dưỡng thương.
Giải Thành Kỳ từ chối không được, gương mặt tuấn tú nhưng gầy gò tái nhợt đứng bên đường, phong bì tiền trong tay giống như nặng ngàn cân, khiến trái tim ông nặng trĩu.
Ông thẩn thờ nhìn Khương Nùng lên xe.
Giống như năm đó, nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa trấn Đường Tây.
——
Khi sự việc kết thúc, trái tim căng thẳng của Khương Nùng mới hoàn toàn được hạ xuống.
Vừa lên máy bay riêng cô liền bắt đầu ngủ, bọc mình trong chiếc chăn cashmere ấm áp, lại có hệ thống sưởi, cô liền buông lỏng rúc vào ngực Phó Thanh Hoài, hồi lâu cũng không thức dậy.
Bốn bề yên tĩnh, thư ký đi cùng không ai dám phát ra tiếng động.
Bên dưới hàng mi đen như lông quạ của Phó Thanh Hoài là gương mặt nhìn nghiêng nghiêng của cô, anh đưa ngón tay lên khẽ vuốt ve dọc theo đường viền trắng nõn mong manh, sau đó chạm vào hàng mi cong vυ"t rồi đến giữa hai cánh môi cô.
Giống như đang tu bổ một trân bảo tuyệt đẹp, vô cùng cẩn thận.
Yến Hàng tò mò nhìn qua, nghĩ thầm: sờ hoài không chán sao?
Đang nhìn chằm chằm, đột nhiên bị tầm mắt lạnh như băng của Phó Thanh Hoài phóng qua, anh ta cũng không cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng muốn dùng chăn che mặt lại.
Một giây sau đó.
Liền nghe thấy giọng điệu lãnh đạm của Phó Thanh Hoài phân phó: “Hạng mục thu mua Thất Tư, bảo Diêm Ninh đưa cậu đi làm."
Đây là muốn dạy anh ta bản lĩnh kinh doanh?
Yến Hàng là cậu ấm nổi tiếng khu Cửu Nhai, nói thật, là do bị uy hϊếp cắt đứt nguồn chi phí tiêu xài rất cao, cho nên mới cúp đuôi, an phận thủ thường chờ bên cạnh Phó Thanh Hoài, còn âm thầm tính toán, đợi thời hạn ba năm kết thúc, liền lập tức khăn gói về nhà tiếp tục làm bao cỏ.
Cho nên thời gian cứ như vậy trôi qua.
Phó Thanh Hoài để anh ta làm tài xế ngự dụng đưa đón Khương Nùng, anh ta cũng không hề oán giận câu nào, chỉ coi đó là một cách để gϊếŧ thời gian.
Bây giờ vừa nghe nói phải dính vào hạng mục thu mua của Phó Thị, Yến Hàng lập tức thẳng người, làn da vốn vô cùng thanh tú và trắng nõn, lúc này lại thêm vẻ mặt lại mù mờ, lọt vào trong mắt nhóm thư ký đang đứng ngoài quan sát.
Càng giống như một tiểu bạch kiểm không làm việc đàng hoàng.
Yến Hàng quý ở chỗ tự mình biết mình, đôi môi mỏng cong lên cười nịnh nọt: "Nếu tôi không hoàn thành tốt hạng mục thì sao?"
Sườn mặt của Phó Thanh Hoài dưới ánh đèn dịu dàng nhìn như ngọc chạm khắc, ngữ điệu bình thản, nghe rất lạnh nhạt, lại nói ra những lời vô tình nhất: “Khi máy bay hạ cánh, đi mua một ít nhang đắt tiền về nhà đốt, ngày ngày cầu khẩn đừng để bị tôi chơi chết."
"——"
Phó Thanh Hoài phớt lờ ánh mắt ai oán của Yến Hàng, bảo thư ký đưa điện thoại di động tới.
Một tay tiếp tục ôm Khương Nùng đang ngủ say, một tay thuần thục mở danh bạ trên màn hình, trượt đến giữa, tìm ra thông tin liên lạc cá nhân tên là "Phó Dung Dữ".
Bấm vào.
Mấy tin nhắn trò chuyện của hai người trước đó vẫn còn, chỉ có tin nhắn cuối cùng vẫn đang ở trong trạng thái chưa đọc.
Phó Thanh Hoài nhìn thấy Phó Dung Dữ gửi tới file nén của một bí tịch ‘nhất định phải đọc’, nhưng do đường truyền không tốt, nửa ngày cũng không mở ra được.
Anh kiên nhẫn chờ đợi, những ngón tay như ngọc lơ đãng lướt qua mái tóc dài đang xõa trên bả vai Khương Nùng
Từng sợi từng sợi giống như tơ tình quấn quanh đầu ngón tay anh.
Từ lúc xuống máy bay đến khi trở về biệt thự trên đỉnh núi, Khương Nùng giống như hết điện vẫn chưa được nạp đầy.
Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ thủy tinh đỏ rực, chiếu vào tấm chăn nhung đen, cô cũng vùi mình từng chút từng chút một vào trong đó, mơ mơ màng màng cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng đôi mi rũ xuống vẫn chưa mở ra, thì lại có cảm giác chăn đắp trên người bị kéo ra, váy đột nhiên bị cuốn lên một đoạn.
Hơi ấm bên trong phòng còn chưa bao phủ hết, lạnh lẽo khiến Khương Nùng tỉnh táo, nhưng vừa mở mắt ra thì lại bị đóng băng.
Cô thấy mình đang nằm, hai đầu gối tách ra buông thõng trên mép giường êm ái, trắng đến quá đáng.
Đó không phải là trọng điểm.
Điều đáng sợ là Phó Thanh Hoài đang đứng rất gần trước mặt cô, sợ bộ tây trang nhiễm lạnh sẽ làm da cô lạnh cóng, những ngón tay thon dài còn tốt bụng cởi ra, tùy ý ném xuống thảm trải sàn đắt tiền màu xám nhạt.
Sau đó, thuận thế cúi người tiến lại gần cô, bàn tay cởi tây trang lại tới vén váy cô lên.
Khương Nùng sửng sốt ba giây, không tự chủ nhớ lại câu nói trước đó của anh: "Vượt qua khó khăn."
Trong phút chốc, ngay cả bờ vai mềm mại dưới cổ áo cũng căng thẳng, muốn trốn tránh, nhưng theo bản năng lại níu lấy cúc áo sơ mi của anh, mạnh đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng trắng bệch.
"Anh Ba!"
"Đừng nhúc nhích, để anh xem vết thương ngày hôm qua của em."
Phó Thanh Hoài không cởi váy cô, nhưng lại muốn xem vết thương, trong nháy mắt khiến cơ thể Khương Nùng gần như bốc cháy từ trong ra ngoài, hít một hơi, rất muốn nói rằng: sao lại muốn xem chứ.
Phản ứng của cô cũng giống như trước đây, không cho xem, nói dối là đã tốt hơn rồi.
Bàn tay cân đối của Phó Thanh Hoài vẫn đặt trên váy, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Chỉ trong một đêm mà khỏi hẳn?"
Khương Nùng lật đật nói, bị khí trời rét lạnh ở bên ngoài làm cho đông cứng nên không có cảm giác gì, cũng không nghĩ tới chỗ đó.
Bây giờ ở trong phòng, được máy sưởi làm nóng đến tận xương tủy, cái gì cũng ấm lên, con người cũng có vẻ yếu ớt hơn một chút.
“Để anh Ba xem nào.” Phó Thanh Hoài cũng không ép buộc, đôi môi mỏng gần như áp lên vành tai đỏ bừng của cô để nói chuyện, hơi ấm khiến cơ thể Khương Nùng trở nên tê dại một cách khó hiểu, nín thở nghe anh nói hết: "Sẽ nói cho em biết một bí mật, thế nào?"
Khương Nùng do dự, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng bị coi như đã ngầm đồng ý.
——
Mắt cá chân trắng nõn bị ép chặt vào tấm ga trải giường nhung đen, hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Không biết qua bao lâu, có thể là mười phút, hoặc có thể chỉ mười mấy giây.
Khương Nùng quay mặt sang một bên, hoàn toàn giấu mặt vào trong gối, nhưng trái tim lại bị mỗi cử động của Phó Thanh Hoài ảnh hưởng, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng động tác anh lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo, mở nắp ra và bôi lên.
Cho đến khi anh cầm chiếc khăn sa tanh trắng bên cạnh lên, chậm rãi lau sạch vết thuốc mỡ trên ngón tay thon dài.
Mang theo mùi hương thơm mát ấy, anh cúi đầu xuống nói: “Vết thương này còn phải dưỡng mấy ngày."
Khương Nùng thưởng thức giọng điệu thong dong của anh, không giống như lần đầu tiên anh làm.
Kinh ngạc dâng lên trong đôi mắt trong veo của cô, cô nghĩ đến bí mật mà anh sắp nói ra, giây tiếp theo, Phó Thanh Hoài xác nhận suy đoán của cô: "Ừm, đây là lần thứ hai anh bôi thuốc cho em."
Lần thứ hai???
Khương Nùng đột ngột từ trong chăn ngồi dậy, nhiệt độ dưới váy trong nháy mắt tiêu tan, ngược lại càng nóng hơn, từ hai gò má lan ra khắp nơi, cô xấu hổ đến cả đuôi mắt đều có chút ẩm ướt: "Là ngày hôm qua, anh..."