Chương 53: Vương Phú Quý Đợi Một Chút Tên Bánh Trà Là Gì

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Lần này đặt cược, ai thua thì đi rừng cách đó mười km.

Tô Thương có thể kết luận, Nạp Lan Dịch ở bên kia âm mưu, nếu như mình thắng thì sẽ không rơi vào cái bẫy đó, như thế thật là nhàm chán.

Vì phối hợp với Nạp Lan Dịch diễn xuất, anh ấy muốn thua, nhất định phải thua.

Vì thế Tô Thương đã âm thầm ra lệnh cho Bạch Miêu, dặn dò nó phải giả vờ thua dưới tay con chó Colie.

Tô Thương có được linh hồn của Tiên đế, như vậy âm thầm truyền âm là một chuyện rất dễ dàng sẽ không có người để ý tới.

"Gâu.

.

."
Bạch Miêu có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng phải làm theo, kết quả là bị ngâm trong nước nóng, nó đặc biệt đau lòng tha thiết nhìn Tô Thương.

Nạp Lan Dịch còn tưởng là Bạch Miêu sợ hãi, liền cười nói: Tô đại thiếu gia, con Bạch Miêu của anh chắc là sợ rồi, ánh mắt của nó có phải đang cầu xin anh đừng để nó thi đấu đúng không?"
"Có thể lắm."
Tô Thương nhìn về phía Bạch Miêu, cười trấn an nói: "Ngoan, nghe lời rồi chỗ tốt sẽ không thiếu mày đâu."
"Gâu gâu!"
Bạch Miêu nghe thế, tinh thần cũng ổn định hơn, phấn khởi kêu to hai tiếng.

"Tô đại thiếu gia, nó thật là thông minh, giống như hiểu được cậu đang nói cái gì đấy."
Lúc này, Nạp Lan Dịch cười nói: "Chó cưng tốt như vậy, cậu lại lấy đồ ăn dụ dỗ nó đi chịu chết, thật đáng tiếc."
"Nạp Lan Dịch, cậu nói nhảm ít thôi."
Tô Thương bực mình nhìn Nạp Lan Dịch, sau đó cổ vũ nói: "Bạch Miêu, cố lên, cố gắng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tao giao cho mày!"
"Gâu gâu."
Bạch Miêu nghiêm túc kêu lên hai tiếng, sau đó cực kỳ phẫn nộ nhìn vào con chó Colie cách đó không xa.

Cuộc chiến giữa hai con chó chính thức bắt đầu.

Con chó Colie hết sức hung dữ, nhe răng trợn mắt gầm lên để hù dọa đối thủ.

Bạch Miêu cũng không chịu thua kém, dù chỉ to bằng quả dưa hấu nhưng nó hung dữ nhìn chú chó chăn cừu, thậm chí còn nhảy vài cái.

Chẳng qua, nó còn không cao bằng bắp chân của con chó Colie, cho dù có nhảy dựng lên cũng chỉ có thể cắn vào đầu gối của chó Colie, nhìn vào hết sức buồn cười.

Nạp Lan Dịch cùng vệ sĩ bên cạnh anh ấy, thấy như vậy tất cả đều cười rộ lên.

"Rống!"
Đột nhiên, con chó Colie tấn công, dữ tợn nhằm về phía đối thủ.

Kết quả là thoáng cái con Bạch Miêu hung hăng lúc đầu không còn nữa, mà ngã lộn xuống đất, kêu trong đau đớn.

Con chó Colie dừng lại, nhìn con Bạch Miêu một cách ngạc nhiên, sự bối rối lớn lóe lên trong đôi mắt nhỏ.

"Haha!"
"Tô đại thiếu gia, con chó của anh diễn xuất khá đấy, còn chưa đụng vào đã nằm xuống rồi, không cần phải ăn vạ như thế chứ.” Nạp Lan Dịch không thể nhịn được cười.

Tô Thương trong lòng cười nhạt, ngoài mặt lại lo lắng nói: "Cái con chó này, mày tưởng mày là cái gì, thật là mất mặt tao quá, để con chó Colie cắn chết mày còn hơn!"
"Được rồi, Tô đại thiếu gia, bớt giận đi, chỉ là một con chó Teddy mà thôi, làm sao có thể đấu lại con chó Colie của tôi chứ."

Nạp Lan Dịch cười nói: "Mấy ngày trước tôi cùng Triệu Văn Bân đánh bài nghe nói, đúng là số của đen thật, chọn phải một con chó còi xương để thi đấu.

"Con chó này của tôi, hôm nay vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, mọi thứ đều bình thường, cho nên không có gì ngạc nhiên khi đánh bại con chó của cậu." Nạp Lan Dịch nói.

"Hừ, con chó vô dụng này, mau về đây!"
Tô Thương nhìn Bạch Miêu, hùng hổ nói, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Dịch không cam lòng: "Nạp Lan Dịch, lần này coi như cậu thắng, tôi đi vào rừng đây, lần sau tôi nhất định phải thắng cậu."
"Haha, được, có cơ hội lại đấu tiếp."
Nạp Lan Dịch lộ ra một nụ cười âm mưu thành công, không chút để ý hỏi: "Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, Triệu Văn Bân đã chết hai ngày trước, chuyện này cậu có biết không?"
"Cái gì, Triệu Văn Bân chết rồi sao? Chết như thế nào?" Tô Thương ra vẻ kinh ngạc nói.

"Cụ thể thì tôi không rõ, dù sao tôi với anh ta cũng không thân thiết gì, không cần biết nhiều làm gì."
Nạp Lan Dịch cười nhẹ nhàng nói: "Kìa Tô đại thiếu gia, cậu đi vào rừng đi, không còn sớm nữa tôi cũng về đây."
"Cậu không đi với tôi sao?" Tô Thương nhìn Nạp Lan Dịch thích thú nói.

"Tôi không đi đâu, phẩm chất đánh cược của Tô đại thiếu gia cậu ở Giang Bắc có ai mà không biết, nhất định sẽ giữ uy tín, lần sau chúng ta lại cược tiếp."
Nạp Lan Dịch lắc đầu cười, sau đó dắt con chó Colie cùng vài người vệ sĩ lái xe rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang.

"Tô đại thiếu gia, tôi đã khuyên cậu rồi, bảo cậu không nên đánh cược không nên đánh cược, thế mà cậu không nghe, bây giờ thì sáng mắt chưa, thua rồi đó."
"Cái rừng kia tôi đã nghe nói, thật sự có chuyện ma ám, mấy ngày gần đây đã chết vài người rồi, tim đều bị moi ra, cảnh sát phái người đi điều tra, kết quả cái gì cũng không tìm được manh mối gì, nghĩ lại thật làm cho người ta khiếp sợ."
Vương Phú Quý than thở, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi sâu xa đối với rừng cây, sợ hãi nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng cuối cùng nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi vào rừng cây, nhanh để còn về nhà, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì."
Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, nhẹ nhàng cười nói: "Là tôi thua, cậu đi theo làm gì?"
"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy, chúng ta là anh em tốt, Vương Phú Quý tôi làm sao để cậu đi một mình được, nếu chuyện này lộ ra ngoài, làm sao tôi có thể tồn tại ở Giang Bắc này cơ chứ?" Vương Phú Quý nghiêm túc nói.

Tô Thương nghe vậy liền có chút động lòng, không nghĩ tới Tô đại thiếu gia ăn chơi trác táng này mà còn có thể có một người anh em tốt sẵn lòng cùng anh ấy đồng cam cộng khổ vậy.

Ngược lại kiếp trước mình tu luyện một đời, tu luyện tám vạn năm mà không có nổi một người bạn nào, chỉ có con Bạch Miêu làm bạn, thật là đau thương.

"Tô đại thiếu gia, như thế nào, có phải cậu đang rất động đúng không, bây giờ có cho tôi đi không, thật ra hai người cùng nhau đi cũng tốt, kết hợp chặt chẽ, cậu cày ruộng còn tôi dệt vải, cậu gánh nước còn tôi tưới cây, khi không có gì để làm thì có thể chém gió với nhau, thật tuyệt! "
Vừa nói, Vương Phú Quý vừa nháy mắt với Tô Dương, bóp cổ họng Tô Thương nói nhỏ: "Tô đại thiếu gia, có được không? Nếu cậu muốn thì sẽ có người đào một cái hố ở nước ngoài cho cậu, và tôi đảm bảo rằng anh sẽ có trải nghiệm không tệ đâu.

"
"Đi cái con khỉ, cút đi!"
Một giây trước Tô Thương còn đang cảm động, giờ phút này lại đen mặt đạp Vương Phú Quý một đạp.

"Đồ khốn, Tô Thương, cậu thật là độc ác, chúng ta không phải đi vào rừng sao, tôi chỉ nói đùa để giảm bớt căng thẳng, thế mà cậu cũng ra tay đạp tôi." Vương Phú Quý tức giận nói.

"Ai nói tôi cho cậu đi?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tôi đi một mình vào trong rừng được, cậu về nhà trước đi."
"Mẹ kiếp, như vậy không được!"
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Tô đại thiếu gia, cậu nghĩ rằng tôi đang nói đùa với cậu sao, trong rừng thật sự rất nguy hiểm, tôi phải đi cùng với cậu, dùng sức mạnh của Vương Phú Quý tôi để dọa chết bọn yêu ma quỷ quái."
Lúc nói lời này, chính Vương Phú Quý hơi lo lắng, rõ ràng là sợ hãi rừng cây kia, nhưng vẫn như cố tỏ ra không sợ để giúp đỡ Tô Thương.

"Anh em tốt, tâm ý của cậu tôi hiểu được, nhưng thật sự không cần đâu, cậu quên cha tôi sắp xếp Tiêu Đình âm thầm bảo vệ tôi sao." Tô Thương lấy Tiêu Đình ra để làm lý do.

Nghe thấy có Tiêu Đình bảo vệ, Vương Phú Quý thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sao cậu không nói sớm, như thế là tôi an tâm rồi, vậy cậu đi một mình đi."
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, nhưng nhớ lại một việc nên nói: "Vương Phú Quý, tí nữa thì quên, tối nay là mừng thọ bảy mươi của ông nội Lý Nguyệt, chắc bây giờ cũng bắt đầu rồi, tôi đã chuẩn bị lễ vật rồi, nhưng đi vào trong rừng sợ không về kịp, cậu đem đến tặng giúp tôi."
Nói xong, Tô Thương lấy bánh trà trên xe xuống đưa cho Vương Phú Quý.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Vương Phú Quý nhận bánh trà, nhịn không được mà nói: "Tô đại thiếu gia, cậu keo kiệt thật đấy, Lý lão gia mừng thọ mà cậu chỉ tặng bánh trà thôi sao?"
"Cậu thì biết cái gì, bánh trà này được trồng trên đỉnh núi Lư Sơn, có tên gọi của riêng mình, gọi là Hoa Khai Phú Quý, giá trị bảy trăm vạn.” Tô Dương giải thích.

"Bảy trăm vạn, không ít.

.

.

Đợi chút, Tô đại thiếu gia, cậu nói bánh trà tên là gì?" Vương Phú Quý nhíu mặt hỏi.

"Hoa Khai Phú Quý."
"Mẹ nó chứ, ông đây chính là Phú Quý, cái tên khỉ gì thế chứ, lại còn Hoa Khai Phú Quý, hoa nở cái gì, hoa cúc sao? "
Vương Phú Quý tức giận nói: "Hoa cúc tôi nở khi nào? Tô đại thiếu gia cậu nói xem, có phải cậu cố ý lấy tên đó để bôi nhọ tôi không?".