Chương 28: Tôi Thích Bác Trai Nhà Anh

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Nửa tiếng sau.

Chiếc Bentley Mulsanne xuất hiện tại Ngọc Chỉ Tiên Cảnh,Tô Thương phách lối đậu xe nằm chắn ngang cổng lớn.

"Thưa anh, anh không thể đỗ xe ở đây được, chỗ đỗ xe ở bên kia ạ." Anh chàng đón khách lễ độ nói.

Tô Thương bước xuống xe, liếc nhìn anh chàng đón khách rồi thản nhiên nói: "Anh vừa nói cái gì?"
"Tô...Tô đại thiếu gia!"
Tô Thương thường xuyên đến đây ăn chơi, anh chàng đón khách kia đương nhiên biết mặt anh, sau khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc Bentley kia là Tô Thương thì sắc mặt anh ta biến đổi rất nhanh, thấp thỏm lo âu nói: "Tôi, tôi không nói gì hết, Tô đại thiếu gia, mời anh vào trong."
"Ừm, lần này cũng tạm được, kêu giám đốc các anh ra đây tiếp đón tôi."
Tô Thương hài lòng gật đầu, rồi chuẩn bị đi vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Nhưng ngay lúc này, một chiếc xe hơi màu đỏ đột nhiên chạy tới, Lý Kỳ Kỳ đã đuổi theo tới nơi.

Cô ta nhìn thấy Ngọc Chỉ Tiên Cảnh thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Tô Thương, anh không biết xấu hổ sao, đang giữa ban ngày ban mặt mà lại đi bar nữa!"
"Liên quan gì đến cô?" Tô Thương dừng bước rồi nhíu mày nói.

"Được rồi, Tô Thương, ba ngày không đánh chắc chắn sẽ lên nóc nhà bóc ngói*, anh càng ngày càng không để bổn tiểu thư ở trong mắt rồi phải không?”
*nguyên văn 三天不打, 上房揭瓦 (Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: tạm dịch là ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói): xuất phát từ câu chuyện của Bảo Thị.

Chuyện kể rằng Bảo Thị có hai đứa con vô cùng tinh nghịch, mỗi ngày không phải đi đuổi gà thì là đuổi chó, bằng không thì bỏ đất vào trong thức ăn của chúng khiến thức ăn hỏng bét.

Giận đến nỗi ngày nào Bảo Thị cũng đánh chúng một trận.

Đánh chúng xong, hai anh em mới ngoan ngoãn một chút, nhưng hôm sau lại phá phách tiếp.

Thời điểm gặt lúa mì.

Ban ngày cô phải gặt lúa mì, tối thì đập, bận đến khuya nên không có thời gian dạy dỗ hai đứa con nghịch ngợm của cô.

Vất vả thu hoạch xong lúa mì, Bảo Thị mệt đến nỗi không thẳng lưng được, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi.

Nửa đêm trời mưa to, Bảo Thị bị mưa dột lên đầu làm cho thức giấc.

Cô cảm thấy lạ, liền đốt đèn lên thì thấy, mái ngói trên nóc nhà bị bể mấy miếng, chả trách mưa dột xuống dưới.

Bảo Thị biết là hai đứa con quậy phá của cô làm, tức giận hét lên: “Được lắm, hai đứa quậy phá này, ba ngày không đánh tụi bây, tụi bây liền dỡ ngói mái nhà.” Hai đứa trẻ quậy phá tất nhiên không tránh khỏi một trận đòn thật nặng.

Từ câu chuyện này, chúng ta rút ra được: trẻ con không được dạy dỗ sẽ hư.

Lý Kỳ Kỳ nghiến hàm răng trắng ngà của mình, nổi giận đùng đùng tiến về phía Tô Thương, biểu lộ vô cùng hung dữ, xem ra là muốn ra tay dạy dỗ Tô Thương.

"Lý Kỳ Kỳ, tôi cảnh cáo cô, mấy ngày trước tôi bị chôn vùi dưới đống xà bần, hai ngày nay mới vừa tỉnh lại, vết thương còn chưa khỏi."
Tô Thương thong thả uy hiếp nói: "Đặc biệt là đầu của tôi, bác sĩ nói là bị chấn động não cho nên nếu như cô đánh tôi bị làm sao thì nhà họ Lý của các cô không xong với nhà họ Tô đâu."
Nghe đến lời này, Lý Kỳ Kỳ liền bình tĩnh trở lại.

Sở dĩ cô ta dám đánh Tô Thương là vì lão gia nhà họ Tô đã từng nói: Làm con cháu của nhà họ Tô mà cũng đánh không lại một đứa con gái thì là nổi sỉ nhục của nhà họ Tô, ai cũng không được giúp Tô Thương, nó đáng bị đánh.

Cho nên trên dưới nhà họ Tô, không có ai ngăn cản Lý Kỳ Kỳ dạy dỗ Tô Thương, ngay cả người chị cưng chiều em trai Tô Cân Dực cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Nhưng mà.

Lý Kỳ Kỳ cũng hiểu rõ, bản thân không thể nặng tay quá, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho nhà họ Tô không hài lòng, vì vậy bình thường cô ta dạy dỗ Tô Thương cũng chỉ dám đánh cho Tô Thương bị thương nhẹ ngoài da mà thôi.

Chuyện Tô Thương bị vùi dưới đất thời gian trước, cô ta có nghe nói qua, bây giờ biết được Tô Thương còn chưa khỏe hẳn, Lý Kỳ Kỳ liền bỏ đi ý định ra tay dạy dỗ Tô Thương.


"Ừm hừ, để anh thoát một lần vậy, bổn tiểu thư sẽ nhớ kỹ, đợi sau khi anh khỏe lại, tôi nhất định đánh cho anh một trận!" Lý Kỳ Kỳ dữ dằn uy hiếp nói.

"Chuyện sau này sau này tính đi, bây giờ ông đây muốn đi thoải mái một chút, cô mau đi đi." Tô Thương vừa đuổi vừa nói.

Lý Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Tô Thương, tức giận nói: "Tô Thương, cái đồ bẩn thỉu nhà anh, bị thương còn chưa khỏe mà lại còn muốn làm chuyện đó, tức chết tôi mà!"
"Tôi đi kiếm gái thì liên quan gì đến cô, đến phiên cô tức chắc?" Tô Thương nhíu mày, rồi lại trêu đùa nói: "Lý Kỳ Kỳ, lẽ nào cô thích tôi sao, cho nên nhìn thấy tôi đi vào quán bar liền thẹn quá hóa giận?"
"Tôi thích ông bác nhà anh á!" Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ông bác tôi!"
Tô Thương lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vậy thì không được, ông bác tôi ở thành phố khác ccơ, mà ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, có vợ có con, cho dù cô thích ông ta thì cũng không có tác dụng gì, mà bác gái của tôi cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Nhưng mà, nếu như cô cứ cả đời này không lấy ông bác tôi thì không thèm gả cho ai nữa thì tôi cũng có thể chuyển lời cho ông bác tôi, giúp cô làm mối, làm mối nhé."
"A a a !"
Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi nói: "Tô Thương, anh nói bậy bạ cái gì vậy chứ, anh là chồng chưa cưới của chị tôi, chưa đụng qua thì cũng bỏ đi, hôm nay bị bắt gặp rồi, tôi chắc chắn sẽ không để anh đi kiếm người con gái khác!"
"Ha ha, được thôi, có gan thì cô đi vào cùng tôi!" Tô Thương khẽ mỉm cười, sau đó bước nhanh vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Lý Kỳ Kỳ liếc nhìn xung quanh phát hiện không có ai, cuối cùng mới cắn răng đi theo sau vào.

Rất nhanh, hai người đã cùng nhau đến sảnh lớn của Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, ông giám đốc mang giày tây vội vàng lên trước tiếp đón.

"Tô đại thiếu gia." Ông giám đốc cung kính chào hỏi.

"Ừm."
Tô Thương gật gật đầu, rồi sau đó thông thạo nói: "Hôm nay có hàng mới không, để bổn thiếu gia nếm thử hàng tươi mới trước."
"Có, Tô thiếu gia đến thật đúng lúc, hôm nay vừa may có một nhóm nhân viên vừa kết thúc khóa huấn luyện, đỉnh của đẹp luôn." Ông giám đốc nịnh nọt nói: "Tô đại thiếu gia, cậu muốn chọn một người hay sao?"
"Chọn gì mà chọn, bọn học sinh tiểu học mới làm lựa chọn, tất cả đều sắp xếp lên hết cho tôi." Tô Thương tự cao tự đại nói: "Thứ bổn thiếu gia có chính là tiền."
"Được thôi, chỉ là...Tô đại thiếu gia, lần này cậu nhẹ tay một chút, tuyệt đối đừng ngược đãi nhân viên, nếu không tôi rất khó xử lý." Ông giám đốc nhỏ giọng nói.

"Tôi biết rồi, cmn, lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này đừng nhắc đến nữa." Tô Thương hùng hổ nói.

"Cái gì!"
Lý Kỳ Kỳ ở bên cạnh trợn to mắt lên, ngạc nhiên nói: "Tô Thương, không ngờ anh là cái đồ ngược đãi người khác!?"
"Tô đại thiếu gia, cô này là?" Ông giám đốc nhìn Lý Kỳ Kỳ , tò mò hỏi.

"Cô ta à?"
Tô Thương khẽ mỉm cười, giới thiệu nói: "Đây là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Bắc, nhị tiểu thư của nhà họ Lý, Lý Kỳ Kỳ."
"Cô bé này lớn như vậy rồi nhưng mà vẫn chưa từng có bạn trai, cho nên muốn đến đây trải nghiệm một chút."
Tô Thương trêu đùa nói: "Giám đốc Trương, gọi mấy anh nhân viên Ngưu Lang đẹp trai nhất, điêu luyện nhất tới đây, đùa vui với Lý tiểu thư, tiền bạc đều do tôi chịu hết cho."
"Được thôi, Tô đại thiếu gia, tôi đi sắp xếp đây, phòng VIP của cậu đã được chuẩn bị xong cậu có thể vào trong nghỉ ngơi một lát, về phần Lý tiểu thư thì phiền cô đứng đợi ở đây một lát, tôi sẽ sắp xếp cho cô một phòng."
Ông giám đốc nói xong rồi thì rời đi.

Lý Kỳ Kỳ lần đầu tiên đến những nơi như thế này, cho nên vô cùng hiếu kì, cứ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Tô Thương, Ngưu Lang là gì vậy?"
"Ngưu Lang là..." Tô Thương nhếch mép lên, khẽ mỉm cười: "Cô biết kịch nói không?"
"Đương nhiên biết chứ, mẹ tôi thích xem kịch nói nhất, thỉnh thoảng tôi cũng xem."
"Ngưu lang chính là một nhân vật trong kịch nói, vở kịch đó tên là...Tôi không nhớ rõ nữa, hình như là có liên quan đến Chức Nữ gì đó, nội dung vô cùng cảm động lòng người.

Tô Thương lừa dối nói: "Lúc nãy tôi kêu giám đốc liên hệ cho cô Ngưu Lang đẹp trai nhất, kỹ thuật vô cùng điêu luyện."
"Wow!"
Trong nháy mắt Lý Kỳ Kỳ xúc động rồi, hai mắt sáng long lanh như hai ngôi sao, nhưng vẫn nghi ngờ nói: "Tại sao lại là kỷ thuật vô cùng điêu luyện, không phải nên là kỹ năng biểu diễn điêu luyện chứ?"
"Cái này...Cô hiểu gì chứ, đối với tài xế mà nói thì là kỹ thuật lái xe, còn đối với diễn viên mà nói thì kỹ thuật chính là kỹ năng biểu diễn." Tô Thương thuận miệng lừa gạt nói: "Tóm lại cô cứ chuẩn bị sẵn sàng là được rồi, đừng để những kỹ thuật của Ngưu Lang làm cho khóc là được."
"Tôi khó rơi nước mắt lắm, sẽ không khóc đâu." Lý Kỳ Kỳ mạnh miệng nói.

"Vậy thì được, vậy cô ở đây đợi hưởng thụ kỹ thuật của Ngưu Lang nhé, tôi vào phòng trước đây."
Tô Thương khẽ mỉm cười rồi chạy nhanh như làn khói rời khỏi sảnh lớn.

Nếu là một người con gái bình thường thì Tô Thương cũng sẽ không làm như vậy, nhưng Lý Kỳ Kỳ thì lại khác.

Cô gái này lúc giá trị vũ lực tăng mạnh, đừng nói một Ngưu Lang, tám, mười người đàn ông vạm vỡ đều không thể tới gần được.

Bây giờ, Tô Thương lại cảm thấy tội nghiệp cho tên Ngưu Lang chuẩn bị chăm sóc cho Lý Kỳ Kỳ rồi.

"Ê, Tô Thương, anh đừng đi!"
Lý Kỳ Kỳ một phút không để ý thì Tô Thương đã chạy đi xa rồi, hơn nữa Ngọc Chỉ Tiên Cảnh có nhiều phòng như vậy, cô ta cũng không biết Tô Thương đã đi đến phòng nào rồi, thế là tự lẩm bẩm một mình: "Bỏ đi, mặc kệ anh ta, dù sao cái tên này cũng quen rồi, tùy anh ta vậy."
"Chỉ là không ngờ đến, quán bar cao cấp vậy mà lại có thể xem kịch nói, Ngưu Lang Chức Nữ, mới nghe đã thấy đây là một vở kịch lãng mạn cảm động lòng người rồi, mong chờ quá đi."
Lý Kỳ Kỳ tính xem xong kịch nói rồi đi, thế là ở sảnh lớn chờ ông giám đốc sắp xếp.

Mấy phút sau, ông giám đốc dẫn cô ta đến một căn phòng, sau đó Lý Kỳ Kỳ tràn đầy hớn hở ngồi ở trên ghế sô pha chờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy chờ mong.

.