Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Đăng vào: 11 tháng trước
"Tô thiếu gia, đây chính là biên cảnh biên giới phía đông, đi về hướng đông 20 km chính là thành trì của nước D.
"
Lưu Huy đi xuống khỏi buồng lái theo sát phía sau, cung kính nói: "Bây giờ Tô Dực Cân đang ở ngay thành trì bên dưới, bị mấy vạn binh lính nước D bao vây hoàn toàn.
"
"Tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây, nếu lại đi tiếp e rằng sẽ khiến cục hàng không nước D chú ý.
"
Lưu Huy giải thích nói: "Bản thân tôi thì không sao nhưng nếu làm vậy sẽ gây phiền toái cho chợ đen Cửu Môn, mong Tô thiếu gia hiểu cho.
"
"Nhưng mà, xin Tô thiếu gia yên tâm, tôi đã sớm bố trí xong xe hơi cho cậu rồi, cậu lái xe mười mấy phút là sẽ đến nơi.
" Lưu Huy bổ sung nói.
"Ừm, anh có thể đưa tôi đến đây, tôi đã thấy biết ơn anh lắm rồi.
"
Tô Thương khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Huy nói tiếp: "Tôi sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp anh đặt chân lên cảnh giới tông sư.
"
Tông! Tông sư!
Lưu Huy nghe vậy bỗng cảm thấy mừng rỡ như điên, kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì, dừng lại vài giây đồng hồ rồi mới cảm kích nói: "Cảm ơn Tô thiếu gia!"
"Khách sáo rồi.
" Tô Thương thản nhiên nói: "Xe hơi ở đâu, tôi không có thời gian cho lắm.
"
"Tô thiếu gia, mời sang bên này.
"
Lưu Huy không chút do dự lập tức dẫn Tô Thương tìm được một chiếc xe Jeep không có biển số.
"Chị gái, kiên trì nhé!"
Tô Thương thầm nghĩ, sau đó tạm biệt Lưu Huy điều khiển xe Jeep lao nhanh thẳng đến thành trì biên cảnh nước D, còn Bạch Miêu ngồi ở ghế lái phụ.
"Nhìn bộ dạng của Tô thiếu gia chắc chắn là đi cứu Tô Dực Cân, hai người bọn họ đều họ Tô, chẳng lẽ có liên quan với nhau ư?"
"Lúc trước ở Giang Bắc, Tô thiếu gia để mình dừng máy bay trực thăng ở khu biệt thự ven sông, còn anh ấy đi vào ngôi biệt thự, ngôi biệt thự kia không phải của nhà họ Tô ư?"
"Tô Huyền Thiên, Tô thiếu gia, đại thiếu gia nhà họ Tô! Chẳng lẽ Tô thiếu gia chính là Tô Thương, đại thiếu gia nhà họ Tô!?"
Sau khi Tô Thương rời đi, Lưu Huy nhìn theo hướng anh rời đi mà không kiềm được phân tích.
Có điều sau đó Lưu Huy liền phủ định suy đoán của chính mình, cười khổ mà lắc đầu liên tục.
"Mình đúng là hồ đồ rồi.
"
"Mọi người đều biết đại thiếu gia nhà họ Tô là tên ăn chơi siêu cấp, sao có thể là tông sư trẻ tuổi được, huống chi Tô Huyền Thiên còn không phải tông sư bình thường, anh ấy đã giết chết thiên tài tuyệt đỉnh bán địa tông mà.
"
"Chắc là vì Tô Huyền Thiên kết nghĩa với ông chủ Tô Kiền Khôn nhà họ Tô nên có quyền sống ở khu biệt thự ven sông, cũng vì thế nên mới ra tay cứu Tô Dực Cân, dù sao dựa theo vai vế thì Tô Dực Cân cũng xem như là cháu gái anh ấy.
"
Nghĩ đến đây, Lưu Huy trở lại bình thường, cảm thấy cách giải thích như vậy có lý hơn, chỉ là anh ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Tô Huyền Thiên: "Dựa vào tin tức mà mình có được thì để đối phó với Tô Dực Cân, nước D đã điều động 70, 80 nghìn binh lính, do 2 tên tông sư dẫn đội.
"
"Tông sư cũng chẳng sao cả, Tô thiếu gia có thể giết chết nhẹ nhàng nhưng 8 vạn binh lính thì lại khó đối phó, dù chỉ đứng yên đấy cho Tô thiếu gia giết thì anh ấy cũng giết không hết.
"
Vẻ mặt Lưu Huy nghiêm túc nói: "Huống hồ, trong toà thành biên cảnh nước D có một vị cường giả siêu cấp, đến chợ đen Cửu Môn cũng không điều tra được rõ thực lực, nếu phải cá chết rách lưới* thì e rằng Tô thiếu gia phải chịu thiệt thòi rồi.
"
*cả hai cùng nhau chiến đấu đến cùng
"Không được, thiên phú Tô thiếu gia như yêu quái, tuyệt đối không thể để anh ấy xuống đài như vậy, mình phải báo cho bà chủ, để bà chủ quyết định.
"
Lưu Huy khẽ cắn môi, quyết định xong thì lập tức quay về cứ điểm của chợ đen Cửu Môn ở biên giới phía đông, khởi động thiết bị truyền tin trong nội bộ chợ đen Cửu Môn.
!
Giây phút này!
Tại thành Bắc Hải, nước D.
Đội quân 80 nghìn người của nước D khí phách to lớn, khí thế hào hùng đang vây hãm một đội tướng sĩ nước Hoa mặc chiến bào ở ngoài cổng thành.
Không chỉ vậy, cổng thành Bắc Hải đã bị đóng lại, và phía trên thành phố, hàng ngàn binh lính đang nhìn chằm chằm vào họ.
Có điều.
Các tướng sĩ nước Hoa lại không sợ hãi chút nào, dù máu me khắp người nhưng ánh mắt vẫn hung ác bén nhọn và quật cường như cũ.
Trong đó, người đứng trên đầu là một nữ tướng mặc khôi giáp màu đỏ rực.
Dáng cô ấy cao gầy, khoảng 1m75, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, dung mạo tinh xảo, tuyệt đẹp, tư thế hiên ngang, vầng trán để lộ hào khí không thua kém gì cánh đàn ông.
Cô ấy chính là Tô Dực Cân, là nữ tướng quân duy nhất của nước Hoa trong những năm gần đây.
Từ khi tòng quân đến nay, Tô Dực Cân đã dẫn binh tác chiến, phòng thủ biên cương, chiến tích vang dội, được xưng là chiến thần Tô Dực Cân!
Nhưng bây giờ, sắc mặt Tô Dực Cân tái nhợt, chiến bào nhuốm đầy máu, cả người cực kỳ thảm thương.
Phía sau cô ấy, vốn mang theo 300 tướng sĩ giờ chỉ còn hơn 100 tên, trạng thái của mọi người đều giống như cô, toàn thân đẫm máu, cực kỳ thê thảm.
Hai ngày qua, binh lính nước D liên tục tấn công nhưng đều bị bọn họ đánh gục.
Tuy bọn họ thương vong nặng nề nhưng cũng đã chém giết đội quân hơn nghìn người của nước D.
300 con người đối mặt với thiên quân vạn mã mà không sợ hãi chút nào, vẫn liều chết đấu tranh, giết chết quân địch như cũ.
Bọn họ đều là binh lính tin cẩn của Tô Dực Cân!
Trong bọn họ có cả nam, cả nữ, có thanh niên, có người già nhưng bọn họ đều có chung một cái tên --- Binh lính nước Hoa!
"Các tướng sĩ, lần này tôi đã quá kích động, làm hại mọi người bị vây hãm ở đây.
"
Giây phút này, Tô Dực Cân giơ thanh kiếm dài lên cao khoé mắt, vẻ mặt tràn đầy áy náy nói: "Tôi có tội, xin lỗi mọi người!"
"Tướng quân tuyệt đối đừng nói như vậy, vì chém giết quân địch mà chết, chết không có gì luyến tiếc!"
"Tướng quân, thủ đoạn quân sư nước D hung tàn, giết hại con dân biên cương nước Hoa chúng ta, dùng máu của bọn họ tu luyện, cực kỳ tàn ác, cô nghe được tin này nên mới tức giận mà mất lý trí, dẫn chúng tôi đến đây bắt giết quốc sư nước D, chuyện này không trách cô được!"
"Đúng, cô không có tội, không nói cô, chúng tôi cũng không kiềm được mà giận, dù cô không dẫn đội quân đi, chúng tôi cũng sẽ lén đi trước, quân sư nước D giết con dân chúng ta tàn nhẫn như vậy, ông ta bắt buộc phải trả giá đắt, lấy máu rửa sạch tội của mình!"
"Tô Dực Cân tướng quân, chôn xương đâu cần phải ở nơi quê cha đất tổ, thế gian đâu có nơi nào không có núi xanh, có thể chôn cùng một chỗ với cô, dù có chết trận tha hương đối với chúng tôi mà nói cũng là vinh hạnh tột cùng!"
Vài vị tướng sĩ còn sống sót nói trong nước mắt.
"Ha ha!"
"Chôn xương đâu cần ở nơi quê cha đất tổ, nghe hay lắm!"
Tô Dực Cân thẳng thắn cười to, sau đó nâng thanh kiếm dài nhuốm máu lên, lạnh lùng nói: "Mọi người, không cần phải phí lời nữa, rất nhanh tướng sĩ nước D sẽ xông lên giết tận, chúng ta cứ khẳng khái mà chịu chết, kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"
"Kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"
"Kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"
"Kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"
Hơn 100 tên tướng sĩ máu me khắp người gào thét dõng dạc, người người như những con rồng hung hãn, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Bọn họ biết đêm nay quân mình chắc chắn sẽ phải chết, tuyệt đối không còn đường sống.
Nhưng!
Bọn họ!
Không hề sợ!
Chết vì nước Hoa là tín ngưỡng cuối cùng của bọn họ, người lính chẳng hề sợ hãi khi chết trên chiến trường!.