Chương 171-172

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

171: Sự Sụp Đổ Của Đổng Tử Khôn


“Đây là...”

Tô Thương sờ lên mũi, khẽ cười nói: “Thực ra, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.”

"Đồ hai mặt!" Lý Nguyệt trợn mắt liếc Tô Thương một cái, nói: “Anh nói kẹo không tốt cho răng của trẻ, trẻ con không thể ăn kẹo, lẽ nào anh quên rồi sao?”

“Anh nói là, buổi sáng không thể ăn kẹo, bây giờ đã là buổi trưa rồi mà.” Tô Dương giải thích.

“Thôi, đừng giải thích nữa, chẳng phải là bản thân anh muốn nuông chiều Du Du sao, em nói với Tô Dương anh nhé, như thế thì không được đâu.”

Lý Nguyệt thành thật nói: “Em cũng muốn chiều Du Du, con bé gọi anh là cha, vậy thì cũng phải gọi em là mẹ!”

“Nhưng, Du Du đã có mẹ rồi mà.” Lúc này, Tô Thương, nói chen vào.

“Du Du.”

Lý Nguyệt ngồi xổm xuống, vuốt tóc cho Tô Du Du, sau đó nhẹ nhàng cười nói với cô bé: “Mẹ ruột là mẹ ruột, cô Lý có thể làm mẹ nuôi cháu không, như vậy về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi, cô với cha Tô Thương của cháu, cũng có thể thường xuyên đưa cháu đi chơi.”

“Thật sao?” Tô Du Du vui vẻ nói.

“Ừm.”

Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Khi chờ mẹ cháu đến đón con về nhà, cô sẽ nói với cô ấy chuyện này, tuy cô không quen mẹ cháu, nhưng với phẩm chất của cô Lý, chắc chắn là đáng tin, mẹ cháu sẽ không từ chối được đâu.”

“Nếu như mẹ cháu đồng ý để cô làm mẹ nuôi của cháu, sau này nếu cô ấy bận công việc, thì cô có thể chăm sóc cháu một cách danh chính ngôn thuận rồi.”

Lý Nguyệt nghiêm túc nói, dường như cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, xem ra cô ấy rất thích Tô Du Du.

“A a a, cô Lý, cô tốt thật đó.”

Tô Du Du lấy que kẹo từ trong miệng ra, hôn lên môi Lý Nguyệt một cách ngọt ngào.

Khoảng mười phút trôi qua, đồ ăn đã gọi từ trước đã lên đầy đủ rồi.

Tô Thương với Lý Nguyệt, thay phiên nhau đút cho Tô Du Du ăn, cực giống một gia đình có ba thành viên, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Nhưng ngay lúc này, Đổng Tử Khôn và một cô gái Tây mắt xanh tóc vàng đi vào nhà hàng, hơn nữa còn đi thẳng đến phía bàn ăn ngay bên cạnh Tô Thương.

“Tiểu thư Mona, nhà hàng Joseph là nhà hàng Tây tốt nhất ở Giang Bắc, tôi vô cùng thích ăn món gan ngỗng ở chỗ này, hương vị rất ngon, cô nhất định phải thử đấy.” Đổng Tử Khôn cười nói.

“Được thôi.”

Cô gái Tây tóc vàng mắt xanh, thuận tiện ngồi luôn xuống ghế, phát âm tiếng nước Hoa còn chuẩn hơn Đổng Tử Khôn.

“Tiểu thư Mona, hãy tin tôi, đồ ngon ở đây nhất định sẽ không làm cô thất vọng đâu, tôi...”



Đổng Tử Khôn đang nói, lúc này đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyệt ngồi ở bàn bên cạnh, hai mắt anh ta sáng lên, vô cùng mừng rỡ nói: “Lý Nguyệt, sao cô lại ở đây, chúng ta đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tâm linh tương thông đó.”

“Anh Đổng, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối mặt bất tương phùng, không phải là tâm linh tương thông.” Cô gái Tây Mona sửa lại.

“Tiểu thư Mona nói đúng đó.”

Đổng Tử Khôn thuận miệng đáp lại một câu, sau đó liền không để ý đến Mona nữa, mà đi tới trước mặt Lý Nguyệt, nói một cách nịnh nọt: “Lý Nguyệt, chúng ta có thể cùng ăn bữa trưa với nhau không?”

Lý Nguyệt ngồi xích ra một chút, không hề để ý tới lời của Đổng Tử Khôn.

“Lý Nguyệt, chúng ta từng du học ở nước ngoài nhiều năm, rất có kinh nghiệm ăn đồ Tây, tôi cũng hài lòng về nhà hàng Joseph này nữa.”

Đổng Tử Khôn không bằng lòng, nói tiếp: “Mong cô nhận lấy lời mời của tôi.”

Lúc này Tô Thương ngồi trước mặt, bỗng không vui nữa, giọng lạnh lùng nói: “Đổng Tử Khôn, anh mù à, không thấy Lý Nguyệt đang dùng bữa với tôi sao?”

“Tô... Tô đại thiếu gia!”

Ánh mắt Đổng Tử Khôn nhìn Lý Nguyệt bỗng dịch chuyển, lúc này mới phát hiện Tô Thương ở bên cạnh, sắc mặt liền thay đổi rất nhanh.

Nhưng anh ta nghĩ lại, trong nhà mình có tông phái võ thuật làm chỗ dựa, sau đó anh ta bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc , Đổng Tử Khôn lấy hết dũng khí, đón nhận ánh mắt của Tô Thương, nghiêm nghị nói: “Tô đại thiếu gia, dùng bữa cùng với ai, là sự tự do của Lý Nguyệt, không phải phụ thuộc vào Tô đại thiếu gia anh, thì có thể ép buộc cô ấy.”

Sau đó Đổng Tử Khôn nhìn về phía Lý Nguyệt, vỗ ngực nói: “Lý Nguyệt, tôi biết chắc chắn là Tô đại thiếu gia đang ép buộc cô, đừng sợ, hôm nay tôi sẽ bảo vệ cô, Tô đại thiếu gia không dám uy hiếp cô đâu.”

“Ai nói là tôi bị uy hiếp vậy?”

Lý Nguyệt không hề có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt nói: “Anh mù à, không nhìn ra cả nhà ba người chúng tôi đang ăn với nhau, rất vui vẻ sao?”

“Cả nhà ba người...”

Trong nháy mắt biểu cảm của Đổng Tử Khôn liền cứng đơ lại, nhìn Tô Du Du ngồi bên cạnh, sau đó không thể tin được liền nói: “Nguyệt, Nguyệt, em có con với Tô Thương rồi sao?”

“Ừ.” Lý Nguyệt không hề phủ nhận, nói với giọng điệu hờ hững: “Cho nên, Đổng thiếu gia, anh chấm dứt hy vọng gì với tôi đi, sau này đừng quấy rầy tôi nữa, dù sao tôi đã là mẹ của bé bốn tuổi rồi.”

“Á.”

Đổng Tử Khôn không có cách nào chấp nhận được, anh ta vừa mới trở về Giang Bắc, đã nhìn trúng Lý Nguyệt, đã xuất hiện rất nhiều những ước mơ viển vông tuyệt đẹp với Lý Nguyệt.

Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên biết được, nữ thần trong lòng mình đã sinh con cho Tô đại thiếu gia, điều này còn khó chịu hơn là bị cắm sừng đó.

“Lý Nguyệt, đây không phải là thật, cô nói với tôi, đây không phải là sự thật đi.”



Đổng Tử Khôn thất vọng vô cùng, muốn đi tới nắm lấy cổ tay trắng nõn của Lý Nguyệt.

Lúc này.

Tô Thương đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Đổng Tử Khôn, khuôn mặt sầm lại nói: “Đồ chó má, dám chạm vào vợ tôi, anh muốn chết phải không?”

Vừa nói xong, Tô Thương không hề hạ thủ lưu tình, trực tiếp bẻ gãy luôn cánh tay phải của Đổng Tử Khôn.

“Á.”

Đổng Tử Khôn hét lên một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể thì loạng choạng nghiêng ngả, rất nhanh đã ngã xuống dưới đất, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

“Im mồm, đừng làm phiền chúng tôi dùng bữa!” Tô Thương lạnh lùng uy hiếp: “Nếu không tôi sẽ khiến anh mãi mãi không nói được nữa.”

Đổng Tử Khôn liền không kêu nữa, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thương một cách vô cùng oán hận, nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, sẽ không cho rằng tôi thật sự sợ anh chứ!”

“Nhà họ Tô các anh là cái thá gì, sao có thể so được với nhà họ Đổng chúng tôi chứ.”

Đổng Tử Khôn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi cười nhạt: “Sau lưng nhà họ Đổng chúng tôi có chỗ dựa, là tông phái võ thuật đấy, mấy hôm trước tùy tiện đưa đến một cao thủ, suýt nữa thì đánh chết cha anh, Tô đại thiếu gia, anh hung hăng càn quấy gì vậy?”

Liên quan đến chuyện của Cát Bình, Đổng Văn Thắng đã dặn đi dặn lại, bảo Đổng Tử Khôn phải giữ kín bí mật, không được nói với bất kỳ ai.

Nhưng bây giờ, Đổng Tử Khôn bị Tô Thương đánh gãy tay, đau không chịu được, thực sự không nhịn nổi, liền muốn dùng Vô Ảnh Tông để uy hiếp Tô Thương.

Hử?

Tô Thương nghe thấy lời của Đổng Tử Khôn, lập tức nhướn mày lại, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Xem ra, đêm đó nhà họ Đổng ít nhiều gì cũng có liên hệ với địa tông.

Ban đầu Tô Thương định tha cho Đổng Tử Khôn ngay lúc đó, nhưng khi biết được chuyện kia, liền đứng dậy, đi đến trước mặt Đổng Tử Khôn.

Bụp.

Ngay lập tức, anh ấy đưa tay ra đánh một chưởng, đánh Đổng Tử Khôn ngã nhào xuống đất.

Ngay sau đó.

Tô Thương tiến lên, nhấc chân dẫm lên phế bỏ cánh tay của Đổng Tử Khôn, cười cợt nói: “Đổng thiếu gia, anh đang bốc phét à, nếu nhà họ Đổng các anh lợi hại như thế, vậy bây giờ anh liên lạc với cha anh, bảo ông ấy đưa người đến đây cứu anh đi.”

“Á.”

“Được, Tô Thương, tôi sẽ tìm cha tôi, anh chờ đó cho tôi!”

Đổng Tử Khôn đau đến nỗi mặt mày cau có hết lên, vội vàng dùng cánh tay còn lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho nhà họ Đổng...


172: Đổng Tử Khôn Là Một Chàng Trai Tốt, Từ Trước Đến Giờ Chưa Từng Gây Chuyện


Giờ phút này.

Trang viên nhà họ Đổng.

Một chiếc xe Range Rover màu đen, đậu ở bên ngoài trang viên, sau đó, Đổng Văn Thắng bước xuống từ trên xe.

Hai ngày nay, ông ta đi tới Vô ảnh Tông, làm việc suốt mười mấy tiếng, cuối cùng cũng về đến Giang Bắc rồi.

“Ông chủ, tình hình như thế nào rồi, bên Vô Ảnh Tông có giận cá chém thớt với nhà họ Đổng chúng ta không?” Một tên thuộc hạ đi lên phía trước đón tiếp, hơn nữa còn hỏi nhỏ.

“Ừ.”

Đổng Văn Thắng gật đầu, sắc mặt có chút khó coi nói: “Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, trách móc thông tin của nhà họ Đổng chúng ta không đầy đủ, không báo cáo trước được thực lực của Tô Huyền Thiên, do đó đã hại chết cửu trưởng lão Cát Bình.”

“Quá đáng quá rồi đấy, cửu trưởng lão Cát Bình đến Giang Bắc, mục đích là phải giết chết Tô Thần Binh, Tô Huyền Thiên chỉ là xuất hiện trùng hợp ở chợ đen Cửu Môn thôi.” Tên thuộc hạ này nghiến răng nói: “Ông chủ, Vô Ảnh Tông không biết trái phải quá đấy, rõ ràng là đang đùn đẩy trách nhiệm mà.”

“Được rồi, tôi lấy một nửa tài sản của nhà họ Đổng, để trấn an đại trưởng lão Vô Ảnh Tông rồi.”

Đổng Văn Thắng bình thản nói: “Chuyện này, sau này đừng nhắc đến nữa, dù sao nhà họ Đổng chúng ta, chỉ là một thế lực phụ thuộc vào Vô Ảnh Tông thôi, rời khỏi Vô Ảnh Tông, nhà họ Đổng chúng ta ở Giang Bắc, sẽ rất khó khăn đấy.”

“Vâng.” Tên thuộc hạ này trả lời một cách rất kính trọng.

“Ôi, của cải khổ sở tích góp nhiều năm, vì một chuyện cỏn con, mà bị chôn vùi đi mất hơn một nửa, đây đúng là sự đau xót của một dòng họ phải phụ thuộc vào tông phái mà.”

Đổng Tử Khôn thở dài một hơi, có thể nhìn ra, trong lòng ông ta vô cùng bất đắc dĩ, không hề còn có cách làm nào khác cả.

Đối với nhà họ Đổng mà nói, Vô Ảnh Tông là một con quái vật khổng lồ, đừng nói đến cấp bậc của các trưởng lão, cho dù tùy tiện chọn một đệ tử, cũng có thể hủy diệt được cả nhà họ Đổng.

Cho nên, ở trước mặt Vô Ảnh Tông, Đổng Văn Thắng vô cùng bất lực, chỉ có thể tốn sức nói những lời hay tiếng tốt nịnh nọt ông ta, đến một tí không vừa lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Đơn giản là Vô Ảnh Tông chưa hề làm những chuyện giết gà lấy trứng, còn để lại cho nhà họ Đổng giữ một nửa tài sản, nếu không thì nhà họ Đổng sớm đã không tồn tại được nữa rồi.

“Gần vua như gần cọp, vận mệnh của nhà họ Đổng, từng giây từng phút đều bị thế lực vô độ này nắm giữ trong lòng bàn tay, cái mùi vị này đúng là không dễ chịu gì mà.”

Đổng Văn Thắng lại thở dài một lần nữa, sau đó liền không nghĩ tới chuyện này nữa, ánh mắt ông ta dừng lại trên người tên thuộc hạ bên cạnh, bèn hỏi dò: “Tử Khôn có ở nhà không?”

“Không ạ.”

Tên thuộc hạ này thành thật trả lời: “Gần đây thiếu gia Tử Khôn rất cố gắng luyện nói, vừa nãy còn ở nhà, nhưng bây giờ cậu ấy ra ngoài đi ăn với giáo viên luyện nói rồi.”

“Tử Khôn đúng là một đứa trẻ ngoan, từ trước tới giờ cũng chưa từng gây rắc rối gì, không để tôi phải lo lắng gì cả.”

Nhắc đến con trai Đổng Tử Khôn, Đổng Văn Thắng để lộ ra một nụ cười vui vẻ yên tâm.

Chính ngay lúc này, quản gia của trang viên lấy điện thoại chạy ra ngoài, sau khi thấy Đổng Văn Thắng, liền sốt ruột nói: “Ông chủ, điện thoại của thiếu gia Tử Khôn, hình như cậu ấy bị đánh rồi.”

“Cái gì, ai lại dám đánh con trai của tôi!”

Đổng Văn Thắng nghe thấy vậy, bỗng tức quá hóa giận, liền nhận cuộc điện thoại đó, lo lắng hỏi: “Tử Khôn, có chuyện gì vậy, ai đánh con?”



“Cha, đừng hỏi nhiều như thế nữa, con ở nhà hàng Joseph, cha mau đưa người đến nhanh chút đi!” Giọng nói Đổng Tử Khôn tràn đầy sự đau đớn.

“Được, được, được, Tử Khôn, con đợi cha nhé!”

Đổng Văn Thắng nghe thấy giọng nói của con trai, trong nháy mắt trong lòng đau mãi không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ là ai, tôi muốn tên đó phải trả giá lại gấp trăm lần.”

Vừa cúp điện thoại, Đổng Văn Thắng cũng không thèm vào nhà nữa, mà đem theo vài tên cao thủ nhà họ Đổng, chạy thẳng đến nhà hàng Joseph.

Trang viên nhà họ Đổng, cách nhà hàng Joseph không xa.

Chiếc xe Range Rover đen vượt một trạm đèn đỏ, cũng khoảng năm sáu phút là đã đến nhà hàng Joseph.

Đổng Văn Thắng không do dự gì hết, dẫn đầu mấy tên cao thủ nhà họ Đổng, trực tiếp xông vào nhà hàng.

“Ai đã đánh con trai tôi, cút ra đây chịu sự trừng phạt mau!” Bước vào nhà hàng, Đổng Văn Thắng tức giận hét lớn lên.

“Là tôi.”

Lúc này, chân của Tô Thương chưa hề bỏ ra khỏi tay của Đổng Tử Khôn, nói một cách lạnh lùng: “Ông chủ Đổng, ông thật là phách lối quá đó nha.”

“Tô đại thiếu gia?”

Ánh mắt của Đổng Văn Thắng, dừng lại trên người Tô Thương, sắc mặt bỗng nhiên rất khó coi.

Ở Giang Bắc, nhà họ Đổng không dám gây họa cho với nhiều người, vừa hay Tô đại thiếu gia là một trong số đó.

Bất kể là Tô Thần Binh, hay là Tô Dực Cân, đều là những nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng.

Đặc biệt là Tô Dực Cân, vô cùng cưng chiều Tô đại thiếu gia, đến mức cả cái Giang Bắc này, hầu như không có ai dám động đến Tô đại thiếu gia, tất nhiên Đổng Văn Thẳng cũng không phải là ngoại lệ.

“Cha, cứu con!” Lúc này, Đổng Tử Khôn nằm dưới đất đang khóc lóc cầu cứu.

“Tử Khôn!”

Nhìn thấy con trai thê thảm đến mức như vậy, Đổng Văn Thắng liền đón lấy ánh mắt của Tô Thương, nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, Tử Khôn không thù không oán gì với cậu, tại sao cậu lại đánh nó?”

“Không thù không oán sao?”

Tô Thương lạnh lùng cười: “Ha ha, cứ coi như là không thù không oán đi, nhưng tôi lại muốn hành hạ anh ta đấy, có vấn đề gì không?”

“Cậu!”

Vẻ mặt của Đổng Văn Thắng liền xám lại, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng sau đó bèn nói: “Tô đại thiếu gia, cho dù Tử Khôn đã làm sai cái gì, tôi thay nó nhận lỗi với cậu, chuyện hôm nay thì bỏ qua nhé, cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần đi.”

Tô Thương chăm chú nhìn Đổng Văn Thắng, cười đểu: “Đây là thái độ nhận lỗi của ông sao? Ông đã từng thấy có người nào đứng để nhận lỗi chưa?”

“Tô Thương, cậu đừng có mà quá đáng như vậy, nói như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng bằng vai với chú bác của cậu, cho dù là cha cậu, cũng phải nể mặt tôi vài phần đấy?” Đổng Văn Thắng trầm giọng nói: “Một vừa hai phải thôi!”



“Ha ha!”

Tô Thương cười nhạt hai tiếng, căn bản anh ấy không coi trọng Đổng Văn Thắng, thậm chí ở ngay trước mặt Đổng Văn Thắng, còn giẫm nát cổ tay của Đổng Tử Khôn, hơn nữa chân kia còn đá văng Đổng Tử Khôn ra ngoài.

“Á.”

Đổng Tử Khôn hét lên một hồi, cơ thể trượt dài trên mặt đất, áo ở sau lưng thì bị mài rách hết, đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

“Tử Khôn.”

Đổng Văn Thắng vội đi đến phía trước, đỡ lấy Đổng Tử Khôn, sau đó dặn dò thuộc hạ: “Người đau, mau, đưa Tử Khôn đến bệnh viện tốt nhất ở Giang Bắc!”

“Vâng.”

Một tên cao thủ nhà họ Đổng, nhanh chóng cõng Đổng Tử Khôn.

“Tô đại thiếu gia, mối thù hận ngày hôm nay coi như đã kết thúc rồi, chúng ta đi!”

Đổng Văn Thắng để lại một câu nói, rồi đưa người rời khỏi nhà hàng Joseph.

“Đứng lại!” lúc đó Tô Thương, nói với giọng lạnh lùng: “Tôi đã bảo ông đi chưa vậy?”

“Tô Thương, cậu còn muốn thế nào nữa?”

Sắc mặt Đổng Văn Thắng không thể khó coi hơn được nữa: “Đừng có ức hiếp người quá đáng nữa, nhà họ Đổng chúng tôi có thể đứng vững ở Giang Bắc, tuyệt đối không phải là thứ yếu đuối nhu nhược.”

“Nếu cậu ép chúng tôi đến bước đường cùng, không giữ thể diện cho nhà họ Đổng, vậy thì tôi cũng không ngại đoạn tuyệt với nhà họ Tô các cậu đâu.”

Tô Thương nghe thấy vậy, cười một cách giễu cợt: “Ha ha, sau lưng có tông phái võ thuật chống lưng, đúng là có khí phách thật nha.”

“Hử?”

Đổng Văn Thắng nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng thay đổi rất nhanh, giả vờ như không biết rõ tình hình: “Hả, tôi nghe không hiểu cậu nói cái gì!”

“Đừng giả vờ nữa.”

Tô Thương nhìn chằm chằm vào Đổng Văn Thắng, khuôn mặt trầm lại cười nhạt nói: “Mấy ngày trước ở chợ đen Cửu Môn, người ra tay với cha tôi, đến từ Vô Ảnh Tông đứng sau ông phải chứ?”

“Cậu, sao cậu biết vậy?” Nghe được lời kể lại tỉ mỉ của Tô Thương, Đổng Văn Thắng bỗng bị lộ ra chân tướng.

“Con trai Đổng Tử Khôn của ông, chính miệng anh ta đã nói với tôi.” Tô Thương cười nói.

“Cái gì?”

Vẻ mặt của Đổng Văn Thắng như ngừng lại, sau đó vô cùng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn sang Đổng Tử Khôn đang hôn mê.

Lúc trước ông ấy còn vì đứa con trai của mình không bao giờ gây họa mà dương dương tự đắc với mọi người, bây giờ lại khiến người khác ngạc nhiên.

M* ki*p, nếu không chọc đến thì thôi, một khi chọc đến thì làm cho người khác phải kinh sợ nha!