Chương 167-168

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

167: Nhóc Con Hai Mặt


Tô Thương sững sờ , tận đáy lòng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

Trong biệt thự, ngoài anh ấy ra, cũng chỉ có một mình Tô Du Du.

Thế thì, người cha trong miệng Tô Du Du nói, chắc chắn chính là Tô Thương rồi.

Lúc này, trong lòng Tô Thương trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, hơn nữa cũng hết sức nghi ngờ.

Cha Du Du rốt cuộc là ai, sao mình lại không có một chút xíu ấn tượng gì chứ.

"Người con gái mà Tô đại thiếu gia đã từng làm nhục, rất nhiều rất nhiều, lẽ nào mẹ của Tô Du Du là một trong số họ?"

Tô Thương gật đầu, thầm nghĩ: "Chắc là thế rồi, Tô Du Du thế mà tìm đến tận cửa rồi, hơn nữa mình quả thực cũng có cảm giác máu mủ tình thâm, Tô Du Du này, mười phần thì cũng có tám chín phần giống con gái ruột của mình."

"Mình vừa nãy, thế mà chửi mình là cặn bã, còn nói mình sống không bằng chết, sao lại có thể thế được chứ."

Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó thở dài một hơi, thẫm nghĩ: "Du Du mới bốn tuổi, mà hiểu chuyện quá, sợ mình không chấp nhận chuyện đột nhiên có một đứa con gái, rõ ràng biết mình là cha của nó, mà lại không nhận mình."

"Nói con gái là người tình kiếp trước của cha, quả thật là không sai chút nào, chỉ là khổ Du Du thôi, từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương của cha, nó chắc chắn đang rất thèm khát thứ tình cảm đó"

Tô Thương núp trong bóng tối, nhìn Tô Du Du vẫn đang nói chuyện điện thoại, mí mắt không tự chủ được mà rớt rồi.

"Ðúng rồi, mẹ định khi nào gặp cha, bây giờ quan hệ giữa cha và cô Lý hình như rất tốt."

Lúc này, Tô Du Du vẫn đang nói chuyện với mẹ, nhắc nhở nói: "Nếu mẹ muốn giành lấy cha, thì tranh thủ ra tay đi nhé, đến muộn là không kịp nữa đâu, chỉ có thể làm vợ bé thôi đó."

Trong chiếc điện thoại đồng hồ, truyền đến một âm thanh lạnh lùng: "Du Du, mẹ trước đây đã nói với con rồi, mẹ không thể cùng với Tô Thương ở bên nhau được."

"Lúc trước mẹ và ông ấy... có chút chuyện, không cần thiết phải nói cho con, mà có nói thì con cũng không hiểu được."

"Tóm lại, mẹ với ông ấy trước đây không có tình cảm, bây giờ càng không thể nối lại duyên phận nữa."

Tô Du Du nghi ngờ nói: "Tại sao chứ?"

"Cha của con... Không xứng với mẹ!"

Giọng của Thiên Sơn Tuyết từ điện thoại đồng hồ truyền đến: "Hơn nữa, dù cho mẹ có hạ mình mà chấp nhận ông ấy thì ông ấy cũng không chịu nổi cơn tức giận của một số người ở tông phái cổ võ đâu, vì thế như lúc nãy mẹ đã nói, cũng không cần nhắc lại nữa."

"Vâng ạ."

Tô Du Du có chút hơi ủ rũ, nhưng cô bé ấy sớm đã hiểu rõ sự tình, nên rất nhanh cũng bình thường trở lại.

"Du Du, hôm nay Tô Thương ngoài ôm con ra, ông ấy còn nói gì với con nữa không, có nghi ngờ thân phận của con không." Thiên Sơn Tuyết dò hỏi.



"Cha con ngốc lắm, căn bản không ý thức được con là con gái của cha, cũng không chịu đưa con đi ngủ cùng."

Tô Du Du nói tiếp: "Cha còn kể chuyện cho con nữa, chỉ là không biết cha nghĩ thế nào, mà kể cho con nghe chuyện về người đàn ông tu tiên, con là con gái mà, không phải nên nghe chuyện đại loại như kiểu nàng công chúa Bạch Tuyết hay sao?"

"Có điều, câu chuyện mà cha kể cho con nghe mặc dù khó nghe thật, nhưng được nghe kể chuyện trước khi ngủ thật tuyệt, con vừa nghe chút liền ngủ quên luôn rồi."

Tô Du Du hạnh phúc nói: "Có cha bên cạnh, con ngủ rất yên tâm."

"Ừm, thời gian này con với cha ở chung với nhau cho tốt nhé, mẹ đoán sau khi biết con là con gái của ông ấy, chắc chắn sẽ có thái độ khác với con đó."

"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung nữa được không vậy!"

Tô Du Du lại bảo vệ Tô Thương, cãi lại: "Vừa rồi ông ấy không biết ông ấy là cha của con, con nói con không có cha, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng mẹ, ông ấy còn tưởng là cha của con đã bỏ rơi chúng ta, nên đã mắng cha là đồ cặn bã, sống không bằng chết nữa đó."

"Khà khà, tự mình mắng mình, cha con thật là ngốc, nghĩ lại thật buồn cười." Đôi mắt Tô Du Du cong lên như mặt trăng lưỡi liềm.

"Ông ấy thật sự nói như vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết ngạc nhiên nói.

"Dạ."

"Có vẻ như ông ấy đã thay đổi hơn rất nhiều rồi."

Thiên Sơn Tuyết cảm thấy như ngoài ý muốn, sau đó nghĩ lại một chuyện, liền nói: "Du Du, mẹ nhận được tin nhắn, sắp tới có người nước D sẽ tới giết Tô Thương, chúng ta đừng liên lụy vào, con ở bên cạnh ông ấy chơi mấy ngày thì rời khỏi đó đi."

"Có người muốn giết cha sao?"

Du Du nghe vậy, đột nhiên hung dữ nói: "Vậy không được, con không thể đi, con phải ở lại đây bảo vệ cha!"

"Mẹ cảnh cáo con, Tô Du Du, việc này con không được nhúng tay vào, nghe chưa hả..."

Bên kia điện thoại, Thiên Sơn Tuyết vẫn chưa nói xong, Tô Du Du liền đưa ngón tay nhỏ ra, tắt điện thoại luôn.

"Phiền chết đi được, cuối cùng cũng yên ổn rồi."

Tô Du Du lộ ra một nụ cười, sau đó buông tay áo xuống che đi chiếc đồng hồ điện thoại, tiếp tục đi về phía phòng khách, chắc là muốn về phòng nghỉ ngơi.

Tô Thương thấy thế, liền xoay người nhanh chóng trở về phòng của mình.

Nằm trên giường, Tô Thương cực kỳ xúc động, không có cách nào mà ngủ được.

"Không ngờ vô duyên vô cớ lại có thêm một cô con gái lớn như vậy, ha ha ha!"



"Du Du thật là đáng yêu quá đi mất, xinh đẹp như thế, lại còn hiểu chuyện nữa, thế mà lại là con gái của mình, đã qua đi!"

Sau khi vui vẻ, Tô Thương bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một chuyện, đó chính là bây giờ có nên nhận con gái Tô Du Du hay không.

Tô Du Du sở dĩ không lộ thân phận, là sợ Tô Thương không chấp nhận chuyện đột nhiên có một cô con gái, cho nên mới đề cập đến một chút trước mà thôi, để Tô Thương từ từ chấp nhận.

Có điều.

Tô Thương tất nhiên sẽ chấp nhận Tô Du Du, thậm chí anh ấy chỉ ước ngay bây giờ có thể nhận con gái của mình.

Nhưng vừa nãy mới nghe được Tô Du Du nói chuyện với mẹ cô bé, Tô Du Du hình như sẽ không ở Giang Bắc quá lâu.

Còn một việc nữa, mẹ của Tô Du Du, có ấn tượng cực kỳ không tốt với Tô Thương.

"Nếu mình và Du Du nhận nhau, thì mấy hôm nay mình có thể cho cô bé đầy đủ tình yêu thương của cha, nhưng về sau, nếu vấn đề giữa mình và mẹ con bé giải quyết không ổn thỏa thì mẹ con bé chắc chắn sẽ đưa con bé rời khỏi đây, đến lúc đó con bé có lẽ sẽ rất khó xử, chắc chắn là sẽ rất buồn."

"Thà rằng như vậy, hay là cứ phối hợp với Tô Du Du diễn kịch nhỉ, đợi mình tìm ra được thân phận mẹ con bé, giải quyết rõ ràng vấn đề giữa người lớn với nhau, thì khi đó mình sẽ suy nghĩ đến chuyện nhận con gái."

Trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Tô Thương cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, để sau này mới nhắc lại chuyện này.

Bây giờ, anh ấy cực kỳ tò mò, mẹ của Du Du rốt cuộc là ai, có lai lịch gì, sao lại biết được cao thủ nước D sẽ ra tay với mình chứ.

"Ngày mai mình sẽ đi chợ đen Cửu Môn một chuyến, nhờ Lưu Huy giúp mình tìm thử, dựa vào thế lực của chợ đen Cửu Môn, nhất định sẽ tìm ra được rõ ràng."

Nghĩ đến đây, Tô Thương không muốn nghĩ về chuyện này nữa, mà đã nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng chính ngay lúc này, anh ấy bỗng nhiên phát giác được, Tô Du Du không trở về phòng của mình, mà là đi đến phòng của anh ấy.

"Cha Tô, sau khi con đi đến nhà vệ sinh thì thấy sợ quá, con không dám ngủ một mình nữa, cha có thể ôm con ngủ được không?"

Tô Du Du đứng ở bên ngoài, rụt rè nói, dáng điệu tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.

Nhóc con này thật sự có hai mặt thật sao, vừa nãy gọi điện thoại thì làm gì phải bộ dạng này đâu mà.

"Ở trước mặt cha, con ngược lại cũng biết làm nũng đó chứ."

Tô Thương trong lòng cười một tiếng, sau đó liền vẫy tay cười nói: "Được thôi, con vào đi, cha ôm con ngủ."

Trước đây không biết thân phận của Tô Du Du, bây giờ biết nha đầu này là con của mình rồi, Tô Thương không có gì phải lo lắng nữa hết.

"Vâng ạ, cảm ơn cha Tô."

Tô Du Du hết sức vui mừng, vui vẻ chui vào trong chăn của Tô Thương, ôm chặt lấy Tô Thương, đồng thời cũng cúi cái đầu nhỏ xuống, hạnh phúc cười nói: "Ngủ bên cạnh cha, con cảm thấy rất yên tâm, rất rất yên tâm luôn."


168: Thân Phận Của Thiên Sơn Tuyết



Vừa ôm con gái, trong lòng Tô Thương cũng thấy yên tâm cực kỳ, đây là một loại cảm giác trước nay chưa từng có.

Anh ấy đã tu luyện trăm ngàn năm, trải qua đủ thứ chuyện trên đời, nhưng lại chưa từng trải qua cảm giác làm cha là như thế nào.

Bây giờ, Tô Thương đã trải qua rồi, khóe miệng không kìm được mà lộ ra một nụ cười, từ từ đi vào giấc mơ đẹp.

Đêm nay, gió thu se lạnh, ngoài cửa sổ bầu trời đầy sao, thấp thoáng có tiếng côn trùng kêu.

Tô Thương ôm Tô Du Du, cùng nhau chìm vào giấc ngủ, không ai làm phiền, mọi thứ diễn ra đều rất hoàn hảo.

Giờ phút này.

Bên ngoài biệt thự ven sông.

Thiên Sơn Tuyết đang đứng từ xa nhìn thấy hết cảnh này, khuôn mặt ngọc lạnh lùng thoáng lộ ra chút cảm động.

Cô ấy, chính xác là bạn thân nhất của Lý Nguyệt, Giang Tuyết Nhi.

Năm năm trước, Tô đại thiếu gia dưới âm mưu của Tô Cảnh Hàm, sau khi say rượu đã làm Giang Tuyết Nhi có bầu, sự việc năm đó ồn ào đến mức mọi người đều biết, nhà họ Giang cũng không thể không rời khỏi Giang Bắc.

Trước khi đi, Giang Tuyết Nhi công bố với bên ngoài, sẽ bỏ đứa bé trong bụng đi.

Nhưng thực tế, cô ấy lại sinh ra đứa trẻ đó, một tay nuôi nấng nó khôn lớn.

Tình cảm của Giang Tuyết Nhi và Tô Thương, nói ra thì khá phức tạp, bởi vì ở giữa hai người là Lý Nguyệt.

Tô đại thiếu gia đã từng là một người nho nhã lễ độ, đối xử khiêm tốn với mọi người, thường xuyên cùng Lý Nguyệt và Giang Tuyết Nhi đi ăn cơm, xem phim.

Ba người họ, luôn cùng nhau xuất hiện, bất kể là ở trong trường hay là sau khi tan học.

Giang Tuyết Nhi không phải là đến từ Giang Bắc, khoảng mười năm trước, ông chủ nhà họ Giang dẫn cô ấy đến nhà họ Giang, nói cô ấy là họ hàng xa của ông ấy.

Đối với thân phận của Giang Tuyết Nhi, trong giới những người nổi tiếng ở Giang Bắc đều nghe đồn rằng cô ấy là con riêng của ông chủ nhà họ Giang, nhưng là thật hay giả thì không ai biết được.

Tóm lại, sau khi Giang Tuyết Nhi đến Giang Bắc, cô có một tình bạn cực kỳ thân thiết với Lý Nguyệt, đồng thời cũng rất hòa đồng với Tô Thương.

Bởi vì mọi người đều suy đoán Giang Tuyết Nhi là con riêng của ông chủ nhà họ Giang, nên ở nhà họ Giang, ngoài ông chủ nhà ra gần như tất cả những người khác đều bắt nạt Giang Tuyết Nhi.

Trong những năm đó, là Tô Thương lấy thân phận của Tô đại thiếu gia, hết lần này đến lần khác bảo vệ Giang Tuyết Nhi.

Lâu dần, Giang Tuyết Nhi đối với Tô Thương tự nhiên nảy sinh ra tình cảm khó nói nên lời.

Nhưng cô ấy biết, Lý Nguyệt và Tô Thương đã có hôn ước, mình lại là bạn thân tốt nhất, là tự mình thích người đàn ông dã có hôn ước.

Vì thế, Giang Tuyết Nhi chỉ có thể chôn giấu tình cảm này ở trong lòng mình, từ trước đến nay chưa hề bày tỏ lòng mình.

Mãi đến năm năm trước, Tô Thương xông vào phòng cô ấy, hai người xẩy ra loại quan hệ đó, hoàn toàn phá vỡ tình cảm bế tắc đó.

Sau sự việc đó, Giang Tuyết Nhi rời khỏi Giang Bắc, vốn dĩ dựa theo kế hoạch của cô ấy, cô ấy cả đời này cũng không quay về Giang Bắc nữa.

Nhưng Tô Du Du đã lớn rồi, cũng đã hiểu chuyện, thỉnh thoảng cũng nâng cằm lên ngẩn người, nhớ đến cha.



Tô Du Du không ít lần đã hỏi Giang Tuyết Nhi, cha ở đâu, mỗi lần như thế GiangTuyết Nhi đều thuận miệng trả lời một cách đối phó.

Cô ấy có thể nhìn ra, con gái rất khao khát có được tình yêu của cha, không có cha ở bên cạnh, cả ngày rầu rĩ không vui.

Mấy ngày hôm nay, tình hình này của Tô Du Du càng thêm nghiêm trọng.

Giang Tuyết Nhi suy nghĩ rất kỹ càng, không để con gái ôm mối hận suốt đời, vì thế đã đem theo Tô Du Du đến Giang Bắc.

"Tô Thương"

Hi vọng anh có thể làm một người cha tốt, đừng khiến Du Du thất vọng, cũng đừng làm tôi thất vọng."

Giang Tuyết Nhi nhìn từ xa biệt thự ven sông, sau đó liền nhún người biến mất trong bóng đêm.

Lần này cô ấy đến Giang Bắc, ngoài để Tô Du Du gặp Tô Thương ra, vẫn còn một mục đích khác, đó chính là gặp mặt Tô Huyền Thiên.

Lúc đầu.

Cô ấy chỉ cho rằng Tô Huyền Thiên là một tông sư trẻ tuổi, tông sư hơn hai mươi tuổi, khả năng thiển bẩm quả là không tệ.

Vì thế Giang Tuyết Nhi muốn lôi kéo Tô Huyền Thiên, để Tô Huyền Thiên trở thành bạn của chợ đen Cửu Môn.

Nhưng lúc đó, cô ấy không hề xem trọng Tô Huyền Thiên.

Nhưng sự việc xẩy ra trước đó vài ngày, lại thay đổi cái nhìn của Giang Tuyết Nhi với Tô Huyền Thiên.

Tô Huyền Thiên này, vậy mà có thể giết được bán địa tông, đến biên giới đông cương, còn đại sát tứ phương, giết sạch tám vạn quân, thậm chí có cả hai tên tông sư trung kỳ, một tên bán địa tông.

Tuổi mới chừng hai mươi, thế mà có được thực lực mạnh mẽ như thế, quả thực làm người khác khiếp sợ.

Vì thế.

Giang Tuyết Nhi bắt đầu coi trọng Tô Huyền Thiên, cô đã quyết định, bất luận bằng mọi giá, cô chắc chắn phải để Tô Huyền Thiên trở thành đồng minh của chợ đen Cửu Môn.

...

Cùng lúc đó.

Võ quán Bình Đảo Giang Bắc

Nước D phái cao thủ địa tông Y Đằng, mặc bộ quần áo luyện công, cầm trong tay đao Katana*, đang ở trong phòng đơn của võ quán luyện công.

Đao Katana: Là loại đao truyền thống Nhật Bản, dài hình hơi cong, một lưỡi, rất bén được các võ sĩ Nhật trọng dụng và luôn đeo trên thắt lưng.

Anh ta bước chân trước chân sau, uốn lượn, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt đao Katana, ánh mắt sắc bén phi phàm, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Trên người anh ta, cũng không phát ra khí tức, giống như một cái cọc gỗ, cực kỳ bình thường.

"Giết!"

Nhưng ngay phút sau, Y Đằng đột nhiên quát lên, một luồng sát khí kinh khủng bao trùm toàn bộ.

Gần như cùng một lúc, thanh đao Katana trong tay anh ta như bổ ra, mang theo sức mạnh mạnh mẽ, không khí như nghiền ép nổ tung, vang lên vù vù.



Ầm!

Trong chớp mắt mà thôi, cái cọc gỗ đạo cụ ngoài năm mét, liền bị sát khí của thanh đao đánh trúng, liền vỡ tan tành.

"Tiền bối Y Đằng, đây chính là Nhất Đao Lưu trong truyền thuyết sao? Chủ quán võ quán Bình Đảo mặt đầy sợ hãi, thận trọng hỏi.

"Ừm."

Y Đằng nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời thu hồi lại đao Kanata, cười nói: "Tôi hiểu biết về Nhất Đao Lưu cũng chỉ có thể nói là bình thường, cũng hoàn toàn không có hiểu rõ."

"Hửm, vậy Nhất Đao Lưu chân chính, sẽ khủng bố cỡ nào chứ." Chủ quán cực kỳ ngạc nhiên, còn cố ý nịnh nọt Y Đằng.

"Ha ha, không nghi ngờ gì về Nhất Đao Lưu nữa cả, đây chính là phương tiện tấn công mạnh nhất của nước D."

Y Đằng lộ ra một nụ cười, sau đó liền hỏi: "Tô Huyền Thiên ở đâu, đã tra ra được chưa?"

"Trước mắt vẫn chưa."

Chủ quán lắc đầu nói: "Tô Huyền Thiên lai lịch bí ẩn, không ai biết anh ta học võ từ đâu, ở chỗ nào."

"Có điều, thông qua tai mắt ngầm của chúng tôi nghe ngóng xung quanh, ngược lại đã tra ra được một tin tức cực kỳ có ích."

Chủ quán tiếp tục nói: "Khoảng mấy ngày trước, nhà họ Lý là một trong tứ đại gia tốc ở Giang Bắc, ông chủ Lý Thuần Phong mừng đại thọ, đã nhận được một phần bánh trà hoa khai phú quý."

"Mà phần bánh trà đó, là Tô Huyền Thiên mua được ở chợ đen Cửu Môn, theo lý mà nói thì chỉ có Tô Huyền Thiên mới có thể sử dụng nó, người gửi quà, nhất định là Tô Huyền Thiên."

Chủ quán suy đoán nói: "Vì thế, tiền bối Y Đằng, tôi nghi ngờ Tô Huyền Thiên với nhà họ Lý có giao tình, nếu không thì sẽ không tặng quà rồi."

Y Đằng nghe vậy, thản nhiên nói: "Thế thì đơn giản rồi, ông phái người đến nhà họ Lý, đưa người nhà họ Lý khống chế hết, sau đó làm lộ tin tức ra, ép Tô Huyền Thiên xuất hiện không phải được rồi sao."

"Nếu Tô Huyền Thiên không đến, vậy thì giết hết toàn bộ người nhà họ Lý, dù sao cũng chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, không đáng sợ."

Y Đằng thuận miệng nói ra, dường như nhà họ Lý trên dưới mười mấy mạng người, trong mắt anh ta cũng chỉ là sâu bọ mà thôi.

"Tiền bối Y Đằng."

Chủ quán lại khổ sổ nói: "Chủ nhà họ Lý là Lý Thuần Phong, là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Bắc, nghe nói người thấy ông ta rút kiếm ra, đều đã chết, tôi vừa mới đặt chân lên cảnh giới tông sư, sợ rằng không phải đối thủ của ông ta."

"Thật sao?"

Y Đằng nghe đến đây, đột nhiên lộ ra một nụ cười khinh thường: "Giang Bắc nhỏ nhoi, có thể có cao thủ gì được chứ, việc này đích thân tôi sẽ làm, ông phụ trách dẫn đường là được."

"Có điều, phải đợi đến tối mai rồi, tối nay là thời gian nghỉ dưỡng của tôi."

Vừa nói, ánh mắt Y Đằng nhìn vào trên người chủ quán, dò hỏi: "Tôi nói ông chuẩn bị cho tôi hai cô gái ở thời kỳ cho con bú, ông đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi, đã đưa đến phòng của ông rồi." Chủ quán vội vàng trả lời.

"Ừm."

Y Đằng gật đầu, khuôn mặt già nua khô cằn lộ ra một nụ cười quỷ quái, sau đó liền cong người xuống, đi về hướng căn phòng của mình...