Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!
Đăng vào: 12 tháng trước
Trông thấy đám người đang cuồng loạn chạy trốn vào trong hang mộ, con rắn bắt đầu nổi giận. Cái đầu to lớn của nó càng ngỏng lên cao hơn, bành mang kh ủng bố thêm dữ tợn, thè lưỡi mà lao về phía miệng hang.
Hương Diên vẫn đứng ở bên cạnh, chờ Cửu Châu cùng Lục Nghị Phàm chạy tới liền hốt hoảng mà nói lớn:
- Hai người mau vào trước đi, để tôi ở đây chặn lại.
- Không được! Cô làm như thế sẽ rất nguy hiểm!
Cửu Châu ngắt lời Hương Diên, đoạn kéo tay cô ta cùng nhau chạy vào trong vách hang. Tuy nhiên, ngay khi con rắn sắp bò tới nơi, ánh mắt hoảng loạn của Hương Diên chợt biến đổi. Cô ta vung tay đẩy Lục Nghị Phàm vào bên trong trước, đoạn nhân cơ hội dùng chân ngáng đường Cửu Châu, khiến Cửu Châu vấp té, ngã sõng soài trên mặt đất.
Hương Diên nhếch miệng cười khẩy, lách người chạy vào bên trong. Phen này đừng hòng còn ai dám tranh giành Lục Nghị Phàm với cô ta nữa.
Kít...
Tiếng vảy sừng của con rắn lớn trườn trên tường mộ tạo thành chuỗi âm thanh vô cùng chói tai. Cửu Châu vì bị Hương Diên ngáng chân, không may vấp phải một hòn đá lớn, bàn chân phải đã bị trật khớp, tạm thời không thế đứng dậy ngay được.
Con rắn há miệng, nhe nanh, dùng hết tốc lực táp thật mạnh vào mặt Cửu Châu.
- Chết tiệt!
Cô chau mày chửi thề, đoạn lấy đà đẩy bật người lùi ra xa vị trí đang nằm một khoảng. Vừa lúc hàm nanh vàng ởn, hôi thối của con rắn cũng đáp vào đến nơi.
Bởi miệng hang nhỏ hơn cơ thể, do vậy nó chỉ có thể chui vào được một nửa đầu. Cửu Châu thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào hàm nanh nhọn hoắt của con rắn, hiện tại chỉ cách cô khoảng chừng ba xăng- ti- mét, cơ thể cô gần như đã căng cứng. Từng giọt nọc độc trên nanh của nó không ngừng chảy nhểu ra, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi của cô.
Con rắn vẫn không chịu bỏ cuộc, nó càng ra sức th úc mạnh vào miệng hang hơn, hai mắt rắn bắt đầu vằn đỏ.
Cửu Châu muốn luồn ra phía sau, tuy nhiên cơn đau buốt ở chân khiến cô không thể nào di chuyển nhanh được. Lớp vảy sừng cứng rắn trên đầu con rắn tựa như lớp màng bằng sắt, giúp con rắn càng húc thêm sâu mà vẫn không hề hấn gì.
Ầm...
Nó cong người húc mạnh thêm lần nữa. Lớp đá cứng xung quanh bắt đầu vỡ ra một mảng, do vậy khoảng cách giữa con rắn và Cửu Châu cũng bị rút ngắn thêm một đoạn.
Chiếc lưỡi tách đôi ẩm ướt của con rắn bắt đầu li3m láp lên má của cô, mùi thối khắm bốc ra khiến Cửu Châu chỉ muốn nôn ọe. Từng tầng mồ hôi rịn ra trên trán của cô.
Lạnh buốt!
- Cửu Châu!!!
Từ phía sau lưng cô bất ngờ vang lên tiếng gọi hốt hoảng của Lục Nghị Phàm. Gương mặt anh lúc này đã đẫm ướt, hai hàng lông mi chau lại đầy giận dữ.
- Súc sinh!
Cùng với tiếng la lớn của Lục Nghị Phàm là một đường dao tàn nhẫn đâm kịch liệt xuống tròng mắt của nó. Con rắn rú lên đau đớn, chất d1ch nhờn màu xanh tanh hôi trong mắt nó phun ra như xối, bắn cả lên người Lục Nghị Phàm và Cửu Châu.
Lục Nghị Phàm vẫn chưa chịu buông tha cho nó. Anh vận dụng toàn bộ sức lực của mình, gồng cơ ấn thật mạnh lưỡi dao sắc nhọn xuống mắt nó một lần nữa.
Ầm... ầm...
Con rắn tiếp tục quật mạnh đuôi lên thành vách, trong miệng không ngừng gầm rú, rít lên từng tiếng lớn. Cuối cùng, nó không chịu được đau nữa liền rút mạnh đầu ra ngoài, sau đó trườn đi thật nhanh.
Lục Nghị Phàm chạy đến ôm chầm lấy Cửu Châu. Hai người tựa lưng nhau thở hổn hển. Anh vòng tay ra sau eo cô, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Cửu Châu, giúp cô trấn tĩnh lại tinh thần.
Nếu vừa rồi, chỉ cần chậm chễ một chút thôi, chắc chắn anh đã đánh mất người con gái nhỏ bé này.