Chương 79: Chơi với lửa

(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Đăng vào: 9 tháng trước

.

Editor: Shmily

---------------------

"Giúp Thập Thất giải vây!"

Thất Dạ gắp rau vào trong bát cô nàng, "Ăn đi."

Đường Đậu Đậu: "..."

Bây giờ nói chen vào cũng không được, mà cũng chẳng biết nói gì, cho nên chỉ có thể nhìn.

Tịch Đình Ngự liếc Hạ Thập Thất, trong mắt mang theo vài phần hài hước, "Về chuyện tôi có vợ, sao tôi lại không biết?"

Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, cũng không nói gì, một lần nữa ngồi xuống rót rượu, sau đó tự mình uống cạn.

Nhìn thấy một màn này, Thất Dạ cảm thấy mình nên nhúng tay rồi, không thể bởi vì một câu vui đùa bất chợt mà chậm trễ một đoạn tình cảm được.

"Hạ bá phụ, Ngự xác thực là chưa có vợ." Thất Dạ nhìn về phía Hạ Duyên Bân, nói: "Tịch lão gia tử vẫn luôn thúc giục hôn sự của hắn, vì muốn để cho lão nhân gia vui nên Ngự chỉ có thể nói dối là mình đã có bạn gái đang ở nước ngoài."

Thất Dạ nói xong, Hạ Thập Thất cũng chẳng có phản ứng gì, giống như cô không hề có hứng thú một chút nào.

Tịch Đình Ngự liếc cô một cái, môi mỏng khẽ nhếch, "Cho nên, Hạ bá phụ cũng hiểu dụng ý của tôi đúng chứ?"

Thanh âm hắn vẫn bá đạo như cũ, cho dù là nói trong thời điểm như vậy cũng tạo ra khí tràng cường đại khiến mọi người kinh sợ.

"Ý của Ngự thiếu, là muốn Thập Thất giả làm bạn gái ngài?" Hạ Duyên Bân cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Tịch Đình Ngự.

Tịch Đình Ngự câu môi, cười như không cười, "Vừa rồi Hạ bá phụ nói, chỉ cần có thể giúp, ngài tuyệt không chối từ."

Hạ Duyên Bân đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, dáng người cao lớn, ngũ quan hoàn mỹ, đồng thời có được lòng dạ thâm sâu cùng dự quyết đoán.

Nếu hắn thực sự có thể trở thành con rể của mình, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.

Chỉ là, không đợi Hạ Duyên Bân nói chuyện, Hạ Thập Thất đã mở miệng trước, "Đại thúc, tôi đồng ý với anh."

*

Trên đường trở về, Thất Dạ ghé mắt nhìn Tịch Đình Ngự ngồi ở ghế phó lái, "Cậu thích Hạ Thập Thất thì có thể trực tiếp nói cho cô ấy biết, cần gì phải vòng vo như vậy?"

Tịch Đình Ngự nhắm mắt lại, khóe môi tràn ra một ý cười nhẹ, "Nếu như cậu muốn cho kẻ địch một đòn trí mạng, thì sẽ dùng cách nào?"

Ưu nhã chuyển động tay lái, Thất Dạ cũng không có trả lời.

Tịch Đình Ngự mở mắt, bất động thanh sắc nhìn hắn, "Cậu không cảm thấy, muốn thu phục một nữ nhân, biện pháp tốt nhất chính là mạnh mẽ chiếm lấy sao?"

"Tôi chỉ biết cậu không hiểu gì về con gái cả, cậu là đang chơi với lửa." Thất Dạ liếc mắt nhìn người nào đó, nhịn không được dội một gáo nước lạnh.

"Cậu hiểu con gái? Vậy cậu đối với Đường Đậu Đậu là thế nào?" Tịch Đình Ngự ung dung nhìn hắn, đáy mắt đều là biểu tình nghiền ngẫm.

"Tịch Đình Ngự, tôi rất chờ mong Hạ Thập Thất làm sao để chỉnh cậu."

"Tôi cũng rất chờ mong." Gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thập Thất bị tiếng động ong ong đánh thức.

Cô vươn tay, từ dưới gối lấy ra điện thoại di động, nhắm mắt ấn nghe.

"Lập tức rời giường, nửa tiếng sau tài xế sẽ tới nhà em."

Thanh âm trầm thấp truyền tới, cho dù cách một cái di động cũng đều có thể khiến người khác cảm nhận được một cỗ hàn ý.

"A..."

Hạ Thập Thất tùy tiện cúp điện thoại, sau đó liền ném sang một bên, tiếp tục chùm chăn ngủ.

Mới nhắm mắt chưa được mười phút, Hạ Thập Thất liền cảm giác trên người lạnh lạnh.

Chăn đã bị người khác xốc lên.

"Bảo bối, mau dậy đi nào, xe của Tịch Đình Ngự sắp tới rồi."

Tạ Chỉ Hủy ngồi ở mép giường, duỗi tay kéo cô dậy.

Hạ Thập Thất nhận mệnh bò dậy. Thời điểm lúc cô còn đi học, sợ nhất chính là việc mỗi sáng Tạ Chỉ Hủy gọi cô dậy, các loại kỹ năng bà ấy đều có thể làm ra được.