(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
---------------------
Thanh âm kiều mị tới tận xương, mang theo vài phần hương vị dụ dỗ.
Bên trong có người?
Hạ Thập Thất ỷ vào việc mình đứng ở cửa phòng ngủ, con dao găm trên tay xoay xoay, cái đầu nhỏ ngó vào nhìn thoáng qua bên trong.
Vốn dĩ chỉ là một động tác tùy ý, kết quả lại dọa tới người khác.
Bên trong phòng ngủ, nữ nhân ôm chăn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hạ Thập Thất.
"Cô muốn làm gì?"
Tịch Đình Ngự liếc mắt nhìn con dao găm trong tay Hạ Thập Thất, môi mỏng nhẹ nhấp, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có chút biểu tình nào.
Hạ Thập Thất ý thức được hành vi của mình có chút quá lưu manh, cười cười cất dao găm đi, nghiêm trang mở miệng: "Không làm gì cả, chỉ là cảm thấy, nữ nhân ở trên giường của đại thúc thật xinh đẹp."
Tịch Đình Ngự nhướng mày, dựa vào bên cạnh khung cửa, lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân trên giường: "Đi ra ngoài."
Hai chữ đơn giản, lại mang theo một loại khí phách đáng sợ.
"Ngự thiếu!"
Nữ nhân trên giường yêu diễm hờn dỗi gọi một câu, như còn muốn nói gì đó lại bị Tịch Đình Ngự dùng ánh mắt âm u ngăn lại.
Nữ nhân ủy khuất hờn một tiếng, một bộ dáng không phục, nhìn rất giống một oán phụ.
Hạ Thập Thất đồng tình nhìn cô ta một cái.
Nam nhân làm xong chuyện rồi thì làm gì có tâm tư nói chuyện phiếm với cô cơ chứ?
Chính bởi vì như vậy nên sau khi Hạ Thập Thất ngủ với Tịch Đình Ngự xong liền xoay người chạy.
Nữ nhân kia ngồi trên giường cả nửa ngày, thẳng tới khi sắc mặt của Tịch Đình Ngự hoàn toàn trầm xuống, cô ta mới chậm rãi xốc chăn lên, đeo giày đi ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Thập Thất nhướng mày, sao lại thế này?
Sao trên người vẫn còn quần áo thế?
Nữ nhân từ trong phòng ngủ đi ra, vẻ mặt ủy khuất, lại có chút không cam lòng.
Hạ Thập Thất thầm than trong lòng một tiếng: Mặc kệ là kỹ thuật hay là dáng người, đại thúc thật đúng là một nam nhân đáng giá để làm, đáng tiếng, không phải ai cũng có cái phúc khí đó!
"Cái đó, anh có muốn tiễn người ta không?"
Nhìn nữ nhân kia mỗi một bước đi đều có bộ dáng lưu luyến, Hạ Thập Thất kéo kéo Tịch Đình Ngự còn đang quấn khăn tắm quanh hông, hỏi một câu.
Ánh mắt Tịch Đình Ngự dừng trên mặt Hạ Thập Thất, ánh mắt thâm trầm đen tối như biển sâu, không có nửa điểm gợn sóng.
Hạ Thập Thất ho vài tiếng, duỗi tay hướng nữ nhân còn đang cọ cọ ở phía ngoài cửa vẫy vẫy.
"Đi thong thả, không tiễn."
Phanh ~
Cửa phòng được đóng lại, bị nữ nhân kia ôm một bụng tức giận đóng sầm lại.
Hạ Thập Thất cong môi, liếc nhìn Tịch Đình Ngự một cái, nói: "Đại thúc, tôi cũng đi đây."
"Đi đâu?" Tịch Đình Ngự híp mắt, ánh mắt u ám, sâu không lường được.
"Đi tìm người."
Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, "Thông thường tới Đế Tước, không phải tìm nam nhân thì chính là tìm nữ nhân. Theo tôi được biết, dường như cô chưa từng có nam nhân. Trừ đi khả năng thứ nhất, người cô tới đây để tìm chính là nữ nhân, trừ Trịnh Vũ ra, hẳn là sẽ không có người thứ hai."
Tịch Đình Ngự đi đến trước sofa ngồi xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô gái nhỏ trước mặt, môi mỏng hơi hơi cong lên.
"Cái này mà anh cũng biết?"
Lông mày Hạ Thập Thất nhăn lại, trong mắt mang theo nghiên cứu tìm tòi cùng nghi hoặc.
Hắn là nhân vật số một cả trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo ở Dạ Thành này, muốn có nữ nhân, chỉ tùy tiện nói một câu cũng có hàng tá nữ nhân đứng xếp hàng chờ bò lên trên giường hắn, hoàn toàn không có khả năng tới chỗ này để tìm nữ nhân được.
Cho nên, hắn xuất hiện ở chỗ này là bởi vì...
Hai tròng mắt Tịch Đình Ngự híp lại, duỗi tay cầm điếu thuốc trên bàn trà, bật lửa, sương khói mờ ảo lập tức tràn ngập trong không khí, che giấu đi cảm xúc của hắn.
"Không cần đoán, chỉ là trùng hợp mà thôi."
Kẹp điếu thuốc trong tay, Tịch Đình Ngự hít sâu một cái, sương khói màu trắng mờ mờ ảo ảo liền theo khóe miệng tràn ra.