(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
---------------------
Hiện tại việc quan trọng nhất là nói chuyện với người bên trong, để Thập Thất vào đó bớt chịu khổ một chút, sau đó chỉ có thể vác cái mặt già này đi bồi tội với Tịch Đình Ngự mà thôi.
Chỉ cần có thể cứu con gái của mình ra, đừng nói là đi bồi tội, kể cả bảo hắn dâng địa bàn của hắn lên, Hạ Duyên Bân cũng chấp nhận.
Xe chạy như bay trên đường phố, Hạ Thập Thất an tĩnh ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe.
Cảnh vật từ khu phố Doanh quen thuộc liền chuyển tới vùng ngoại thành.
Ánh mắt Hạ Thập Thất thu lại, cũng không nói lời nào, rũ xuống cái đầu, che đi đôi mắt của cô, làm người ta không thấy rõ thần sắc.
Triệu Khoa ngồi bên cạnh, bất động thanh sắc đánh giá cô. Chỉ mới là một cô gái nhỏ 18 tuổi, vậy mà có thể trầm ổn như vậy!
"Cô biết, vì cái gì mà mình bị mang đi không?" Triệu Khoa nhịn không được, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Tuy rằng hắn được người ở bên trên sai đi bắt người, thế nhưng cũng không rõ ràng nguyên nhân chân chính Hạ Thập Thất bị bắt. Bên trên cũng chỉ nói là cô gϊếŧ người.
Chính là, một cô gái 18 tuổi lại dám gϊếŧ người?
Mí mắt Hạ Thập Thất khẽ nâng, trên gương mặt tinh xảo không có bất cứ biểu tình gì, chỉ là khóe môi hơi hơi cong lên, nhìn người mặc một thân cảnh phục bên cạnh.
"Chẳng lẽ không phải là vì tôi gϊếŧ người sao?" Hạ Thập Thất nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại, một đôi con ngươi sáng trong không có bất kì gợn sóng nào.
Triệu Khoa cười ha hả một tiếng, "Quả nhiên là con gái của lưu manh. Hạ tiểu thư, cô là người đầu tiên sảng khoái nhận tội mà tôi từng gặp như vậy đấy."
Ngữ khí của hắn, mơ hồ còn mang theo chút châm chọc.
Hạ Thập Thất cười cười, cũng không nói gì nữa, quay đầu đi, nhìn dọc theo phong cảnh bên đường.
Đối với loại người tự cho mình là cao sang này, cô vẫn luôn luôn lười phản ứng lại. Bọn họ đều chỉ cảm thấy các cô kém họ một bậc, vậy thì cô cần gì phải giải thích?
Xe cuối cùng cũng ngừng lại ở bên ngoài trại tạm giam, xe vừa mới ổn định, Triệu Khoa liền mở cửa xe xuống, sau đó kéo ra cửa xe bên kia.
Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, chống tay ở trên nệm, đi xuống. Cũng không dừng lại mà chạy thẳng tới bên ngoài cửa trại tạm giam.
Triệu Khoa cau mày, nhìn bóng dáng Hạ Thập Thất, trong mắt có một loại thần sắc không rõ, tay phải vung về phía sau, lập tức có mấy cảnh sát nhanh chóng đuổi theo Hạ Thập Thất.
"Đây là?"
Trước cửa trại tạm giam, một cảnh sát mặc cảnh phục nhìn thoáng qua người trước mặt, quần áo thời thượng, gương mặt tinh xảo, nhìn thế nào cũng giống như trẻ vị thành niên, tại sao lại tới chỗ này?
Tay phải Triệu Khoa nắm thành quyền đặt ở bên môi, ho nhẹ vài tiếng, nói: "Tìm một căn phòng, an bài thật tốt."
Cảnh sát canh cửa vừa nghe thấy những lời này liền hiểu rõ, cười cười, cũng phải, nhìn cô gái này xem, vẻ mặt nhẹ nhàng, hơn nữa cũng không đeo còng tay, vừa nhìn chính là một tiểu cô nương chạy tới đây dạo một vòng rồi đi về nha.
Ánh mắt Hạ Thập Thất đảo qua đảo lại giữa Triệu Khoa và người tạm giam, sau đó ra vẻ không sao cả, cười cười: "Không sao, tôi không kén chọn."
Biểu tình trên mặt Triệu Khoa cứng lại, phất phất tay, người tạm giam lập tức mở cửa sắt ra.
Thanh âm chói tai vang lên, làm cho Hạ Thập Thất không nhịn được nhíu nhíu mày, liếc nhìn Triệu Khoa đứng bên cạnh, sau đó liền nhấc chân đi vào bên trong.
Sau khi tiến vào trại tạm giam, đối diện trước mặt chính là một khoảng đất trống lớn, quẹo về bên trái là có một cái hành lang thật dài, ở hai bên hành lang chính là hàng loạt căn phòng giam, chỗ nào cũng được đóng chặt.
Trên mỗi một gian phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, bên trên có song sắt an toàn, phía dưới là một cái cửa nhỏ được khóa chặt.
Cảnh sát tạm giam dẫn đường phía trước, đi tới cuối hành lang liền dừng lại bên ngoài một căn phòng, xoay người nhìn Hạ Thập Thất, nói: "Vào đó rồi thì ngoan một chút, đừng có gây chuyện."