(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
--------------------
Thất Dạ liếc mắt nhìn Hạ Thập Thất một cái, đứng dậy đi nhanh ra ngoài, thấy Tịch Đình Ngự đang đứng ở ngoài cười như không cười, một bộ dáng như đang xem kịch vui, hắn mới mở miệng: "Tôi cũng không giống người nào đó, sẽ đói khát tới mức làm xằng làm bậy với trẻ vị thành niên."
"Thế nên bây giờ cậu mới vẫn còn độc thân." Tịch Đình Ngự không chút khách khí phản kích.
Thất Dạ không nói chuyện nữa, bước nhanh ra khỏi phòng.
Khóe miệng Tịch Đình Ngự hơi cong, soái khí đút tay vào túi quần, xoay người liền đi.
Đêm nay, ai cũng không muốn ngủ.
Hạ Thập Thất nói chuyện phiếm với Đường Đậu Đậu tới hửng đông, Tịch Đình Ngự cùng Thất Dạ ở tầng giải trí của khách sạn chơi bóng bàn cả đêm.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu tính toán đi leo núi.
Tịch Đình Ngự và Thất Dạ không yên tâm về hai cô nhóc này, cho nên liền quyết định đi theo.
Tịch Lãng nghe bọn họ nói muốn đi leo núi cũng muốn cùng đi.
Năm người dọc theo đường núi mà leo lên, Tịch Lãng đi cuối cùng, bị bỏ xa mấy mét.
Từ lúc bắt đầu đi, Hạ Thập Thất đã bị Tịch Đình Ngự mạnh mẽ kéo đi ở phía trước, cho nên không thể chú ý tới Tịch Lãng, cũng không thể bận tâm tới hắn.
Đường Đậu Đậu bị kẹp giữa hai bên, đi lên một chút lại dừng lại, sau đó chờ Tịch Lãng tới gần mới cùng hắn song song đi tiếp.
"Không sao, cô không cần chờ tôi." Tịch Lãng mở miệng, cười ôn hòa.
Đường Đậu Đậu nói: "Không phải tôi muốn chờ anh, tôi chỉ là muốn tránh đi một chút thôi. Cái đôi tình nhân phía trước thật sự quá chói mắt, tôi sợ bị ngược lắm."
Tịch Lãng nghe vậy liền liếc mắt nhìn hai người phía trên một cái, ảm đạm trong mắt chợt lóe rồi tan, ngay sau đó lại treo lên bên môi nụ cười ấm áp, "Tôi nghe nói, Thập Thất quen biết anh trai tôi ở hội đấu giá?"
Đường Đậu Đậu thuận miệng đáp, "Ừm, hình như thế."
"Bạn gái của anh trai cậu, có phải nên gọi một tiếng chị dâu hay không?"
Thất Dạ đi bên cạnh lạnh lùng quét mắt nhìn Tịch Lãng, ngữ khí nhạt nhẽo.
Tịch Lãng ho khan một tiếng, "Một tiếng chị dâu đó là chuyện của sau này, nói cho cùng vẫn chưa có qua cửa mà."
Thất Dạ đang muốn nói chuyện liền nghe thấy Hạ Thập Thất ở phía trước kêu một tiếng, "A~"
Đường Đậu Đậu đi phía trước nhìn thấy Hạ Thập Thất đang ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng chạy qua.
Tịch Lãng thấy thế, ánh mắt liền trầm xuống, đang muốn đi tới liền bị người phía sau giữ chặt lấy cánh tay.
Thất Dạ nhìn hắn ta, khóe môi hơi cong, "Dám động tâm tư với Hạ Thập Thất, lá gan của cậu cũng rất lớn đấy."
Cũng không còn người khác ở đây, vẻ ôn hòa trên mặt Tịch Lãng liền lui đi, thay vào đó là một mảnh âm ngoan, "Tôi không chỉ muốn động vào Hạ Thập Thất, còn muốn để cô ấy một mực đi theo tôi. Anh đoán xem, tới lúc đó, anh trai tôi sẽ như thế nào?"
"Thử xem." Khóe môi Thất Dạ gợi lên một hình cung xinh đẹp, ném xuống hai chữ này, ngay sau đó liền buông tay, chậm rãi bước lên phía trên.
"Thập Thất, chân chị làm sao vậy?"
Đường Đậu Đậu sốt ruột nhìn người đang ngồi trên mặt đất, đang muốn đem cô nâng dậy thì lại bị Tịch Đình Ngự ngăn lại, "Đừng chạm vào, chân cô ấy đang bị thương."
"A?" Đường Đậu Đậu càng sốt ruột, "Có đau không? Nghiêm trọng lắm sao?"
"Không sao, hơi nhói chút thôi." Hạ Thập Thất trấn an cô nhóc.
"Tôi đưa cô ấy xuống núi." Tịch Đình Ngự nói, sau đó cẩn thận nâng Hạ Thập Thất dậy.
Thất Dạ cùng Tịch Lãng đã tới nơi, nhìn thấy Hạ Thập Thất bị thương, Tịch Lãng chau mày, "Anh, sao anh lại bất cẩn như vậy, không chiếu cố tốt cho Thập Thất?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Đình Ngự híp lại, nguy hiểm tới cực điểm: "Có quan hệ với cậu?"
Tịch Lãng không nói tiếp, thế nhưng hai bàn tay rũ sang hai bên đã dần dần siết chặt lại.
Đường Đậu Đậu không yên tâm, muốn kiểm tra vết thương của Hạ Thập Thất một chút, kết quả là dưới chân lảo đảo một cái, thân thể trực tiếp ngã vào trong ngực Thất Dạ.
"Ngu ngốc."
Thất Dạ đỡ cô đứng thẳng dậy, sau đó lạnh mặt nhẹ mắng một câu.