Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Hanna
Nàng lập tức đứng lên từ trên ghế dài, ba bước thành hai bước chạy qua chỗ chàng, nhào vào trong lòng ngực chàng, ngẩng đầu giơ lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dịu dàng: “Minh Tông, ta rất nhớ chàng, cuối cùng chàng cũng trở về rồi.”
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nàng, giơ tay vuốt ve khuôn mặt non mịn của nàng, ánh mắt dịu dàng: “Ừ, ta đã về rồi, nhưng không kịp đi xem nàng thi đấu, hôm nay thi có tốt không?”
Trên gương mặt nhu hòa xinh đẹp của Ninh Như Ngọc tươi cười nở rộ, lộ ra má lúm đồng tiền rất đáng yêu: “Cũng tốt, ta có thể vào trận thi đấu thứ hai. Lần sau chàng sẽ đến xem ta thi đấu chứ?”
“Trận thi đấu thứ hai bắt đầu khi nào vậy?” Hoắc Viễn Hành ôm nàng ngồi vào mép giường hỏi lại.
Ninh Như Ngọc vui vẻ trả lời: “Năm ngày sau.”
Hoắc Viễn Hành ngẫm nghĩ một lát, thầm sắp xếp những việc cần làm rồi nói với Ninh Như Ngọc: “Chắc là có thời gian đó, ta sẽ đi xem nàng thi đấu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Như Ngọc cực kì vui vẻ khi Hoắc Viễn Hành có thể tới xem nàng thi đấu, cười rạng rỡ, mi mắt cong cong như trăng tròn.
Nhìn Ninh Như Ngọc vui vẻ như vậy, toàn thân mệt mỏi của Hoắc Viễn Hành cũng biến mất hơn một nửa, giơ tay xoa mặt nàng, vén sợi tóc rơi trên má nàng ra sau tai, ngón tay cảm nhận được xúc cảm trơn mềm, có thể so với sa tanh tốt nhất trên đời, một cơn ngứa ngáy truyền sâu vào tận đáy lòng, khoáy động trái tim mênh mông trống vắng, Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn lên má nàng.
Ninh Như Ngọc lập tức đỏ bừng mặt, đẩy đẩy chàng, nói sang chuyện khác: “Chàng về muộn như này, đã ăn cơm tối chưa?”
“Còn chưa kịp ăn.” Hoắc Viễn Hành làm xong việc được giao phó thì gấp gáp chạy thẳng một đường trở lại, chỉ muốn sớm một chút được nhìn thấy nàng, cũng không trì hoãn thời gian để ăn bữa tối.
“Vậy chàng muốn ăn cái gì, ta bảo phòng bếp làm cho chàng.” Ninh Như Ngọc vội quan tâm hỏi.
Hoắc Viễn Hành bị nàng hỏi mới thấy đóii bụng, nhưng chàng cũng không quá chú ý tới việc ăn uống, khi còn ở trong binh doanh, liền không thể chú ý nhiều như vậy, càng đừng nói lúc ra ngoài làm việc, vội vàng không có thời gian ăn cơm, ăn bánh bao lương khô cho qua bữa là chuyện bình thường.
“Một chén mì đi.” Hoắc Viễn Hành tùy tiện nói.
Ninh Như Ngọc cảm thấy một chén mì chắc chắn không đủ, đề nghị thêm: “Ta bảo phòng bếp làm chén mì, lại cho thêm hai quả trứng, ít đồ ăn kèm và một đĩa bò kho nhé?”
Hoắc Viễn Hành nhéo mặt nàng một cái, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, ngay cả mặt nạ bạc trên má trái cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, nói: “Được, ta đều nghe theo nàng, vừa nghe đã thấy rất ngon rồi, nàng nói làm ta thấy càng đói bụng hơn.”
“Vậy chàng chờ một lát, ta đi sắp xếp ngay.” Ninh Như Ngọc lập tức đứng lên, ra cửa gọi nha hoàn Hồng Châu, sai nàng ấy đi phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn. Hồng Châu đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Ninh Như Ngọc lại bảo Hồng Ngọc mang một ít bánh ngọt và nước trà tới để Hoắc Viễn Hành lót dạ trước.
Bánh ngọt và nước trà rất nhanh đã được bưng lên, mâm sứ Thanh Hoa trắng phau bày bánh bò trắng, bánh hoa mai, mỗi cái chỉ to bằng ngón tay, mỗi loại có bốn cái, tổng cộng là tám cái. Cũng không phải do Ninh Như Ngọc tiếc của, mà hôm nay chỉ còn lại từng ấy cái, tất cả đều cầm lại đây.
Hoắc Viễn Hành nhìn mâm bánh ngọt nhỏ kia, hình dáng rất tĩnh xảo đẹp mắt, hấp dẫn ánh mắt người khác, có lẽ do thật sự rất đói bụng, Hoắc Viễn Hành ăn một ngụm một cái, rất nhanh đã hết một nửa.
Ninh Như Ngọc mỉm cười nhìn chàng ăn, rõ ràng chàng ăn rất nhanh, lại không cảm thấy động tác thô lỗ, ăn ngấu nghiến mà vẫn vô cùng ưu nhã đẹp mắt, nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui, sườn mặt tuấn mỹ được ánh nến ấm áp bao phủ trở nên nhu hòa dịu dàng, sát khí cùng vẻ lạnh lẽo thấu xương cũng giảm đi rõ rệt, không còn uy nghiêm xa cách, càng thêm chân thật ấm áp.
“Ăn ngon không?” Ninh Như Ngọc nhìn chàng ăn, mở miệng hỏi.
Đúng lúc Hoắc Viễn Hành cầm một miếng bánh hoa hồng trên tay, nghe thấy câu hỏi của nàng, ngước mắt lên nhìn về phía nàng, con ngươi đen nhánh chứa đựng duy nhất bóng hình xinh đẹp của nàng, má lúm đồng tiền trên má đặc biệt đáng yêu linh động, chàng không hề suy nghĩ đã cầm miếng bánh ngọt trên tay đưa tới bên miệng nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Nàng nếm thử xem.”
Ninh Như Ngọc bị ánh mắt dịu dàng của chàng nhìn chăm chú, như bị dụ hoặc, hơi hé miệng mà cúi đầu cắn một ngụm nho nhỏ, hương vị thơm ngọt của bánh hoa hồng thoáng chốc tản ra khắp miệng, ngọt từ miệng trải dài tới đáy lòng.
“Ăn ngon không?” Hoắc Viễn Hành hỏi lại Ninh Như Ngọc.
“Ăn ngon.” Ninh Như Ngọc cười tươi nhìn chàng.
Hoắc Viễn Hành nhanh chóng duỗi tay tới, dùng ngón trỏ quét qua khóe môi nàng, vết chai mỏng trên đó vuốt ve cánh môi non mềm của nàng, mang đến cảm giác tê dại, dọc theo cánh môi nàng mà leo lên trên, rất nhanh liền lan tràn lên má, lên cằm, sau đó là cần cổ thon dài, cuối cùng một đường đi xuống, xoẹt một cái khuôn mặt của Ninh Như Ngọc đột nhiên đỏ bừng, thậm chí có xu thế càng ngày càng đỏ rực, trái tim nàng tăng tốc đập nhanh, như có con nai con chạy loạn, như muốn đột phá lồng ngực mà nhảy ra ngoài, nàng tâm hoảng ý loạn quay đầu đi, ánh mắt lấp láy, căn bản không dám nhìn Hoắc Viễn Hành, nắm chặt khăn trong tay, như con thỏ trắng nhỏ vừa bị kinh hách.
Tim đập nhanh không ngừng, bùm bùm như sắp không thể hô hấp, Ninh Như Ngọc bối rối không thôi, trong đầu ầm ầm nổ vang, một mảnh trống rỗng.
Nhưng vào lúc này, bên tai dường như nghe được một tiếng cười khẽ, Ninh Như Ngọc ngẩn ngơ, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, bên môi chàng vẫn còn ý cười như có như không, ánh mắt dừng trên ngón trỏ của chàng.
Ninh Như Ngọc nhìn theo tầm mắt của chàng, chỉ thấy trên ngón trỏ của chàng dính một ít vụn bánh hoa hồng, chính là vừa nãy nàng ăn còn sót lại, bị Hoắc Viễn Hành dùng ngón trỏ lau đi.
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng một cái, dùng khăn xoa ngón tay, cầm lấy miếng bánh hoa hồng mà Ninh Như Ngọc vừa cắn một ngụm nhỏ, không hề đắn đo đã để vào trong miệng, một ngụm ăn hết, động tác ưu nhã tự nhiên, chậm rãi nhai nuốt, thơm ngọt ngon miệng, ăn càng thỏa mãn.
Ninh Như Ngọc nhìn động tác lưu loát của chàng, ánh mắt dừng trên yết hầu lăn lộn lên xuống, trong nháy mắt, nàng cảm thấy không phải chàng đang ăn bánh hoa hồng, mà là ăn chính bản thân nàng, chàng liền một ngụm ăn vào trong bụng.
Chàng vừa ăn nàng ăn qua bánh hoa hồng! Ý thức được điểm này, Ninh Như Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, rầm một tiếng thật lớn, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cuống quít cúi đầu uống nước, lại không dám liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Hành dù chỉ một cái.
Cũng may bầu không khí ái muội trêu người này không kéo dài lâu, phòng bếp rất nhanh đã làm xong mì sợi, Hồng Châu dẫn theo nha hoàn đem hộp đồ ăn tiến vào, đánh vỡ sự yên lặng trong phòng.
Từ trước tới nay Hồng Châu đều rất sợ Hoắc Viễn Hành, chỉ yếu là do lần đầu tiên Hoắc Viễn Hành tới Y Lan Viện, khí thế quá mãnh liệt cường thế đã khắc sâu ấn tượng trong đầu nàng ấy, khiến cho mỗi lần nàng ấy trông thấy Hoắc Viễn Hành thì đều nơm nớp lo sợ, tâm tình thấp thỏm, sợ sẽ làm sai điều gì.
Sau khi Hồng Châu sai nha hoàn đặt mì sợi, đồ ăn kèm, bò kho lên bàn, liền nhanh chóng mang theo nha hoàn hành lễ với Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc rồi lui về phía sau đi ra ngoài.
“Thức ăn làm xong rồi, tranh thủ còn nóng chàng mau ăn đi.” Ninh Như Ngọc nói.
Hoắc Viễn Hành duỗi tay tới đây, kéo Ninh Như Ngọc ngồi vào một bên, giương mắt nhìn nàng: “Đồ ăn nấu nhiều quá, nàng ăn cùng ta nhé?”
Ninh Như Ngọc mới không nghĩ lại tái diễn một màn vừa rồi, vội vàng lắc lắc đầu: “Chàng ăn đi, ta không đói bụng.”
Hoắc Viễn Hành nhìn thoáng qua nàng, liếc mắt một cái đã biết trong cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì, tự chàng cầm đũa, cúi đầu ăn tới hứng khởi.
Cho dù ăn bằng mắt hay hương vị đều rất tốt, phái dưới còn có hai quả trứng, ăn một miếng mì, lại ăn một miếng trứng, nếm thử rau trộn, lại một miếng bò kho, hương vị cực kì thơm ngon vừa miệng.
Sau hơn hai nén nhang, Hoắc Viễn Hành ăn xong một chén mì lớn, mỹ mãn mà buông đũa, nói với Ninh Như Ngọc: “Mùi vị thật thơm.”
“Ừ.” Ninh Như Ngọc lên tiếng, đứng dậy bưng cho chàng một ly trà tiêu thực, đặt trên mặt bàn trong tầm tay chàng, dịu dàng nói: “Muộn quá rồi, ta sợ chàng ăn nhiều như vậy thì không tiêu hóa được, uống ly trà tiêu thực sẽ tốt hơn.”
Hoắc Viễn Hành thuận thế nắm lấy tay nàng, mong chờ mà nhìn nàng: “Nếu nàng lo lắng ta không thể tiêu hóa được, không bằng đi dạo với ta trong sân vườn một lát nhé.”
Ninh Như Ngọc đối diện với ánh mắt mong chờ của chàng, dừng một chút, nói: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày khác ta lại đi dạo cùng chàng nhé.” Ninh Như Ngọc hơi cắn cắn môi rồi bổ sung thêm: “Nếu không chàng ngồi nghỉ một lát đi, đợi lát nữa ta lại đưa chàng ra ngoài.”
“Như vậy cũng được.” Hoắc Viễn Hành không đành lòng làm nàng khó xử nên không tiếp tục trêu nàng nữa.
Ninh Như Ngọc gọi nha hoàn vào thu dọn chén đũa, Hoắc Viễn Hành cầm ly trà tiêu thực ngồi một bên, khi uống trà xong, lại ngồi thêm một lát rồi mới đứng dậy ra về.
“Ta tiễn chàng.” Ninh Như Ngọc cũng đứng dậy, bảo Hồng Châu cầm đèn lồng lại đây, nàng giống như một tiểu nha hoàn cầm theo đèn lồng dẫn đường mà tiễn Hoắc Viễn Hành ra ngoài.
Rất nhanh đã ra khỏi Y Lan Viện, Ninh Như Ngọc cầm đèn lồng đi đằng trước, Hoắc Viễn Hành đi sau lưng nàng một bước, nha hoàn đi theo tít phía xa, cách hai người một khoảng cách rất dài.
Ngọn đèn dầu màu cam yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng một tấc vuông xung quanh, Ninh Như Ngọc lò dò đi từng bước, hai người đều không nói chuyện, Hoắc Viễn Hành đột nhiên vươn tay tới, cầm lấy tay nhỏ của Ninh Như Ngọc, cũng cầm lấy đèn lồng trong tay nàng, bàn tay to gắt gao mà bao bọc bàn tay nhỏ không buông ra, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ nghe thấy chàng nói nhỏ bên tai: “Việc như này cứ để ta tự làm.”
Sau đó liền biến thành Hoắc Viễn Hành cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, Ninh Như Ngọc từng bước theo ra ngoài.
Ban đêm tĩnh mịch, ngọn đèn dầu cam vàng lúc ẩn lúc hiện rất ái muội, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ, sóng vai mà đi, tình cảm ngọt ngào thong thả chảy xuôi, lan tràn khắp không gian xung quanh hai người.
Nếu con đường này có thể vẫn luôn đi mãi không đến đích thì tốt rồi. Hoắc Viễn Hành thầm nghĩ. Nhưng cũng không sao, mặc dù Y Lan Viện có điểm cuối, nhưng cả đời này còn thời gian rất dài, chàng sẽ luôn chậm rãi đi cùng nàng.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Hoắc Viễn Hành đều tới phủ Ngụy Quốc Công thăm Ninh Như Ngọc, hoặc là cùng nhau ăn một bữa cơm, hoặc là cùng nhau chơi cờ, ngày tháng trôi nhanh, đảo mắt đã tới ngày thi đấu trận thứ hai.
Ngày hôm đó, Từ thị, Ninh Khánh An và Chu Tư Kỳ lại đưa nàng đi thi, hơn nữa sáng sớm đã đặt một vị trí ở trà lâu đối diện với Nghênh Tân Lâu.
Mấy người Từ thị đi cùng Ninh Như Ngọc tới bên ngoài cửa của Nghênh Tân Lâu, Ninh Như Ngọc cũng không vội vàng đi vào, bởi vì trước đó một ngày, nàng đã hẹn với Hoắc Viễn Hành, bảo chàng tới xem nàng thi đấu, chính miệng chàng cũng đã đồng ý sẽ đến rồi.
Nhưng mà nàng chờ mãi chờ mãi, một lòng mong mỏi bóng người quen thuộc kia sẽ xuất hiện, nhưng chờ tới khi trận thi đấu thứ hai đã sắp bắt đầu rồi, Hoắc Viễn Hành đều không tới, Ninh Như Ngọc mang theo tâm tình thất vọng mà bước vào nơi thi đấu.