Chương 169: Ninh Như Trân ghen tị

Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong phòng lập tức truyền ra một tiếng vang lớn, Ninh Như Trân tức giận ném vỡ bình sứ cắm hoa mẫu đơn đang đặt trên bàn.

Nghe được tiếng choang vang dội, hai nha hoàn đang nói chuyện phiếm dưới hành lang gấp khúc bị dọa sợ, lập tức im miệng, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ đây là vị kia nổi bão ở trong phòng, nhớ tới thủ đoạn ác độc của vị kia, không dám dừng lại, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi chạy nhanh rời đi.

Ninh Như Trân đập vỡ bình sứ cắm hoa mẫu đơn vẫn chưa hết giận, nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ phát tác, cầm vật trang trí trên giá lên muốn ném vỡ thì bị ma ma bên người ngăn cản.

“Nương nương, nương nương, người đừng đập, nếu để Nhị hoàng tử biết thì sẽ lại trách cứ người.” Ma ma vừa khuyên bảo vừa cầm lấy vật trang trí trên tay nàng ta, ôm vào trong ngực cẩn thận che chở.

Ninh Như Trân giận đến không thở được, làm sao nghe lọt tai lời khuyên bảo của ma ma, thở phì phì nói: “Ta như bây giờ còn sợ hắn trách cứ sao? Cho dù ta không làm gì thì không phải hắn vẫn luôn tìm lỗi tới trách mắng ta sao! Bây giờ còn nhốt ta ở đây, căn bản là không đặt ta ở trong mắt.”

Ma ma nói: “Nương nương, không phải như vậy, người và Nhị hoàng tử là phu thê, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, Nhị hoàng tử tâm cao khí ngạo, yêu cầu cao, người thuận theo ngài ấy một chút, chờ ngài ấy hết giận, tất nhiên sẽ thả người ra ngoài, có phải hay không? Nếu bởi vì người tức giận rồi tiếp tục đập đồ vật, truyền tới tai Nhị hoàng tử, ngài ấy chỉ nhớ điểm xấu của người, vì vậy trước tiên xin người bớt giận, nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn qua khoảng thời gian này để được đi ra ngoài là tốt rồi.”

“Ma ma, ngươi chỉ biết bảo ta nhẫn, nhẫn nhẫn nhẫn, ta đã nhẫn đến thế rồi, còn muốn nhẫn như thế nào nữa?!” Ninh Như Trân là người có tính cách không chịu nổi nửa điểm ủy khuất, một khi có chút việc nhỏ là lập tức nháo đến long trời lở đất, bảo nàng ta nhẫn thì cả người nàng ta khó chịu.

“Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn, người không phục thì chuyện này không thể mềm xuống được, nếu không Nhị hoàng tử bỏ người đi ra ngoài, người muốn làm cái gì cũng không thể, thậm chí còn tiện nghi cho những kẻ khác.” Ma ma nhẹ giọng khuyên.

Ninh Như Trân sửng sốt một chút, đập một cái lên mặt bàn: “Hừ, đều tại mấy con tiện nhân kia!”

“Nương nương……”

“Ma ma, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, hai nha hoàn kia nói Ninh Như Ngọc mang thai, nàng ta có thai rồi, dựa vào cái gì mà số mệnh của nàng ta lại tốt hơn ta, dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều như ý, chuyện gì tốt cũng rơi xuống đầu nàng ta, ta không phục, ta không phục!” Ninh Như Trân che ngực nói.

Ma ma vội nói: “Nương nương, người nghe lão nô khuyên một câu, chỉ cần về sau người sửa đổi tính tình, cho dù chỉ giả vộ thì cũng phải giả bộ giống một chút, trước mặt nên thuận theo Nhị hoàng tử, ngài ấy nói cái gì thì chính là cái ấy, đừng gây chuyện, đừng cãi nhau với ngài ấy, nếu có việc thì đi tìm ngài ấy thương lượng một chút, tôn trọng ngài ấy, mọi chuyện đều lấy ngài ấy làm trọng, đừng tự mình làm chủ.”

“Như vậy là được sao?” Ninh Như Trân nửa tin nửa ngờ hỏi lại.

“Tất nhiên còn chưa đủ.” Ma ma lại nói: “Nương nương ngàn vạn lần đừng đi làm khó những nữ nhân trong hậu viện nữa, người hao hết sức lực khắc khẩu với các nàng, trừng phạt các nàng, không chỉ tự làm hỏng tâm tình của mình, còn gây ra ấn tượng xấu vì đố kị mà không chấp nhận các nữ nhân của Nhị hoàng tử, căn bản chính là mất nhiều hơn được. Nếu như vậy, không bằng người coi các nàng như không tồn tại, không cần để ý tới nữa, nên dùng tâm tư ấy đi lấy lòng Nhị hoàng tử mới đúng, Nhị hoàng tử mới là chủ tử chân chính của cái phủ này, lấy lòng Nhị hoàng tử, việc gì cũng dễ làm.”

Ninh Như Trân trầm mặc, suy tư một chút, lắc lắc đầu, khó chịu đến mức nước mắt chảy ra, bắt lấy tay ma ma, nói: “Ta không làm được, không làm được, ta tưởng tượng đến việc hắn ở bên những nữ nhân kia, ta còn phải tranh sủng trước mặt hắn giống như những nữ nhân kia, trong lòng ta khó chịu muốn chết, tốt xấu gì ta cũng là biểu muội của hắn, chẳng lẽ hắn không nên yêu thương ta sao? Tại sao hắn có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao có thể đánh đồng ta với những con tiện nhân kia! Ta không nhịn được cục tức này!”

Ma ma trầm mắt xuống, nói: “Người không nhịn được cũng phải nhịn, người ngẫm lại xem, lúc trước vì sao người lựa chọn gả cho Nhị hoàng tử, không phải người nói với phu nhân là người có thể không để bụng những việc kia sao? Người nói chỉ cần có thể bò lên cao, có được thân phận địa vị tôn quý, hung hăng giẫm Ninh Như Ngọc dưới chân, xả được cục tức trong lòng thì có thể không thèm để ý tới bất kì điều gì, cũng có thể không để những nữ nhân đê tiện kia ở trong mắt, bởi vì trên đời này không có nam nhân nào là không ăn vụng!”

Ninh Như Trân khó chịu mà lắc lắc đầu, chảy nước mắt nói: “Nhưng hiện tại có một người không ăn vụng, Vũ An Hầu kia toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình Ninh Như Ngọc, đối xử với nàng ta tốt đến không thể tốt hơn, nhớ tới là khiến ta đố kỵ tới phát điên!”

Ma ma nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Đó là trước kia, bây giờ Ninh Như Ngọc mang thai thì chưa chắc, nương nương chờ xem, nói không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt nàng ta phải khóc.”

“Thật, thật không?” Ninh Như Trân không thể tin được hỏi lại.

Ma ma vỗ vỗ tay nàng ta, nói: “Bây giờ nương nương đừng nghĩ nhiều, trước tiên phải lấy lòng Nhị hoàng tử, xử lý tốt quan hệ với Nhị hoàng tử, thời gian sau này tất nhiên sẽ tốt thôi.”

Ninh Như Trân ngẫm nghĩ, chậm rãi gật gật đầu: “Ta nghe ma ma.”

……

Ngày đó, Từ thị mang theo lễ vật, đi cùng Ninh Khánh An tới phủ Vũ An Hầu thăm Ninh Như Ngọc, hiện giờ bà có thai, lại là thai phụ lớn tuổi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, Ninh Khánh An không yên tâm, chỉ cần ông có thời gian rảnh thì bà đi chỗ nào, ông đều phải đi theo mới được.

Xe ngựa tới phủ Vũ An Hầu, Ninh Như Ngọc sai Hồng Châu ra cửa nghênh đón, Ninh Khánh An đỡ Từ thị xuống xe ngựa, Hồng Châu tiến lên vài bước vừa khom người hành lễ vừa mở miệng nói: “Sáng sớm phu nhân đã sai nô tỳ tới cửa chờ hai người, mau vào bên trong thôi, phu nhân, cẩn thận thềm đá dưới chân.”

Vốn dĩ Hồng Châu muốn đỡ Từ thị, nhưng bị Ninh Khánh An bên cạnh giành lấy, nàng ấy đành cẩn thận đi theo bên cạnh, nhắc nhở Từ thị chú ý dưới chân.

Mấy người rất nhanh đã vào phủ, đầu tiên đi gặp lão phu nhân Khương thị trước, Khương thị biết bọn họ vội vàng tới thăm Ninh Như Ngọc nên không giữ bọn họ ở lâu, thông tình đạt lý bảo hai người đi tới Sùng An Đường.

Trong nội thất của Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc nằm trên giường nghỉ ngơi theo lời dặn của đại phu, Hồng Châu đỡ Từ thị vào phòng, nha hoàn bưng một cái ghế tới đây, đặt thêm một cái đệm mềm mại, Từ thị ngồi xuống ghế.

“Cha đâu ạ?” Ninh Như Ngọc chỉ nhìn thấy một mình Từ thị nên nhìn nhìn ra ngoài cửa.

Từ thị nói: “Cha con đi nói chuyện với Hầu gia rồi.”

Ninh Như Ngọc “à” một tiếng, thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía cửa, quay sang nhìn bụng Từ thị: “Đệ đệ có ngoan không?”

Từ thị cười nói: “Làm sao con biết là đệ đệ, nhỡ là muội muội thì sao?”

“Con cảm thấy nhất định là đệ đệ.” Ninh Như Ngọc khẳng định chắc chắn.

Từ thị cười lắc lắc đầu, cầm lấy tay Ninh Như Ngọc, quan tâm nhìn bụng nàng: “Hai ngày nay có tốt hơn chút nào không, bụng còn khó chịu không, có mời đại phu tới xem lại chưa, đại phu nói thế nào?”

“Nương, sao nương hỏi một lần nhiều vấn đề như vậy, nương muốn con trả lời cái nào?” Ninh Như Ngọc bật cười nói.

“Nghịch ngợm.” Từ thị chọc chọc cái trán của nàng một cái: “Đã sắp làm nương rồi mà còn giống như một đứa nhỏ.”

Ninh Như Ngọc bĩu môi nói: “Cho dù con làm nương thì trước mặt cha nương, con vĩnh viễn đều là một đứa nhỏ.”

“Con đấy……” Từ thị không thể nói lại nàng, vừa bực mình vừa buồn cười.

Ninh Như Ngọc nói: “Mỗi ngày Minh Tông đều bắt mạch cho con, nói con đã không sao rồi, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều hơn một chút là được.”

“Vậy là tốt rồi.” Từ thị đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc trước nghe tin Ninh Như Ngọc có nguy cơ bị sảy thai, bà lo tới mức ăn không ngon ngủ được yên, nhanh chóng sai hạ nhân đưa thuốc bổ an thai tới đây, hôm nay còn đi với Ninh Khánh An cùng nhau tới thăm nàng, lúc này mới an tâm.

Từ thị nói chuyện với Ninh Như Ngọc một hồi lâu, dặn dò những điều cần chú ý: “Gần đây Hầu gia vẫn ở cùng một phòng với con à?”

Ninh Như Ngọc đỏ mặt gật đầu, nói: “Vâng.”

Từ thị thở dài, nói: “Các con là người trẻ tuổi nhưng ngàn vạn lần phải chú ý đúng mực mới được.”

Ninh Như Ngọc đỏ mặt nói: “Con biết, nương, Minh Tông ở chỗ con, nhưng chúng con không làm gì hết.”

Từ thị nghe xong mới hiểu được, thật ra hai người bọn họ chỉ đơn thuần ngủ cùng nhau trên một cái giường, nhưng Ninh Như Ngọc đang mang thai, trước sau không tiện, mà Hoắc Viễn Hành là nam nhân, không thể không có nhu cầu, bà ho khan một tiếng, hạ giọng hỏi Ninh Như Ngọc: “Con có nghĩ đến việc sắp xếp một người tới hầu hạ Hầu gia không? Chọn một trong số các nha hoàn của con, có thể hiểu tận gốc rễ, cũng dễ quản thúc.”

“Nương ——!” Ninh Như Ngọc giật mình nhìn về phía bà, hỏi ngược lại: “Nương sẽ sắp xếp người tới hầu hạ cha sao?”

Từ thị bị nàng hỏi như vậy, bà cảm thấy không có chỗ dung thân, mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là khi đối mặt với Ninh Như Ngọc, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, tay vò khăn, ấp úng nói: “Cha, cha của con nói không cần, nương, nương cũng chỉ lo lắng cho con mà thôi, Hầu gia…… dù sao cũng không giống cha của con.”

Người với người khác biệt rất lớn, cho dù là thân huynh đệ còn có khả năng không giống nhau, Từ thị lo lắng cũng không phải không có lý do, bà nghĩ rằng hiện tại Ninh Như Ngọc không thuận tiện hầu hạ Hoắc Viễn Hành, nếu để Hoắc Viễn Hành tìm một nữ nhân mà nàng không hiểu rõ tới hầu hạ hắn, thì còn không bằng Ninh Như Ngọc chọn một nha hoàn đáng tin cậy bên cạnh mình, chỉ cần nàng nắm chặt khế ước bán mình trong tay, không sợ nàng ta không nghe lời, cho dù được hầu hạ Hoắc Viễn Hành thì cũng không thể lật trời.

Ninh Như Ngọc hiểu rõ Từ thị muốn tốt cho nàng, nhưng bảo nàng lợi dụng nha hoàn đáng tin bên cạnh mình để giữ chặt trái tim của Hoắc Viễn Hành thì nàng không thể làm được, nàng cũng không thích nha hoàn bên cạnh mình trèo lên giường của phu quân mình, giống như Bạch Chỉ năm đó khiến nàng ghê tởm cả hai đời.

Ninh Như Ngọc nghiêm túc nói với Từ thị: “Nương cũng đã nói, cha tự mình nói không cần, vì thế cha là một nam nhân tốt khó tìm trên đời này. Vậy con cũng nói thẳng, Hoắc Viễn Hành có thể giữ mình hay không, có muốn chạm vào nữ nhân khác hay không, con không quản được cũng không ngăn được. Nếu Hoắc Viễn Hành thật sự muốn thay lòng đổi dạ, con quản được một lần cũng có thể ngăn được hai lần, nhưng lại không thể ngăn được cả đời, vì vậy con sẽ không chủ động sắp xếp nữ nhân cho chàng, cũng không dâng nha hoàn bên cạnh mình cho chàng. Nếu về sau chàng thật sự coi trọng ai thì chàng cũng nên tự mình nói với con, tới lúc ấy, con sẽ thu hồi lại tất cả tình cảm dành cho chàng, không để lại một chút nào.”