Chương 27: Chương 27: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
 
Bốn ma ma nghe phân phó, lập tức chia làm hai đường, hai người đi theo dõi Ninh Như Ngọc, hai người tới cửa thư viện chờ người trong cung tới.
 
Người trở về báo tin một đường phi ngựa chạy vào cung, đi đến Càn Nguyên Điện bẩm báo cho Cảnh Tuyên Đế biết chuyện Lục công chúa đã chết.
 
Sau khi Cảnh Tuyên Đế biết chuyện thì vô cùng tức giận. Thư viện Đức Nhã nữ tử là thư viện do Hoàng gia xây dựng, có sắp xếp hộ vệ chuyên môn để bảo vệ an toàn cho thư viện. Lục công chúa thân là công chúa, bên người cũng mang theo không ít người, lại bị người hại chết. Tra, phải tra, phải nghiêm tra! Lập tức ra lệnh một đội Cấm vệ đi đến thư viện Đức Nhã nữ tử điều tra sự việc, nhất định phải bắt được hung thủ đã sát hại Lục công chúa!
 
Trong Hậu cung, Thục phi mặc một bộ cung trang màu hồng, xinh đẹp tuyệt trần, tóc chải thành Trụy Mã kế, trên búi tóc gắn trâm cài hồng ngọc, nhàn nhã nằm trên giường nhỏ uống Mân côi lộ, lúc này có cung nữ đi vào bẩm báo nói: "Phúc công công ở Càn Nguyên Điện tới."
 
*Mân côi lộ(玫瑰露): Nước hoa hồng. (Hình ảnh được đăng trong album SƯU TẦM trên Facebook cá nhân Tiêu Kỳ Y. Nếu ai muốn xem hình ảnh thì có thể lên đó xem nhé.)
 
"Mau mời hắn vào." Phúc công công là Đại tổng quản bên người Cảnh Tuyên Đế, hiếm khi thấy hắn tới hậu cung một chuyến. Thục phi cho là lúc này hắn tới là có chuyện tốt muốn tuyên bố, vội vàng sai người mời Phúc công công vào. Nàng cũng từ trên giường nhỏ đứng lên, lấy tay sửa soạn lại trang phục một chút, vuốt nhẹ lên búi tóc, động tác ưu nhã, quyến rũ động lòng người.
 
Chốc lát sau, Phúc công công đi vào trong điện, sắc mặt đau buồn nhìn về phía Thục phi bẩm báo ----- Lục công chúa đã chết.
 
Tin tức này làm cho Thục phi nương nương không ngờ tới, nàng không đợi được tin tức tốt của Đinh nhi, mà lại là tin dữ nữ nhi duy nhất Lục công chúa bị người hại chết!
 
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Thục phi không dám tin vào những gì tai mình nghe được, ánh mắt không thể tin nhìn Phúc công công trước mặt, run rẩy nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
 
Phúc công công thầm nói chuyện này đúng thật là cực khổ mà, nói không tốt thì đắc tội quý nhân, còn bị người oán hận, nhưng không còn cách nào khác, đây là chuyện Hoàng thượng lệnh cho hắn làm, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt mà làm.
 
Phúc công công lặp lại lời vừa nói một lần nữa: "Nương nương nén bi thương, Lục công chúa đã không còn..."
 
"Không, ta không tin!" Thục phi hét chói tai, thân người mảnh khảnh lảo đảo muốn ngã xuống, một bộ dạng bị đả kích nặng nề.
 
Cung nữ bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ, nàng đẩy cung nữ ra, lảo đảo chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa khóc lớn, tiếng khóc thê lương thảm thiết, làm người khác nghe thấy đều sợ hãi: "Hoàng thượng, Hoàng thượng. Lục công chúa của chúng ta không còn nữa, Lục công chúa không còn nữa. Người phải làm chủ cho thần thiếp, Hoàng thượng..."
 
Thục phi nương nương tóc tai bù xù, khóc lóc chạy tới Càn Nguyên Điện. Đến cửa Càn Nguyên Điện liền quỳ xuống khóc lóc than thở cầu Cảnh Tuyên Đế làm chủ cho cái chết của Lục công chúa. Ngày thường Cảnh Tuyên Đế rất sủng ái Thục phi và Lục công chúa, làm sao chịu được mỹ nhân khóc thương tâm như vậy, lúc này liền ôm Thục phi vào Càn Nguyên Điện.
 
"Được rồi, Thục phi, đừng khóc nữa. Trẫm đã phái người đến thư viện tra rõ chuyện này." Cảnh Tuyên Đế khuyên giải an ủi một lúc lâu, Thục phi mới dần ngưng khóc, lại quỳ xuống khẩn cầu Cảnh Tuyên Đế nhất định phải tìm ra được hung thủ giết người, thay Lục công chúa báo thù. Cảnh Tuyên Đế không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, lại tăng thêm một đội quân Cấm vệ chạy tới thư viện Đức Nhã nữ tử điều tra nguyên nhân cái chết của Lục công chúa, phải bắt được hung thủ báo thù cho Lục công chúa.
 
Trong bóng đêm, một trước một sau hai đội quân Cấm vệ ra roi thúc ngựa chạy ra ngoài thành hướng tới chân núi Lê Sơn đến thư viện Đức Nhã nữ tử. Cảnh tượng vội vả, tựa như có chuyện nguy cấp xảy ra, khiến người dân trong thành bàn tán sôi nổi.
 
Lại nói Bích Hà cẩn thận tránh khỏi người trong thư viện, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thư viện, một đường thuận lợi tới địa điểm liên lạc gần đó.
 
Sau khi thấy người liên lạc, Bích Hà nói đúng sự thật chuyện Ninh Như Ngọc gặp phải nguy hiểm, ra lệnh bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đem tin tức này truyền cho Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành biết, mời hắn nhanh chóng đến cứu Ninh Như Ngọc.
 
Ngoài ra, nàng lại sắp xếp một người đi Ngụy Quốc Công phủ báo tin, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện này chỉ có thể bẩm báo cho Nhị thái thái Từ thị và Nhị lão gia biết. Những người khác, cho dù là ai, cũng không được tiết lộ ra."
 
"Ta đã biết. Ta đi ngay đây." Người báo tin vội vàng rời đi.
 
Sắp xếp xong, Bích Hà không dám ở lại lâu, lại cưỡi ngựa không ngừng chạy về thư viện Đức Nhã nữ tử.
 
Chạy được nửa đường, Bích Hà phát hiện Cấm vệ trong cung, phương hướng đi cũng giống như nàng, chính là hướng thư viện Đức Nhã nữ tử.
 
Suy nghĩ một chút, Bích Hà cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là tin tức Lục công chúa chết đã truyền vào trong cung, Thục phi và Cảnh Tuyên Đế phái Cấm vệ quân đến thư viện Đức Nhã nữ tử điều tra hung thủ.
 
Trong đầu hiện ra hình ảnh Thất công chúa cậy mạnh vô lý chỉ trích Ninh Như Ngọc sát hại Lục công chúa, thầm nói không tốt. Nàng phải trở về trước Cấm vệ quân, nếu không hậu quả thật không lường nổi.
 
Không chần chừ chút nào, Bích Hà xoay người rẽ vào đường nhỏ cưỡi ngựa điên cuồng trở về thư viện Đức Nhã nữ tử.
 
Bóng đêm dần khuya, trăng sáng trên cao, ánh trăng chiếu xuống cành lá sum xuê trong rừng cây. Chỉ mơ hồ có chút ánh trăng xuyên thấu qua khe hở giữa các lá cây chiếu xuống, Bích Hà nhanh nhẹn chạy trong rừng, hình ảnh như quỷ mị, chợt ẩn chợt hiện.
 

Một đường chạy nhanh, cuối cùng Bích Hà cũng trở về thư viện trước Cấm vệ quân. Nàng nhạy bén phát hiện ra trước cửa phòng của Ninh Như Ngọc có hai ma ma bên cạnh Thất công chúa. Hai người trốn trong góc, mượn cây cột ở hành lang che giấu thân hình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng Ninh Như Ngọc, luôn chú ý đến động tĩnh ở trong phòng.
 
Bích Hà thấy như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tà tâm của Thất công chúa quả nhiên chưa chết, quyết tâm phải đem tội danh hại chết Lục công chúa gắn trên đầu Tứ cô nương, muốn dồn Tứ cô nương vào chỗ chết. Nàng nhất định sẽ không để cho các nàng có cơ hội này.
 
Mượn bóng đêm, Bích Hà lặng yên không một tiếng động từ trên nóc phòng tiến vào phòng Ninh Như Ngọc, không làm kinh động đến ma ma ở bên ngoài, ma ma bên ngoài căn bản không biết những chuyện xảy ra ở trong phòng.
 
Sau khi Bích Hà vào phòng, Ninh Như Ngọc đang đánh cờ với Chu Tư Kỳ liền để quân cờ trong tay xuống. Ninh Như Ngọc tiến lên mấy bước đến gần Bích Hà, hạ thấp giọng hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
 
Bích Hà vội vàng nói: "Nô tỳ đã đem tin tức truyền đi, chắc Hầu gia sẽ chạy về cứu cô nương nhanh thôi. Có điều không thể đợi ở nơi này nữa, Hoàng thượng đã phái Cấm vệ quân đến đây, Thất công chúa còn sắp xếp ma ma ở bên ngoài phòng theo dõi cô nương, xem ra là không đem cô nương bắt về giao nộp sẽ không bỏ qua. Vì an toàn, nô tỳ lập tức đưa cô nương rời khỏi thư viện."
 
"Bây giờ các ngươi đi, có bị cho là sợ tội chạy trốn không?" Chu Tư Kỳ lo lắng. Chuyện càng trở nên phức tạp, càng khó giải quyết, nàng thật sự lo lắng cho Ninh Như Ngọc.
 
"Bây giờ không đi mới là tự chui đầu vào lưới. Không bị Thất công chúa bắt mới có cơ hội tự cứu. Bích Hà đã liều chết đi truyền tin tức, ít nhất thì cha nương của ta và Vũ An Hầu sẽ nghĩ biện pháp cứu ta, ta không thể bị Thất công chúa bắt đi được." Ninh Như Ngọc suy nghĩ rất nhiều. Thất công chúa quyết tâm đem cái chết của Lục công chúa tính trên đầu nàng, bây giờ Cấm vệ quân cũng đã tới đây, Thất công chúa có người giúp, nếu nàng ngồi chờ chịu trói, muốn trở mình sẽ rất khó khăn. Tình thế cấp bách, cho dù như thế nào nàng cũng không thể rơi vào tay Thất công chúa để bị đưa vào cung được.
 
"Đừng nói nhiều nữa, rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất, nô tỳ sẽ đưa cô nương rời khỏi đây." Bích Hà vừa nói vừa đi lấy một áo choàng khoác ngoài màu đen phủ thêm lên người Ninh Như Ngọc, cột chắc dây phía dưới cổ, lại đem mũ đội lên cho Ninh Như Ngọc, nói một câu: "Nô tỳ bế cô nương ra ngoài."
 
Ninh Như Ngọc cũng không từ chối, mặc dù nguyên chủ thân thể này có tập võ, luyện qua cưỡi ngựa bắn cung, nhưng dù sao thì Bích Hà vẫn là người có võ công cao cường hơn, nàng cũng không có kinh nghiệm ứng đối chuyện này bằng Bích Hà, liền "Ừ." một tiếng, để Bích Hà bế nàng lên.
 
So với các cô nương thì dáng dấp của Bích Hà cường tráng hơn một ít, không nghĩ tới nàng ấy lại có sức lực lớn như vậy, đã dễ dàng bế Ninh Như Ngọc lên. Thừa dịp bóng đêm, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, cẩn thận tránh đi hộ vệ tuần tra trong thư viện, chạy lên trên núi Lê Sơn.
 
Chu Tư Kỳ chạy đến bên cửa sổ, nhìn xung quanh một chút. Trong bóng đêm mịt mờ đã không còn thấy bóng người của Ninh Như Ngọc và Bích Hà nữa. Nàng hít sâu một hơi, trong lòng thầm cầu nguyện cho Ninh Như Ngọc và Bích Hà bình an. Sau đó rón rén đóng cửa sổ lại, nhìn nha hoàn của mình nghiêm nghị dặn dò: "Cho dù gặp được người nào, cho dù là xảy ra tình huống gì, cho dù là có chết, ngươi cũng không được tiết lộ hành tung của Ninh Như Ngọc."
 
Chu Tư Kỳ cảnh cáo: "Nếu ngươi dám nói ra nửa chữ, đừng trách ta không niệm tình chủ tớ, phụ mẫu ca ca trong nhà ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể sống tốt."
 
"Nô tỳ đã biết. Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói lung tung." Nhược nhi lấy tay làm động tác che miệng, mắt mở to, nhìn về phía Chu Tư Kỳ liên tục gật đầu bảo đảm: "Tiểu thư yên tâm, có đánh chết nô tỳ cũng sẽ không nói."
 
"Như vậy thì tốt." Chu Tư Kỳ rất hài lòng đối với biểu hiện của Nhược nhi: "Chúng ta đi thôi. Ngoài cửa có người canh giữ, lúc ra ngoài chúng ta phải làm ra dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, phải làm như Ninh Như Ngọc vẫn còn ở trong phòng, biết không?"
 
Nhược nhi vội vàng nói: "Nô tỳ đã biết."
 
Chu Tư Kỳ lại dạy cho Nhược nhi chú ý biểu cảm trên mặt, để nhìn cho tự nhiên hơn một chút, sau đó mới để cho Nhược nhi đi mở cửa, nàng cũng đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Nhược nhi đóng cửa lại, Chu Tư Kỳ bày ra dáng vẻ như trong phòng vẫn còn có người nên nói mấy câu ví dụ như chúng ta trở về đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút. Sau đó mới rời khỏi phòng Ninh Như Ngọc, ung dung thong thả trở về phòng của mình.
 
Lúc Chu Tư Kỳ trở về phòng của mình, nha hoàn Nhược nhi thắp đèn, trong phòng liền sáng lên, Chu Tư Kỳ ngồi bên cạnh bàn, Nhược nhi nhanh chóng rót cho nàng ly trà.
 
Nhược nhi vừa rót trà xong, nước trà còn chưa có uống, Chu Tư Kỳ đã nghe thấy bên ngoài truyền tới bước chân dồn dập hỗn loạn.
 
Chu Tư Kỳ đặt ly trà xuống đứng lên, đi tới cạnh cửa, lặng lẽ mở ra một cánh cửa nhìn ra phía ngoài, quả nhiên là Thất công chúa đã mang một đội Cấm vệ quân đuổi tới.
 
Bọn họ vào căn phòng cách vách, nhưng không tìm được Ninh Như Ngọc. Một lát sau, Thất công chúa lại mang người xông vào phòng của Chu Tư Kỳ.
 
Thất công chúa hung hăng hỏi: "Chu Tư Kỳ, Ninh Như Ngọc đang ở đâu? Tốt nhất là ngươi nên thành thật khai báo, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"