Chương 90: Cuộc đời này tình cảm chân thành!!!

Phá Vỡ Truyền Thuyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Võ công của Dương Quá tiến bộ không phải chỉ một chút, làm cho Kim Luân Pháp Vương sớm có chuẩn bị vẫn lắp bắp kinh hãi. Trước kia tiểu tử này tiếp không được mười chiêu mà hiện tại có thể đánh ngang tầm với y. Nội lực của hắn vô cùng lớn, lại có thể bằng y. Tất cả mọi người ở đây, trừ bỏ Kim Luân Pháp Vương ra, không có ai là đối thủ của Dương Quá. Mấy kẻ võ công cao đi cùng Kim Luân Pháp Vương, đánh với hắn cũng không quá mười chiêu.


Kim Luân Pháp Vương đấu với hắn hơn trăm chiêu cũng bắt đầu chật vật, nội lực y tiêu hao rất nhiều, lại vẫn chưa phân thắng bại!


Thiệu Đường đứng ở một bên, ở ngoài vòng chiến, sốt ruột vô cũng. Ngược lại phía bên Toàn Chân ngũ tử nói không đến vài câu lại cùng Tiểu Long Nữ đánh. Tiểu Long Nữ điểu khiển song kiếm, uy lực cũng không thể so với trước kia, một số đạo sĩ quả thực không đánh lại nàng. Nhưng  năm đấu một, dù thế nào thì nhiều người vẫn chiếm ưu thế hơn, Tiểu Long Nữ nhất thời không thể thoát ra được.


Thiệu Đường nhìn một đám người đánh qua đánh lại, thật sự là trừ bỏ đau đầu vẫn là đau đầu. Hắn từ nhỏ lớn lên trong danh gia, hắc đạo là cái gì cũng không phải không biết, nhưng là…… Cũng không thấy đánh nhau kịch liệt như vậy a. Không thể không nói, đây là sự khác nhau giữa hiện đại và cổ đại ……


Thiệu Đường là người thông minh, làm theo lời Dương Quá nói, không chạy loạn, không đi hỗ trợ, dù sao đều là giằng co không phân cao thấp, ai cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi ai.


Mọi người còn kẻ đến ta đi vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên lại nghe thấy một thanh âm, truyền từ xa đến đây, kêu lên: “Ta nói ngươi sao lại thế này! Ta không thích cùng ngươi ngoạn! Đều là tại ngươi không chơi cùng ta!”


Vừa nghe này thanh âm, tự nhiên không có người thứ hai nào như vậy, quả nhiên là lão ngoan đồng Chu Bá Thông !


Chu Bá Thông chạy trốn cực nhanh, thanh âm vừa mới xuất hiện đã loáng thoáng nghe không rõ ràng lắm, mà còn chưa nói đến cuối cùng một chữ lại chẳng thấy người đâu. Chỉ thấy một thân ảnh bay vào như ở đâu chui ra, dọc theo chân tường chạy một đoạn, bỗng dưng lại lủi tiến bên trong đám người đang đánh nhau, còn ồn ào, “làm gì a, tránh ra, tranh ra, cho ta qua!”


Toàn Chân ngũ tử đang cũng Tiểu Long Nữ đánh vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Bá Thông chạy vào, đều là ngẩn ra, động tác trên tay nhất thời dừng lại. Tiểu Long Nữ nhanh chóng vung kiếm lên dùng lực bay về phía sau, thả người nhảy ra khỏi vòng chiến, lui về phía sau năm bước.


“Sư thúc!”


Toàn Chân ngũ tử gặp Chu Bá Thông chạy loạn lại đây, cũng không để ý mà gọi hắn, không hiểu được hắn đang làm cái gì.


“Chu Bá Thông ! Ngươi đến làm gì vậy?” Thiệu Đường cảm thấy ngạc nhiên, ra tiếng hỏi.


“Có người đuổi theo ta nha!” động tác dưới chân Chu Bá Thông không ngừng di chuyển, quay đầu liếc mắt nhìn Thiệu Đường một cái, không chạy vòng vòng nữa, nhảy đến bên cạnh Thiệu Đường nói: “Ngươi còn ở nơi này a……. Ngươi xem ngươi xem! Người đó, ta cũng không biết nàng! Nói không muốn cùng nàng chơi! Thế nhưng lại cứ quấn quít lấy ta!”


Thiệu Đường nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy bóng người từ tường nhảy xuống. Động tác người nọ cực nhanh, người bình thường căn bản nhìn không rõ lắm, một thân đạo bào bị gió thổi bay phất phới, trên tay cầm phất trần, còn ai ngoài xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu vào đây!


“Lý Mạc Sầu ?!” Thiệu Đường cả kinh mở to hai mắt, hắn căn bản không nghĩ tới Lý Mạc Sầu lại xuất hiện.


“Sư Tỷ?!” Tiểu Long Nữ cũng cả kinh.


Lý Mạc Sầu khóe miệng nhếch lên khẽ cười lạnh, nói: “Ta đã nói cái lọ kia chắc chắn là của sư muội. Sư Muội ngươi quả nhiên ở trong này!”


Không lâu trước, Chu Bá Thông ở dưới chân núi gặp được Dương Quá, sau đó hai người vội vàng chia tay. Hắn vốn nghĩ xuống núi, nhưng ngẫm lại dưới chân núi ong mật sẽ không nhiều, lại sờ sờ lọ nhỏ trong ngực, Phong tương này vẫn là ở trên núi đùa hảo.


Ai có thể ngờ, Chu Bá Thông cầm chai nhỏ chơi còn chưa gọi được ong mật đâu cả, lại đưa tới Lý Mạc Sầu !


Ngày ấy Lý Mạc Sầu phát hiện Dương Quá chạy mất, tức giận vô cùng, lại không biết hắn chạy đi nơi nào. Trên người tiểu tử này mang kịch độc, Lý Mạc Sầu tuyệt đối không đoán được hắn tuyệt không bận tâm sinh tử, cứ như vậy chạy mất! Vốn đi tìm xung quanh nơi đó, nàng nghĩ đến Dương Quá độc phát thường xuyên, hơn nữa một thân trọng thương, nhất định đi không xa, nhưng tìm khắp đỉnh núi, lại không nhìn thấy bóng dáng của hắn.


Lý Mạc Sầu không tìm được Dương Quá, liền một đường đến núi Chung Nam, nghĩ đến Cổ mộ ôm cây đợi thỏ. Nhưng vừa đến núi Chung Nam, liền nhìn thấy Chu Bá Thông cầm một cái bình sứ nhỏ, cái lọ kia nàng tự nhiên sẽ không nhận sai, đúng là của Tiểu Long Nữ !


Chuyện tình sau đó…… Chu Bá Thông nghe không hiểu Lý Mạc Sầu nói, Lý Mạc Sầu đuổi theo Chu Bá Thông, hai người ông nói gà bà nói vịt. Một người chạy một người truy. Chu Bá Thông vừa mới bắt đầu còn cảm thấy chơi vui, nhưng chạy hơn nữa ngày cũng cảm thấy nhàm chán, Lý Mạc Sầu lại như cũ đuổi theo. Vì thế Chu Bá Thông kêu to không chơi, Lý Mạc Sầu tự nhiên xem lời hắn nói là gió bên tai.


Lý Mạc Sầu thân ảnh nhoáng lên một cái, trong chớp mắt liền lẻn đến trước mặt Tiểu Long Nữ, nói: “Sư Muội, ngươi làm cho ta tìm kiếm thật vất vả!”


Tiểu Long Nữ nhíu nhíu mày, lạnh lùng mở miệng nói: “Sư Tỷ, ngươi đừng phí công nữa, Ngọc Nữ Tâm Kinh ta sẽ không đưa cho ngươi.”


“Nga?” Lý Mạc Sầu nghe nàng nói như vậy, cũng không tức giận, ngược lại cười, nói:“Không cho…… Sư Tỷ tự nhiên cũng sẽ không cứng rắn ép muội. Bất quá, ta có phương pháp bắt ngươi giao ra!”


Thiệu Đường nghe buồn bực, trong sách nhắc tới Lý Mạc Sầu muốn Ngọc Nữ Tâm Kinh, nhưng mấu chốt là cho đến bây giờ, như thế nào cũng không nên để nàng động thủ! Nghe thanh âm Lý Mạc Sầu, Thiệu Đường không khỏi đánh cái rùng mình, thật sự là một chút ý tốt cũng không có!


Tiểu Long Nữ mặt khẽ nhăn lại, không nói.


Lý Mạc Sầu vừa thấy liền “Khanh khách” cười, nói: “lấy tánh mạng đồ đệ bảo bối của ngươi trao đổi, như thế nào?”


Tiểu Long Nữ vừa nghe liền kinh ngạc nhìn Dương Quá đang đánh nhau cùng Kim Luân Pháp Vương cách đó không xa, nói: “…… Quá nhi…… Quá nhi như thế nào…… ?……”


“Hảo đồ nhi của ngươi lại không nói cho ngươi sao.” Lý Mạc Sầu làm bộ như kinh ngạc, cười nói: “Quả nhiên, hảo đồ nhi của ngươi sợ ngươi lo lắng a.”


Thiệu Đường nghe được cũng không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn Dương Quá một cái, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mà cả kinh, “Ngươi hạ độc Dương Quá ?!”


“Thông minh!” Lý Mạc Sầu cười kiêu ngạo, “Cũng là ngươi thông minh!”


Bên kia Dương Quá vốn cùng Kim Luân Pháp Vương đánh chẳng phân biệt được thắng bại, bỗng nhiên nghe được thanh âm Lý Mạc Sầu, mới đầu còn tưởng hắn nghe lầm, nhưng sau đó lại làm cho hắn không thể không tin tưởng! Lý Mạc Sầu đột nhiên xuất hiện ở nơi này, còn nói cho mọi người việc mình trúng độc……


Kim Luân Pháp Vương vừa nghe Dương Quá trúng kịch độc, vui mừng quá đỗi, kim luân đẩy dời đi, bỏ thêm vài phần nội lực. Dương Quá ứng phó không nổi, lui về phía sau hai bước, nghiêng người tránh đi, có chút chật vật.


“Ngươi!……” Tiểu Long Nữ cắn môi, không biết nói cái gì cho phải.


Thiệu Đường thấy Dương Quá lảo đảo nhất thời sợ hãi, trong lòng hạ quyết định, nói: “Lý Mạc Sầu ! Ngươi là muốn Ngọc Nữ Tâm Kinh, có phải hay không!”


“Đây là tất nhiên!” Lý Mạc Sầu sắc mặt thay đổi nghiêm mặt nói, “Chỉ cần đem Ngọc Nữ Tâm Kinh giao ra đây, ta liền đem giải dược cho Dương Quá !”


“Hảo!” Thiệu Đường không lưỡng lự, nói: “Vậy ngươi trước giúp Dương Quá đánh lui cường địch!”


“Ta dựa vào cái gì tin ngươi! Ngươi là ai?! Dựa vào cái gì thay sư muội đáp ứng?” Lý Mạc Sầu nhíu mày, nhìn Dương Quá đang thất thế, nói: “Nếu ta giúp Dương Quá đánh lui địch, ngươi cũng không cho ta Ngọc Nữ Tâm Kinh thì làm sao bây giờ?”


“Ngươi không hề tin ta sao?” Thiệu Đường cười lạnh, nhìn Lý Mạc Sầu nói: “Ngươi có hoài nghi tư cách của ta sao?”


“Ngươi……”


“Nhanh lên! nhẫn nại của ta tính có hạn!” Thiệu Đường nói.


Cao thủ so chiêu, là một chuyện rất bình thường. Dương Quá lại bị trúng độc, liền rơi vào thế hạ phong, khó khăn mà né tránh.


Lý Mạc Sầu sắc mặt xanh mét, nhưng cũng không có cách nào, chỉ cần có một chút hy vọng, nàng không có khả năng buông tha, trong lòng tuy không tin Thiệu Đường, nhưng cũng không thể không tin!


Thiệu Đường bảo Lý Mạc Sầu giúp Dương Quá cũng là vô cùng bất đắc dĩ. Tiểu Long Nữ cùng Toàn Chân ngũ tử bởi vì Chu Bá Thông đột nhiên đến nên tạm thời dừng chiến, đáng tiếc năm vị đạo sĩ kia muốn tự giữ danh môn chính phái, thấy Dương Quá cùng Kim Luân Pháp Vương so đấu, cũng cố kỵ cái gì quy củ một chọi một trong giang hồ, không muốn đi hỗ trợ! Thiệu Đường hiện tại muốn cho bọn hắn mỗi người một bạt tai, người Mông Cổ đều đã đánh đến đây, còn chú ý cái gì quy củ?!


“Sưu –”


Lý Mạc Sầu không nói gì, bỗng nhiên ống tay áo run lên, một loạt cương châm từ tay áo bay ra, vụt qua bên tai Dương Quá bay đi, hướng tới mặt Kim Luân Pháp Vương.


Kim Luân Pháp Vương cả kinh, rất nhanh tránh né, Dương Quá bắt lấy thời cơ, thoát khỏi thế bị động, trọng kiếm vừa đánh tới, đối phương liền tránh né không kịp, một kiếm chém vào trên vai, máu tươi phun ra. Mà cương châm ghim vào người y một ít, làm y bị thương không nhẹ.


Dương Quá đuổi theo không bỏ, dùng toàn lực đánh Kim Luân Pháp Vương một chưởng. Kim Luân Pháp Vương né tránh không kịp, nhận một chưởng, lập tức thổ huyết.


Quân Mông Cổ gặp bại thế, không khỏi bối rối. Kim Luân Pháp Vương cũng biết lúc này cùng Dương Quá dây dưa, chịu thiệt chỉ có chính mình, bỗng nhiên phi thân, trong chớp mắt, vài cái lên xuống, phi tường mà đi.


Vài kẻ giang hồ đi cùng quân binh Mông Cổ đều tan tác mà chạy. Còn lại một ít binh lính Mông Cổ càng thêm bối rối. Toàn Chân ngũ tử ra lệnh một tiếng, nhóm đệ tử đều cầm trường kiếm đem người Mông Cổ vây quanh.


Mông Cổ đại thế đã mất, không bao lâu đều bị trói lại mang đi.


Dương Quá gặp Kim Luân Pháp Vương chạy mất, cũng không đuổi theo, hắn thắng hiển nhiên không quá hay, nhưng đã làm hết sức. Vừa rồi đánh nhau một phen, kịch độc trong người lại tái phát, đau đớn không thôi.


Dương Quá sắc mặt trắng bệch, nếu không phải huyền thiết trọng kiếm chống đại bộ phận thể trọng, hiện tại chắc chắn đã ngã.


“Quá nhi……”


Thiệu Đường không kịp nói chuyện, chạy nhanh chạy tới dìu hắn, nói: “Dương Quá ! Ngươi thế nào?”


“…… Không có việc gì.” Dương Quá lau lau khóe miệng, trong bụng sóng nhiệt quay cuồng, cổ họng lại một trận ngọt tinh, khó chịu muốn chết. Nếu không nghĩ tới Thiệu Đường vì hắn lo lắng, hẳn hắn cũng chẳng đem máu nuốt ngược lại. Vì thế lo lắng lau khóe miệng, không biết có tơ máu dính lại không.


Thiệu Đường như thế nào lại không phát hiện, nói: “Ngươi lại trúng độc?!”


“…… Không có gì đáng ngại.” Dương Quá mở miệng, lại cảm thấy máu mới vừa nuốt xuống kia không hề an phận muốn trào ra, tích góp từng tí một ở cổ họng, làm cho hắn có chút ghê tởm, nhíu nhíu mày đầu.


“Dương Quá, ngươi nếu còn lưu luyến mạng nhỏ của mình liền nhanh nói hảo sư phụ của ngươi đem Ngọc Nữ Tâm Kinh giao ra đây!” Lý Mạc Sầu không kiên nhẫn nói.


“Ngọc Nữ Tâm Kinh vốn là của cô cô, ngươi đừng mơ tưởng có được!” Dương Quá ngay cả lông mi cũng không động một chút, thản nhiên nói xong.


“Nga? Đừng khẳng định như vậy.” Lý Mạc Sầu cười nhìn về phía Tiểu Long Nữ, nói: “Không phải còn muốn hỏi một chút ý kiến của chính chủ sao.”


“Sư Muội, ngươi nhẫn tâm nhìn hảo tình lang của ngươi lần lượt khổ sở chịu độc phát sao?” Lý Mạc Sầu cười.


“Lý Mạc Sầu !” Dương Quá nghe nàng nói cái gì “Tình lang”, lập tức nhíu mày nói: “Lý Mạc Sầu ngươi miệng sạch sẽ chút!”


“Ngươi làm được, còn sợ người khác nói sao!” Lý Mạc Sầu không lạnh không nhạt nói.


“Tiểu súc sinh, nguyên lai ngươi còn cùng sư phụ ngươi có……”


“Triệu Chí Kính ! Ngươi đừng có nói bậy!” Dương Quá không đợi bên kia Triệu Chí Kính nói xong liền quát.


“Sư Tỷ, ngươi muốn Ngọc Nữ Tâm Kinh, như thế nào lại ở trong này nói hưu nói vượn.” Tiểu Long Nữ nói xong, mặt mày trầm xuống, có chút phiền muộn, “Ngươi nói không sai, ta thích Quá nhi, ta nhớ thương hắn, không có lúc nào là không nghĩ tới hắn…… Nhưng, nhưng Quá nhi không có tâm tư như vậy……”


Lý Mạc Sầu cười lạnh, “Sư Muội, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nói của ngươi sao?! Thật sự là chê cười! Ngươi cùng kia tiểu tử loạn luân, hiện tại xấu hổ vu cho người khác?”


Dương Quá nghe nàng nói càng ngày càng không tốt, trong lòng vô cùng tức giận, hắn tức giận Lý Mạc Sầu ở trước mặt mọi người nói bậy, làm tổn hại sự trong sạch cô cô ! Huống hồ hắn lại sợ Thiệu Đường hiểu lầm……


“Lý Mạc Sầu !” Dương Quá đột nhiên cao giọng, một phen kéo Thiệu Đường bên cạnh đang giúp đỡ mình.


Thiệu Đường kỳ thật không có để ý, hắn đương nhiên biết là Lý Mạc Sầu hiểu lầm. Dương Quá đột nhiên lôi kéo hắn nhưng lại dọa hắn nhảy dựng, đứng không vững, lảo đảo hai bước, còn không có tới kịp kinh hô, dĩ nhiên ngã vào lòng Dương Quá.


Dương Quá cúi đầu, đối diện Thiệu Đường đang ngạc nhiên giương mắt nhìn hắn. Không khỏi sủng nịch cười, ôm người trong lòng, cảm thấy trong lòng thả lỏng, khóe miệng không nhịn được mà cười sáng lạng.


“Lý Mạc Sầu, ta cùng cô cô là trong sạch. Cô cô là người ta tối kính trọng!”


“Hơn nữa ta đã có người trong lòng……”


“Ta thích Thiệu Đường, Thiệu Đường là người ta thích!”


“…… Là người mà cả đời Dương Quá ta có tình cảm chân thành……”


“Trừ bỏ Thiệu Đường, đời này ta ai cũng không nhìn tới!”


Dương Quá nói không nhanh không chậm, trong thanh âm đều lộ ra thản nhiên hạnh phúc. Mà tất cả mọi người ở đây đề bị lời nói của hắn cả kinh hóa đá.


Trong lòng Thiệu Đường cũng là sửng sốt, thân người cứng lại. Hắn đã sớm biết, biết Dương Quá thích hắn, hắn cũng đồng dạng thích Dương Quá ……Nhưng, vẫn không nghĩ tới Dương Quá sẽ ở trước mặt nhiều người thừa nhận như vậy.


“Dương Quá ! Ngươi, ngươi nói cái gì?!”


Toàn Chân ngũ tử mắt choáng váng, chấn kinh nhìn Dương Quá, lại nhìn Thiệu Đường trong lòng hắn…… Hai người kia rõ ràng đều là nam a!


“Nói rất đúng! Nói rất đúng!”


Người không bị chấn kinh lúc này, cũng chỉ có thể là Chu Bá Thông vô tâm không phế. Chu Bá Thông từ trong đám người nhảy ra, nói: “Hảo ngoạn hảo ngoạn!”


“Sư thúc!” Ngũ tử giữ chặt Chu Bá Thông nói: “Bọn họ đều là nam !”


“Dương Quá ! Các ngươi như thế nào có thể?!”


Dương Quá cười mà không đáp. Nhưng mà tất cả mọi việc, liền từ nụ cười của hắn mà có thể hiểu hết


“Sư Tỷ, ngươi hẳn thấy rồi chứ, cũng nghe rồi chứ……” Tiểu Long Nữ mở miệng, đôi mắt đỏ lên, từng giọt từng giọt rơi xuống, “Quá nhi…… Quá nhi hắn vốn không có thích ta……”