Đăng vào: 12 tháng trước
Thiệu Đường sửng sốt hồi lâu, nhìn Dương Quá không nói lời nào, tai ù đi, tiếng nói rất nhẹ ấy tựa như đã gõ vào đáy lòng hắn, khiến tim hắn lỗi nhịp.
Dương Quá thấy Thiệu Đường nhìn mình, nâng thân lên, cũng chăm chú nhìn người dưới thân, một đôi mắt hoa đào to tròn được bao phủ bởi màng hơi nước, khiến con ngươi vốn đen bóng giờ đây trở nên mông lung, khóe mắt ửng đỏ, càng tăng thêm phần xinh đẹp. Cái mũi nhỏ và cao đầy tú khí, đôi môi mỏng đỏ hồng đang hé mở mời gọi mà nó lại không tự biết…
Tâm Dương Quá như bị con mèo nhỏ cào nhẹ, ngưa ngứa, toàn thân khô nóng, đi cùng cảm giác ấy chính là cơn đau tận xương tủy, phần trán vốn đã không ít mồ hôi giờ càng nhiều hơn.
Đau đớn khiến Dương Quá theo bản năng cau chặt mày, nhưng bất kể đau thế nào đi nữa vẫn không lấp nổi cảm giác khô nóng. Dương Quá nghiêng người, khẽ hôn một cái lên đôi môi mỏng đang hé mở, phì cười: “Sao vậy? Ngươi không nói lời nào nghĩa là đồng ý? Hửm?”
“Ta…” Thiệu Đường há to mồm không biết nói gì, thấy nụ cười trêu tức của đối phương thì mặt càng nóng hơn, thật muốn tìm một cái động dưới đất để chui vào, vì sao mình lại là… người bị đè chứ?
“Không nói lời nào nghĩa là đồng ý. Một lát đừng mắng ta bắt nạt ngươi.” Dương Quá càng cười bỉ ổi, hạ người chậm rãi thỏ thẻ bên tai Thiệu Đường.
Hơi nóng phả ra từ miệng Dương Quá khiến tai Thiệu Đường tê dại, đầu hơi nghiêng đi, đáng tiếc không có tác dụng bao nhiêu. Hai người ngực dán ngực, sát đến nỗi không còn khe hở, Thiệu Đường có thể cảm nhận tim đối phương đập “thình thịch” từng nhịp, giống tiếng tim đập của mình, nó rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn.
Thiệu Đường rùng mình, đột nhiên bật cười, Dương Quá không biết hắn đang cười cái gì, hơi kinh ngạc, không chờ y mở miệng, Thiệu Đường đã cười nói: “Ngươi rất hồi hộp?”
“… Hửm?” Dương Quá nhất thời không phản ứng kịp với lời hắn, Thiệu Đường nâng một tay đặt lên ngực y, nói: “Đập nhanh như vậy, không hồi hộp thì là gì? Thật đúng là tiểu thí hài.”
“Vậy sao.” Dương Quá nghe hắn nói thế cũng không giận, nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, đặt lên môi, khẽ khàng hôn lên từng ngón từng ngón một: “Không biết lát nữa ai sẽ hồi hộp.”
Thiệu Đường muốn rụt tay về, đầu ngón tay chạm lên môi y, tê dại lại ngưa ngứa, âm ẩm và mềm mại. Nhưng Dương Quá không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn, kéo nó đặt lên trên.
“Ngươi làm gì?” Thiệu Đường giãy giụa muốn thoát, nhưng không thể động được, nâng tay kia muốn đẩy y ngược lại còn bị người ta bắt lấy. Kéo đặt trên đỉnh đầu. Tư thế này khiến Thiệu Đường càng không được tự nhiên, đỏ mặt ngẩng đầu trừng mắt: “Buông tay, ngươi… này, Dương Quá, chờ một chút…”
Dương Quá cười tủm tỉm nhìn Thiệu Đường bị chế trụ hai tay dưới thân mình, vươn tay mơn trớn bên eo hắn, chậm chạp và nhẹ nhàng, ngón trỏ kéo nhẹ, đai lưng hắn đã bị cởi ra. Lụa bào màu lam lập tức rơi xuống, lộ ra trung y màu trắng.
Thiệu Đường giật mình, Dương Quá tựa như không cảm nhận được, bàn tay chui vào vạt áo, vuốt ve bên hông hắn. Thiệu Đường run lên bởi nhiệt độ nóng bỏng của nó, những nơi bị chạm vào nhanh chóng ấm lên.
Thiệu Đường lập tức nổi da gà, “A” một tiếng, khẽ cục cựa thân thể, muốn tránh tay Dương Quá: “Dương Quá! … Đừng…”
Ánh mắt Dương Quá càng nóng hơn, Thiệu Đường muốn tránh đi nhưng hai tay bị đặt trên đầu, không thể giãy ra được, nếu còn động nữa sẽ càng khiến cho y phục vốn đã rất lỏng trên người mình càng thêm bừa bộn, không có đai lưng cố định, y phục bên trong cũng rơi ra, cái cổ trắng nõn nhuốm màu hồng nhạt hiện ra trước tầm mắt.
Không thể kiềm chế được cơn đau và dục vọng. Hạ người cúi đầu, Dương Quá hôn lên trán hắn, hôn lên đôi mắt kia và hôn lên cái mũi thẳng, rồi bồi hồi bên tai, từng chút từng chút mà hôn, hôn thật cẩn thận và say đắm, tựa như đối với một món đồ dễ vỡ. Nói nhỏ bên tai hắn: “Thiệu Đường, Thiệu Đường, ta thích ngươi… thích ngươi… cho ta có được không?”
Lông mi Thiệu Đường run run, có thể cảm thấy y đang cố nhẫn nại, trong lòng vừa cao hứng vừa lo lắng, dù sao độc Tình Hoa trên người y vẫn chưa giải. Đỏ mặt, không biết phải nói gì, mình bị y trêu đến toàn thân khó chịu, cuối cùng chỉ nhắm mắt không lên tiếng.
Dương Quá thấy hắn không trả lời, cảm thấy sốt ruột, cho là hắn không muốn, định rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy tiểu thiên hạ dưới thân nhắm chặt hai mắt, mày hơi co lại, bày ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt, không nén nổi mà bật cười. Hàng mi dài kia run run như cánh bướm thỉnh thoảng vỗ nhẹ, chỉ một cảnh tượng bình thường như thế thôi đã trực tiếp như hàng trăm cái vuốt gãi vào tim Dương Quá.
Thiệu Đường nhắm mắt nửa ngày, thấy đối phương không có động tĩnh gì, nghi ngờ hé mắt, lập tức trông thấy một đôi mắt đầy si mê, thẹn thùng mở mắt nhìn y. Thiệu Đường cho là Dương Quá đang đợi câu trả lời của mình, lòng hiểu rõ, bình thường dẻo miệng như thế, sao bây giờ lại quân tử đến vậy? Bây giờ lại đi làm quân tử! Nghiêng đầu không nhìn y, hơn nửa ngày mới lúng túng nói: “Này, ngươi rốt cuộc có làm không, không làm thì buông ra!”
Thiệu Đường vừa dứt lời, đột nhiên căn phòng tối đi, nến đã tắt, cửa sổ đóng chặt lại ngăn ánh trăng hắt vào, căn phòng tối đen không thấy năm ngón tay. Thiệu Đường kinh ngạc, thầm nghĩ: “Sao vậy nhỉ?”
“Muốn.” Thanh âm Dương Quá khàn khàn, nói một tiếng bên tai hắn.
Thiệu Đường chưa kịp phản ứng, đột nhiên thấy man mát, vạt áo trước ngực bị kéo xuống, tụt thẳng qua hai bên vai. Da thịt đột nhiên bại lộ khiến Thiệu Đường run rẩy, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Dương Quá đã hôn lên cổ hắn.
“Đừng…” Thiệu Đường cả kinh muốn gọi, nhưng lập tức cắn môi không dám ra tiếng, chỉ còn những âm điệu mơ hồ rỉ ra từ cánh môi, nghe thấy tiếng cười hài lòng của Dương Quá: “Thiệu Đường, hãy nhẫn nại.”
… Nhẫn nại cái đầu ngươi! “A…” Thiệu Đường hiện tại thật sự muốn mắng người, vừa mở miệng đã không tự chủ được tiếng rên khiến người ngại ngùng. Thiệu Đường vừa sợ vừa thẹn, nhanh chóng mím môi, buồn bực cắn đầu lưỡi mình. Dương Quá tựa như được ủng hộ, lưu luyến không rời trên xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của hắn, khiến Thiệu Đường thở dốc, khó nhịn nói: “Dương Quá… buông… tay của ta…”
“Được.” Dương Quá sảng khoái buông ra, dùng cả hai bàn tay vuốt ve thân thể mê người trắng nõn, cổ, ngực, một đường trượt xuống bụng, bồi hồi dừng lại, nhẹ nhàng xoay tròn.
Thân thể Thiệu Đường run rẩy liên tục, bị đôi bàn tay kia chạy loạn trên người khơi dậy ngọn lửa dục vọng, cảm giác tê dại ngứa ngáy lan khắp toàn thân, không biết thoải mái hay khó chịu.
Lơ đãng giương mắt, Thiệu Đường sững sờ, tim như bị siết chặt, chặt đến đau đớn, Dương Quá mỉm cười nhếch đôi mắt phượng, nhưng trên trán, trên mặt đều đầy mồ hôi, từng giọt một chậm rãi chảy xuống mặt. Cuối cùng rơi xuống khóe mắt Thiệu Đường, trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn đau nhức, lông mi run rẩy, không biết có phải do bị giọt mồ hôi đó kích thích, khóe mắt chảy ra một giọt lệ, lăn xuống tai.
Có lẽ ánh sáng trong phòng quá mờ, Dương Quá không phát hiện ra điều dị thường nơi Thiệu Đường. Thiệu Đường bỗng quàng tay lên cổ y, dùng sức kéo xuống. Dương Quá không phòng bị, cánh tay mất sức chống, thoáng chốc lòng ngực mình đã chạm vào ngực Thiệu Đường.
Thiệu Đường bị va đau, khẽ hừ một tiếng, nhưng hiện tại hắn bất chấp tất cả, trực tiếp hôn lên môi Dương Quá, không xâm nhập, thừa dịp đối phương giật mình, cố gắng hôn nhanh hơn, lực đạo cũng không nhẹ, thậm chí còn rất khiêu khích, lúc rời đi vươn đầu lưỡi mập mờ đảo qua môi đối phương.
Thiệu Đường hôn xong, thấy Dương Quá chưa phản ứng, khó nén nổi bật cười. Sau đó cằm bị nắm lấy, đôi môi nóng cháy lần nữa phủ lên. Thiệu Đường khẽ hưm một tiếng, đối phương vươn lưỡi luồn qua khe hở giữa đôi môi nhanh chóng tiến vào miệng hắn, gần như điên cuồng mà cướp đoạt, đảo qua tầng tấc trong miệng hắn.
Thiệu Đường bị hôn đến hỗn loạn, thân thể nhuyễn xuống, hai tay gian nan ôm cổ Dương Quá, thật lâu sau mới buông ra. Chợt nghe đối phương cười khẽ nói nhỏ vào tai: “Thiệu Đường, ngươi đang cỗ vũ ta sao? Thật đáng yêu!”
“Vô nghĩa!” Cái gì đáng yêu không đáng yêu! Thiệu Đường trừng mắt y, dáng vẻ hung thần ác sát. Đáng tiếc ánh sáng quá mờ, Dương Quá không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ thấy trong đôi mắt mù sương kia có ánh sáng lưu chuyển, đủ để y vì nó mà điên cuồng.
Thiệu Đường cảm giác được mồ hôi trên người Dương Quá ngày càng nhiều, có chút tâm động, cắn môi, vươn tay cởi đai lưng y. Dương Quá kinh ngạc, Thiệu Đường thật sự thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, nếu không phải Dương Quá bị độc Tình Hoa tra tấn đến mồ hôi không ngừng tuôn thì hắn cũng sẽ không chủ động như thế.
Thiệu Đường trừng mắt, lắp bắp nói: “Vô nghĩa! Ngươi cởi sạch y phục của ta, bản thân thì ăn mặc chỉnh tề!” Vừa nói tay vừa run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn cởi được đai lưng Dương Quá, kiên trì giúp y kéo y phục xuống.
Thiệu Đường vô cùng xấu hổ, Dương Quá khẽ cười hôn lên đuôi mắt hắn, khiến ngọn lửa trong người Thiệu Đường đốt càng lớn, ôm chặt cổ y, ngẩng đầu hung tợn cắn lên hầu kết đối phương, nhưng không dám dùng sức, sợ y sẽ bị đau. Ngược lại như chủ động trêu chọc Dương Quá, dùng môi và răng cùng ma sát, khiến Dương Quá run lên, cái lưỡi nào đó lơ đãng chạm vào da thịt, càng làm người ta dục hỏa tăng vọt.
Dương Quá chỉ nghe tiếng “vù vù” bên tai, y đã nhẫn nại đến cực điểm rồi, không thể ôn nhu nữa, động tác vì thế chứa vài phần thô bạo. Đầu gối dùng sức tách hai chân người dưới thân sang hai bên.
Thiệu Đường theo bản năng muốn khép lại, nhưng sau đó phối hợp dang rộng, nghiêng đầu sang một bên, thật muốn tìm một cái gối đâm đầu vào, quá xấu hổ rồi. Nhưng ngẫm nghĩ, vẫn kiên trì quấn hai chân lên eo đối phương.
Dương Quá cười, một tay chậm rãi đưa xuống hậu huyệt của Thiệu Đường, ngón tay linh hoạt hoặc trượt vào khe, hoặc vờn quanh cửa huyệt đang e lệ khép mở. Đồng thời cúi đầu tựa trán mình lên trán hắn, cười nói: “Thiệu Đường sao lại chủ động như thế?”
“Ngươi…” Thiệu Đường cảm thấy phía sau rất khó chịu, trong lòng thầm mắng Dương Quá chậm chạp, tức giận nói: “Ngươi nhanh lên!”
“Thiệu Đường…” Dương Quá vẫn mỉm cười, lẩm bẩm: “Ta không sao, Thiệu Đường. Ta thật sự không sao cả, thật ra, chút đau đớn ấy không ảnh hưởng gì, ngươi đừng lo lắng… Ngươi đừng dụ dỗ ta nữa, ta sợ sẽ làm ngươi bị thương.”
Thiệu Đường nghe thấy lời y, càng thêm xấu hổ, Dương Quá biết tâm tư mình. Thiệu Đường quay đầu, không tự nhiên nói: “Biết rồi thì nhanh một chút!” Hắn đúng là sợ Dương Quá chịu không nổi độc Tình Hoa nên mới chủ động phối hợp như vậy, “Ta cũng là đại nam nhân, không yếu ớt như vậy!… Ta sẽ không bị thương.”
Dương Quá mỉm cười, ánh mắt càng thêm phần sủng nịch, cúi đầu nói tiếng “được” sau đó không kiên trì nữa, y biết, người này mặc dù mạnh miệng nhưng da mặt lại mỏng vô cùng. Ngón tay bồi hồi bên cửa huyệt cẩn thận tiến vào dò xét.
Thiệu Đường cắn răng, cau mày không thích ứng, muốn bảo y chậm chút, nhưng rồi không nói ra, cánh tay ôm chặt cổ y, nhắm mắt lại, không lâu sau cảm giác đối phương đã thêm một ngón tay vào…
“Thiệu Đường, thả lỏng một chút.”
Câu nói của Dương Quá khiến Thiệu Đường mắng thầm, thật không biết là ai xuyên từ hiện đại tới nữa, sao lại đến lượt Dương Quá dạy mình. Thiệu Đường cắn răng: “Đừng nhiều lời! Nhanh lên sẽ chết hả.. Đừng a!”
Thiệu Đường chưa dứt lời, ngón tay Dương Quá đã lơ đãng chạm vào chỗ mẫn cảm, khiến Thiệu Đường hoảng sợ rên rỉ. Thiệu Đường bị âm thanh của mình dọa sợ, nâng tay nhanh chóng che lại miệng mình, bây giờ hắn rất mong mình bị bất tỉnh.
“A —” Dương Quá cười xấu xa, đưa thêm một ngón tay, xoa ấn xung quanh điểm mẫn cảm, thỉnh thoảng lại chạm vào.
“… Đừng!… Lấy ra!” Thiệu Đường dù đã che miệng nhưng thanh âm vẫn lọt ra, những cảm xúc thẹn thùng tức giận hòa hợp với khoái cảm, khiến hắn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể kêu lên: “Dương Quá, … đừng, đừng chạm, đừng, … Tiến vào! Nhanh!”
Dương Quá biết tiểu thiên hạ dưới thân đã nổi giận, không trêu hắn nữa, rút ngón tay ra, cười nói: “Được, thỏa mãn ngươi!”
Thiệu Đường nghe vậy liền xù lông: “Rắm! Ai muốn… đau! … A…” Chưa dứt lời thì phía dưới truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách, khiến hắn không nén nổi kêu lên, dục vọng vốn đã cứng giờ phút này lập tức nhuyễn xuống…
“Thiệu Đường, hãy chịu đựng.” Dương Quá một tay nắm dục vọng của Thiệu Đường, cúi người hôn lên hai má Thiệu Đường, từng chút từng chút phân tán sự chú ý của hắn.
Thiệu Đường đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầy, sau đó lại cảm thấy một trận khoái cảm xâm lấn, phân thân bị y xoa nắn đùa giỡn cực kỳ kích thích. Đau đớn xen lẫn khoái cảm, khiến Thiệu Đường không tự giác rên rỉ, thanh âm dường như mang theo sự nức nở.
Dương Quá nhẫn nại không động, đợi Thiệu Đường thích ứng. Thiệu Đường rất đau, nhưng hắn biết Dương Quá càng đau hơn mình, y vốn trúng độc Tình Hoa, đau đớn hơn mình rất nhiều. Vì thế hắn cắn răng nhẫn nhịn, giật giật thắt lưng, “Ngươi động đi… Ta không sao…”
Thiệu Đường vừa động, mồ hôi trên trán Dương Quá liền rơi xuống, không thể nhẫn nại nữa, cực hạn đã bị phá vỡ, thân dưới dùng sức, mạnh mẽ đâm vào rút ra, hung hăng chạm vào nơi sâu nhất trên thân thể bạc nhược của Thiệu Đường.
“Ưm! … A…” Hoảng sợ thét lên, Thiệu Đường dù có chuẩn bị nhưng vẫn không khống chế nổi thanh âm phát ra từ cổ họng, đau đớn, nhưng một lát sau một cảm giác kỳ lạ chậm rãi xâm chiếm, giày vò hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Thiệu Đường, Thiệu Đường Thiệu Đường…” Dương Quá thấp giọng gọi tên hắn, ôn nhu nhưng bá đạo mà đâm rút, gần như lần nào cũng mạnh mẽ đâm sâu vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể Thiệu Đường.
“Không… Dương, Quá… chậm đừng…” Thiệu Đường bị khoái cảm tra tấn đến nỗi rơi nước mắt, không biết mình đang nói gì, chỉ nghe thấy tiếng Dương Quá động tình gọi tên mình.
Dương Quá đâm rút ngày càng nhanh, cúi đầu từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của hắn, mỗi một nụ hôn là mỗi một lần gọi tên Thiệu Đường, mỗi một nụ hôn là mỗi một lần thốt ra từ “thích”…
“Thiệu Đường… nói, ngươi cũng thích ta.”
Thiệu Đường rên rỉ, giương cao cổ, chủ động hôn lên môi Dương Quá: “Thích… ta cũng… đừng a! Thích Dương Quá…”
Lời còn chưa dứt, Thiệu Đường đã không thể khống chế tiếng rên, cái cổ bóng loáng trắng nõn ngửa ra sau tạo thành một độ cung xinh đẹp, thân thể co rút run rẩy.
Dương Quá cũng gầm nhẹ, bắn toàn bộ vào trong nơi sâu trong cơ thể Thiệu Đường, nằm trên người Thiệu Đường, ghé sát tai hắn nói: “Thiệu Đường… ta thích ngươi! Thích ngươi! Vĩnh viễn…”
Hết chương 75