Đăng vào: 12 tháng trước
Sáng hôm sau, Thiệu Đường bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện ngoài cửa. Đầu tiên hắn lặng đi một lát, không kịp phản ứng, chợt nghe thanh âm bất mãn của Quách đại tiểu thư: “Phụ thân và nương thật là, tại sao lại bảo ta mang dược đến cho Dương Quá chứ?”
Sau đó là một giọng nam lấy lòng: “Bỏ đi Phù muội, lát nữa chúng ta kỵ mã xuất phủ thế nào?” Hiển nhiên Đại Võ Tiểu Võ cũng đi cùng.
Thiệu Đường đang mơ màng thì giật mình, nghe được từ quan trọng “đưa dược”! Vì vậy “đằng” một tiếng bật dậy, Quách Phù tới đưa dược cho Dương Quá?! Hình như đêm qua Gia Luật Tề có nói sáng mai sẽ để hắn đút dược cho Dương Quá!
Thiệu Đường mạnh ngồi dậy khiến toàn thân đều đau, cảm giác nóng rát tựa như bị rút gân, gần như cả ngón tay cũng không động đậy được, cái nơi nào đó dưới thân càng đau hơn, một sự khó chịu không thể diễn tả. Thầm mắng một câu, không để ý thân thể còn đau, nhanh chóng xuống giường mặc y phục, dựa vào tính tình của Quách đại tiểu thư, lỡ như đẩy cửa xông vào…
Chân vừa chạm đất, Thiệu Đường suýt nữa quỳ rạp xuống, may là nhanh tay vịn tường, đau đến khiến hắn nhe răng trợn mắt. Nhìn lại Dương Quá đang nằm trên giường, có lẽ trong nhất thời sẽ không tỉnh lại, vẫn còn ngủ rất say.
Thiệu Đường vội vàng mặc y phục, chợt nghe tiếng gõ cửa “cộc cộc” cùng với giọng nói của Quách đại tiểu thư: “Mở cửa, ta mang thuốc đến đây!”
Thiệu Đường kinh hoảng, nhanh chóng vươn tay muốn lấy y phục, đáng tiếc toàn thân không còn sức, vốn định dùng tốc độ nhanh nhất để mặc y phục, nào ngờ tay cầm y phục cứ run rẩy.
Mặc y phục “như bay”, Quách Phù ngoài cửa đã hô lần thứ hai, Thiệu Đường định đáp lại trước, bảo nàng chờ một lát, nhưng vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng dọa bản thân hắn nhảy dựng, lập tức ngậm miệng. Không nén nổi hắc tuyến, đều do tối qua cứ lớn tiếng rên rỉ, thầm mắng mình không tiền đồ, thứ hèn mọn.
Quách Phù ngoài cửa không biết gì, thấy không ai thèm ra mở cửa cũng chẳng bảo nàng chờ, lòng rất mất hứng, chẳng lẽ hôm qua y chưa hết giận sao! “Ầm” một tiếng đá lên cửa quát: “Dương Quá! Ngươi đừng thái quá với bổn tiểu thư! Mở cửa nhanh lên! Nếu không ta trực tiếp xông vào!”
Thiệu Đường đang mặc áo, lập tức luống cuống tay chân khoác lụa bào lam sắc lên, gấp tới nỗi không nhớ cả cách thắt đai lưng, Dương Quá trên giường lại ngủ rất an ổn, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đập cửa của Quách Phù.
Thiệu Đường nghe “ầm” một tiếng, nghĩ Quách đại tiểu thư muốn đá cửa xông vào, bỗng thấy một thanh âm vang lên: “Là Quách cô nương à, dược thì để tại hạ cầm là được, ta giúp ngươi đưa cho Dương huynh.” Không cần nghĩ, chủ nhân của thanh âm này đúng là Gia Luật Tề.
“Ai muốn ngươi giúp?” Quách Phù nhướng mày, toát ra địch ý với Gia Luật Tề đang nho nhã phe phẩy chiết phiến, nàng biết Gia Luật Tề và Dương Quá là bằng hữu, đương nhiên không có ấn tượng gì tốt với hắn cả, nói: “Đừng xen vào việc của người khác!”
Gia Luật Tề nghe thấy lời xúc phạm của Quách Phù cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười trên môi, chiết phiến trên tay nhẹ nhàng phe phẩy: “Ta chỉ muốn nói, có lẽ Dương huynh và Thiệu huynh xuất môn tản bộ cũng không chừng, nên mới không ai trả lời. Đúng lúc tại hạ không có chuyện gì làm, làm phiền cô nương ở đây chờ thôi.”
Đôi mày đang nhíu của Quách Phù giãn ra đôi chút, cũng đúng, không ai trả lời có lẽ là ra ngoài rồi, đưa chén dược trên tay cho đối phương, thấy hắn vẫn cười khẽ với mình, mặt đỏ lên, ấp úng nói: “Vậy ngươi giúp ta đưa cho Dương Quá, ta, ta đi.” Dứt lời vội vàng chạy đi.
Gia Luật Tề thấy Quách Phù dẫn theo Đại Võ Tiểu Võ ra khỏi sân, lại nhìn chén dược trong tay, nhịn không được bật cười xếp chiết phiến lại gõ gõ lên cánh cửa, nói: “Thiệu huynh, Dương huynh, thái dương đã quá đỉnh rồi.”
Thiệu Đường đang buộc đai lưng, nghe thấy thanh âm của Gia Luật Tề, có người tạm giúp hắn chặn cửa, không nén nổi thở phào. Nào ngờ cơn tức còn chưa nôn sạch, chợt nghe câu nói đầy chế nhạo của Gia Luật Tề, nhất thời cả kinh nhảy dựng. Hắn vốn đã chột dạ, nghe thanh âm cùng lí do thoái thác của Gia Luật Tề, không khỏi nghĩ chẳng lẽ hắn đã biết gì đó, mặt “đinh” một tiếng đỏ bừng, như một con tôm bị luộc chín.
“Két” một tiếng, Thiệu Đường với khí thế đầy hung mãnh mở cửa, một tay nhận lấy chén dược trong tay Gia Luật Tề, hung hăng trừng mắt với hắn.
Gia Luật Tề nhìn dáng vẻ không mấy thân thiện của đối phương, không chút ngạc nhiên, nụ cười càng thêm quỷ dị, chiết phiến trong tay xoay tròn, rất có tiết tấu: “Thoạt nhìn Thiệu huynh vẫn còn rất có tinh thần, không quá giống với suy nghĩ của ta.”
Người nào đó vốn đang chột dạ chợt nghe tiếng nổ “ầm ầm” trong đầu mình, như một quả bom nguyên tử, mặt đỏ đến rỉ máu, lắp bắp thốt ra thanh âm khàn khàn: “Ngươi ngươi ngươi…” Hắn biết?! … Mắc cỡ chết người!!
Gia Luật Tề mỉm cười, thoải mái nói: “Hửm? Dương huynh vừa tỉnh lại, ta tưởng ngươi chăm sóc y không tốt thôi.”
“…” Thiệu Đường thầm thở phào, thì ra mình hiểu sai. Chưa kịp mở miệng thì đối phương đột nhiên dùng chiết phiến chỉ chỉ, “Cái gì vậy?”
Thiệu Đường khó hiểu.
“Cổ.” Gia Luật Tề nói ngắn gọn, thấy ánh mắt không hiểu của hắn, bổ sung thêm: “Dấu.”
A —, Thiệu Đường hít sâu một hơi, lúc này mới phản ứng kịp lời của hắn, hai tay “bặp” một tiếng nâng lên che cổ, trên chiếc cổ vốn trắng nõn giờ lưu lại rất nhiều dấu hôn, từng dấu từng dấu rất rõ ràng…
Gia Luật Tề nhìn vẻ mặt cả kinh của đối phương, suýt chút cười lớn, nhưng vẫn rất có phong độ, chỉ thản nhiên mỉm cười, phe phẩy chiết phiến nói: “Xem ra Thiệu huynh nghỉ ngơi chưa tốt, ta không quấy rầy nữa, nhưng một lát vẫn nên dẫn Dương huynh đến gặp Quách đại hiệp nói mình đã tốt hơn, không biết Quách đại hiệp hỗ trợ tìm Đoạn Trường Thảo thế nào rồi.”
“… Ta biết rồi!” Thiệu Đường bây giờ đã chắc chắn mình đang bị Gia Luật Tề đùa cợt, tên này tuyệt đối đang cố ý đánh mình một gậy, cố ý muốn mình tự lộ sơ hở!
“Vậy ta cáo từ.”
Thiệu Đường đau khổ nhìn Gia Luật Tề chậm rãi rời đi, tức giận dùng sức đánh lên cửa, đặt chén dược lên bàn, càng nghĩ càng thấy dọa người, lại nhìn Dương Quá đang an ổn ngủ trên giường, càng tức đến không có chỗ trút. Mình bị y lăn qua lăn lại thảm như thế, y còn có thể ngủ say đến trời tối!
Nhưng ngẫm lại, Thiệu Đường đỏ mặt, hôm qua hình như là mình chủ động…
Ngồi lên giường, Thiệu Đường bị bọn họ quấy rối đến nỗi cơn buồn ngủ bay mất hết, nhưng cảm giác đau đớn toàn thân khiến hắn không muốn động. Vừa ngồi xuống đã thấy Dương Quá bên cạnh hơi nhúc nhích, sau đó mở mắt ra.
Dương Quá tỉnh lại thì thấy Thiệu Đường đã mặc xong y phục, ngồi bên cạnh mình, y cũng ngồi dậy, ôm thắt lưng đối phương, vùi mặt vào hõm vai hắn cọ qua cọ lại, dường như chưa tỉnh hoàn toàn: “Thiệu Đường, sao mới sáng đã dậy rồi?”
“… Không còn sớm nữa!” Thiệu Đường bị Dương Quá ôm, eo cực kỳ đau, thật muốn đá đối phương một cái, nhưng khi thấy vẻ mặt mơ màng của đối phương thì bật cười, nâng tay chọt chọt gương mặt y, “Ngươi tỉnh ngủ chưa? Trên bàn có dược, uống ngay bây giờ không? Ta lấy đến cho ngươi.”
Dương Quá kéo Thiệu Đường đang định đứng dậy, tay choàng bên eo đối phương siết lại, “Đừng nói gì nữa, đừng vội.”
“Này! Làm gì hả!” Thiệu Đường bắt lấy bàn tay hư đốn, trừng mắt.
“Ta đang giúp ngươi xoa xoa mà, lưng ngươi không đau?” Dương Quá cười hì hì, thuận tay kéo Thiệu Đường lên giường, hai tay di chuyển vuốt ve eo hắn, nói: “Giọng của ngươi khàn cả rồi, cổ họng có đau không?”
“Đừng!…” Thiệu Đường chưa phản kháng xong đã bị Dương Quá đặt dưới thân, eo bị đè lại rất đau, khiến hắn “a” một tiếng.
“Rất đau sao?” Dương Quá nhẹ nhàng hơn, động tác rất cẩn thận.
Thiệu Đường trợn trắng mắt, nói: “Vô nghĩa, ngươi thử xem!” Nói xong vươn tay đẩy y ra, muốn đứng lên.
Dương Quá ấn lại vai hắn, nói: “Không thoải mái thì đừng đứng, nằm trên giường là được. Ta cùng ngươi.”
Thiệu Đường bị Dương Quá đè không dậy nổi, trên người lại không còn sức, chỉ có thể thưởng cho y thêm mấy ánh mắt sắc như dao, “Mau tránh ra, từ lúc ngươi tỉnh đến giờ vẫn chưa đi gặp Quách bá bá của ngươi, uống dược xong rồi đi.”
“…” Dương Quá không trả lời, cũng không động, dường như đang ngủ, ôm thắt lưng Thiệu Đường nằm nửa ngày mới lên tiếng: “Không cần phải gấp.”
Thiệu Đường bất đắc dĩ, hắn biết Dương Quá vẫn để ý đến cái chết của phụ thân Dương Khang của y, không biết phải đối mặt với Quách Tĩnh thế nào. Thật ra hắn cũng hiểu điều này, nhưng hiện tại cũng chỉ có Quách Tĩnh mới có thể giúp Dương Quá tìm Đoạn Trường Thảo, chỉ có Đoạn Trường Thảo mới có thể giải được độc Tình Hoa trong người y…
Nghĩ đến độc Tình Hoa… Thiệu Đường liếc mắt nhìn Dương Quá, “Kia… ngươi không sao chứ, có chỗ nào đau không?”
Dương Quá nghiêng đầu nhìn hắn, ban đầu khó hiểu, nhưng sau đó lập tức nhận ra, Thiệu Đường đang hỏi độc Tình Hoa trong người mình? Nhớ đến tối qua đối phương cũng vì bận tâm độc Tình Hoa trong người mình nên chủ động hiếm thấy. Dương Quá không nén nổi bật cười, cao hứng nói: “Không đau, có ngươi ở đây thì sẽ không đau.”
Đợi đến lúc Dương Quá bị Thiệu Đường ép thức dậy rửa mặt dùng cơm uống dược thì đã qua giờ ngọ, không tình không nguyện đến tiền thính bái phỏng Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Trong thính đường, tất cả mọi người vừa ăn xong, đang ngồi uống trà, bọn Gia Luật Tề cũng ở đó, mọi người câu được câu không trò chuyện.
Dương Quá và Thiệu Đường vừa bước vào thì Quách Tĩnh đã trông thấy, nhanh chóng đứng lên, dường như rất vui mừng: “Quá nhi! Ngươi tỉnh rồi, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Dương Quá thấy lời của Quách Tĩnh chứa đầy sự quan tâm với mình, rất cảm động, nhưng thế nào cũng không cười nổi, nhếch môi, khẽ gật đầu. Quách Tĩnh cũng không phát hiện ra Dương Quá có chỗ nào kỳ lạ, kéo y ngồi xuống cạnh mình hỏi han: “Đã khá hơn chút nào chưa? Thoạt nhìn sắc mặt không tệ. Ta đã cho người đưa tin rồi, không biết khi nào mới có thể tìm được Đoạn Trường Thảo…”
Quách Tĩnh nói, Dương Quá hơi cúi đầu, không nhìn hắn, không biết là không dám hay không muốn, chỉ gật gật đầu.
Bên cạnh bọn họ không còn ghế trống, Thiệu Đường nhìn nhìn một hồi, tìm một chỗ để an vị.
Hoàng Dung thấy Dương Quá thì không quá cao hứng như Quách Tĩnh, nàng cau mày, đương nhiên phát hiện Dương Quá không bình thường, trong lòng thầm tính toán. Từ Tiểu Long Nữ nàng biết được Dương Quá đang trúng một loại kỳ độc, mỗi khi động tình sẽ đau đớn khôn cùng, giải dược thì rất khó tìm, là một loại dược tên Đoạn Trường Thảo. Đoạn Trường Thảo là vật gì, Hoàng Dung đương nhiên đã nghe qua, bề ngoài không có gì khác so với loài cỏ dại thông thường, nhưng kịch độc vô cùng, nàng cũng chỉ nghe chứ chưa tận mắt chứng kiến.
Nhưng chuyện dùng Đoạn Trường Thảo để giải độc thì nàng lần đầu tiên nghe, chuyện này khiến nàng rất hoài nghi. Thậm chí, Hoàng Dung đã nghĩ chuyện Dương Quá trúng độc không thể nói trước được, nếu y không động tình, há chẳng phải không có gì sao? Mà hành động của Dương quá hiện tại càng khiến người khác khó hiểu, dường như có tâm sự, chỉ đáp lại những lời hỏi han ân cần của Quách Tĩnh cho có lệ.
Hoàng Dung còn nghe Tiểu Long Nữ nói, bọn họ vừa ra khỏi Tuyệt Tình Cốc đã trực tiếp đến Tương Dương tìm Quách Tĩnh và nàng. Điều này càng khiến Hoàng Dung nghi hoặc, không biết tại sao Dương Quá lại có tin tức rằng bọn họ đang ở Tương Dương.
Hoàng Dung vừa muốn mở miệng hỏi Dương Quá, đột nhiên nghe tiếng “nương!” từ bên ngoài, sau đó Quách Phù chạy như bay vào, hô to: “Phụ thân, nương, không tốt rồi!”
Quách Tĩnh thấy Quách Phù hô to gọi nhỏ thì tức giận, Hoàng Dung nhanh chóng giữ chặt Quách Phù, hỏi: “Chuyện gì? Phù nhi.”
“Nương!” Nước mắt Quách Phù nhanh chóng rơi xuống, nói: “Đại Võ và Tiểu Võ ca bị người Mông Cổ bắt đi, những người đó ép phụ thân phải đến đại doanh của họ mới bằng lòng thả người!”
“Cái gì!?” Hoàng Dung kinh hãi không nhỏ, ai ngờ hai đồ đệ của mình đang an bình bỗng dưng lại bị người Mông Cổ bắt đi chứ?
Quách Tĩnh nghe vậy rùng mình, vỗ lên bàn nói: “Tại sao bọn họ lại bị bắt?”
“Phụ thân!” Quách Phù kêu lên một tiếng: “Ta đâu biết! Phụ thân ngươi nhanh cứu người a!”
“Phù nhi đừng vội.” Hoàng Dung vỗ lưng Quách Phù an ủi.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều cả kinh, chỉ có Thiệu Đường và Gia Luật Tề không phản ứng quá lớn, đây là tình tiết mà kịch bản cần, nếu Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn không bị bắt mới là đáng ngạc nhiên.
Thiệu Đường không cảm thấy kỳ lạ nhưng khẽ cau mày, sắp tới hình như Dương Quá và Quách Tĩnh sẽ cùng đến đại doanh của Mông Cổ cứu người? Mà lúc trở lại còn đặc biệt thê thảm?! Như vậy hắn đương nhiên không vui, Dương Quá hiện tại đã trọng thương, nếu khiến y bị thương thêm, chẳng phải hắn sẽ càng đau lòng sao?