Chương 26: Nói đến thật hiểu biết

Phá Vỡ Truyền Thuyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Mùi vị của món này cũng rất ngon nha, nếm thử chút.” Thiệu Đường nhìn mỹ thực đầy bàn, tâm tình rất tốt, ờ nhà tuy rằng có thể ăn thức ăn mỹ vị, trù sư cũng thuộc loại cao cấp, nhưng đối diện với một bàn đầy mỹ thực như thế, mình cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua, lực hấp dẫn này thật sự quá lớn rồi.


“Ân.” Dương Quá đáp, ăn món mà Thiệu Đường vừa gắp để vào bát của y, bộ dáng có chút không yên lòng. Lúc nãy khi yến hội vừa bắt đầu, y cùng Thiệu Đường vốn đã tìm được một góc không quá bắt mắt, không ngờ Quách bá bá lại cứng rắn bắt mình ngồi ở bên cạnh hắn. Dương Quá nói mình phải ngồi cùng với bằng hữu, Quách Tĩnh lại chuẩn bị thêm hai chỗ ngồi, để Dương Quá và Thiệu Đường cùng đến. Nhưng sự thực thì nữ nhi và hai đồ đệ của Quách Tĩnh bị an bài sang bàn khác dùng cơm.


Dương Quá có chút bất an ngồi cạnh Quách Tĩnh, Thiệu Đường ở bên cạnh lại vô cùng cao hứng mà ăn, thường xuyên gắp thức ăn cho y, một chút cũng không để một bàn anh hùng hào kiệt vào trong mắt. Hoàng Dung ngồi bên cạnh nhìn cách ăn vận của Thiệu Đường, liền thấy kỳ quái, bộ dáng xinh đẹp nhỏ nhắn kia rõ ràng là người Hán ở Giang Nam, nhưng cử chỉ cùng cách ăn vận lại giống một người ngoại tộc. Lại thấy quan hệ của hắn cùng Dương Quá không tồi, liền càng thêm đề phòng.


Đôi con ngươi của Hoàng Dung xoay tròn, sau đó mỉm cười hỏi: “Không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào. Thoạt nhìn cùng Quá nhi có quan hệ rất tốt.”


“Thiệu Đường.” Thiệu Đường không ngẩng đầu, Dương Quá không nói gì cũng không tiếp tục ăn, câu được câu không trả lời những vấn đề của Hoàng Dung, sau đó gắp thức ăn cho Dương Quá, “Chúng ta là bằng hữu.”


“Nga, vậy à.” Hoàng Dung tiếp tục nói, “Tính tình của Quá nhi có chút kỳ quái, người khác đều cảm thấy khó ở cùng, Thiệu……”


“Không cảm thấy vậy!” Thiệu Đường không đợi nàng nói xong, hàng mi dài nhíu lại, liền lập tức giãn ra, duy trì bộ dáng cười hì hì, vươn tay dùng đũa gắp một món ăn để vào bát của Hoàng Dung, nói: “Chuyện Hoàng bang chủ quan tâm thật nhiều, bất quá như thế chẳng phải sẽ đối với người mang thai rất không tốt sao?”


Nhất thời ngốc lăng, Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn Thiệu Đường, mình tuy rằng có thai, nhưng vẫn chưa xác định rõ ràng, cũng không nói với ngoại nhân, cảm thấy kỳ quái vì sao người này có thể nhìn ra được.


Thiệu Đường vừa lòng thu hết biểu tình kinh ngạc của đối phương vào mắt, cười đến phi thường sáng lạn, tiếp tục nói: “Ta cảm thấy tính tình của Dương Quá không có gì không tốt, vừa thiện lương lại hữu dũng hữu mưu.”


“Nga?” Hoàng Dung thu liễm biểu tình kinh ngạc, khôi phục vẻ mặt hòa ái, mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ cho rằng như vậy sao?” Nói xong lại cười, “Có lẽ, đây là vì ngươi còn chưa hiểu hết về Quá nhi.”


Cười nhạo, Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn Hoàng Dung, người này, nên nói nàng khôn ngoan, hay là…… ngu xuẩn đây? Sau đó dời tầm mắt về bát cơm của mình, nhỏ giọng nói một câu mơ hồ.


Hoàng Dung chấn động! Tuy một câu kia rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn nghe đến rõ ràng. “Chỉ e người mà ngươi hiểu không phải là Dương Quá, mà là Dương Khang mới đúng……”


“Thiệu Đường.” Dương Quá thấy Thiệu Đường cùng Hoàng Dung nói chuyện, nhưng nghe không rõ họ nói gì, vì vậy khẽ gọi tên Thiệu Đường, muốn hỏi, nhưng mở miệng lại không biết vì sao mình phải hỏi, và mình nên hỏi cái gì.


“Sao thế?” Thiệu Đường nghe thấy Dương Quá gọi tên hắn, lập tức ngẩng đầu, không hề phản ứng với bộ dáng khiếp sợ của Hoàng Dung.


“……” Dương Quá nghĩ nghĩ, cuối cùng lại bỏ qua, chỉ nói: “Thức ăn ngon lắm sao? Cười đến cao hứng như vậy.”


Không nói gì, Thiệu Đường cao hứng đương nhiên không phải vì thức ăn ngon, liền liếc Dương Quá, nói: “Ngươi cho ta là thùng cơm à? Vì một bữa ăn mà điên như thế.”


“Có thùng cơm nào gầy nhỏ như ngươi a.” Dương Quá tiếp lời hắn, nói một cách chế nhạo.


“Không thèm nói chuyện với ngươi nữa!” Thiệu Đường hung hăng cắn một miếng hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), nói nữa cũng chỉ thêm tốn hơi thừa lời.


Người của bàn bên kia đương nhiên không cao hứng như Dương Quá và Thiệu Đường, cả một đám người của Toàn Chân Giáo, thêm Quách Phù và huynh đệ Võ gia, đều sầu muộn nhìn về phía chủ vị mà đánh giá. Không hẹn mà cùng, đối tượng họ đánh giá đều là Dương Quá.


Quách Phù thở phì phì cầm đũa đâm lại đâm, đâm đến chén cơm biến ra mấy cái đại động, nàng không rõ vì sao phụ thân lại muốn ngồi cùng bàn với Dương Quá, còn an bài mình ở một cái bàn khác. Mình không đủ tài năng để ngồi ở chủ vị, vậy tên ngốc tử Dương Quá kia cũng không xứng ngồi ở đó!


Võ Đôn Nhu thì lại cảm thấy buồn bực, thời gian dài như vậy, còn không biết Thiệu Đường là nam nhân, mình thật là ngu ngốc mà! Lúc nhận ra thật có chút mất mác, một thiên hạ xinh đẹp như thế sao có thể là nam nhân chứ? Mà lúc nãy nhìn thấy quan hệ của Thiệu Đường và Dương Quá tốt như vậy, hắn còn luôn gắp thức ăn cho y, luôn thì thầm với nhau rồi cười khẽ, mình bỗng cảm thấy có chút ghen tị. Dương Quá là một người có tính cách đáng ghét và không bao giờ đối xử dịu dàng với ai, Thiệu Đường sao có thể hòa hợp với y đến thế chứ?


Triệu Chí Kính bên cạnh nhìn thấy Dương Quá thì tức giận không đánh mà tới, đột nhiên đứng lên, chắp tay với Quách Tĩnh, lớn tiếng nói: “Quách đại hiệp, bần đạo đã phụ trọng thác, nguyện phụ kinh thỉnh tội!”


Lời nói của hắn lớn như vậy, làm nhiều anh hùng hào kiệt đều nhìn về phía này. Gương mặt Dương Quá lập tức trầm thêm ba phần, y sao lại không biết dụng ý của Triệu Chí Kính chứ, hắn muốn mắng mình trước mặt những hào kiệt trong thiên hạ, để cả giang hồ đều phỉ nhổ mình, nói mình đã bất kính với sư phụ như thế nào, rồi bị trục xuất ra khỏi sư môn như thế nào…….


Quách Tĩnh vẫn chưa rõ, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nói: “Triệu sư huynh đây là ý gì? Quách mỗ còn chưa cảm tạ ân chiếu cố mấy năm qua của sư huynh…….”


“Bần đạo không dám!” Triệu Chí Kính còn không đợi Quách Tĩnh nói xong, hừ lạnh một tiếng, “Bần đạo sao xứng làm sư phụ của Dương đại hiệp chứ!”


“Triệu đạo trưởng!” Hoàng Dung là người thông minh, nhìn ra chút ẩn tình, cười nói: “Có phải tiểu hài Quá nhi đã nhạ đạo trưởng sinh khí, vậy không biết đạo trưởng có muốn đến thư phòng đàm về chuyện này không? Chúng ta cũng không nên quấy nhiễu hưng trí dùng bữa của người khác.”


Triệu Chí Kính vốn muốn tìm cớ để mọi người mắng Dương Quá, nhưng hiện tại Hoàng bang chủ đã mở miệng, chỉ đành gật đầu tán thành. Một bang nhân của Toàn Chân Giáo, Hác Đại Thông, Tôn Bất Nhị, Chân Chí Bính, Triệu Chí Kính đứng dậy đi đầu, được hạ nhân dẫn đến thư phòng.


Dương Quá vẫn không nói gì, y sợ mình nếu mở miệng sẽ nhịn không được mà mắng Triệu Chí Kính, làm Quách bá bá khó xử, vì vậy chỉ hơi cúi đầu, hàng lông mi dài che đi hận ý ngập đầy trong mắt, hai tay gắt gao nắm chặt.


Nhưng phản ứng như vậy vào trong mắt Hoàng Dung chính là loại sợ hãi sau khi đã làm chuyện sai trái, đứng lên sau Quách Tĩnh, nói: “Quá nhi, ngươi cũng đến thư phòng.”


“……” Toàn thân Dương Quá chấn động, mạnh ngẩng đầu nhìn Hoàng Dung, sau đó bình tĩnh nói, “Dạ”, lúc này Hoàng Dung và Quách Tĩnh đã đi vào thư phòng.


“Đi thôi.” Thiệu Đường vỗ vỗ vai Dương Quá, nói: “Chúng ta mau qua đó, nếu không tên Triệu Chí Kính kia lại miệng đầy thuốc nổ thì thảm.” Nói xong kéo Dương Quá, đuổi theo bọn họ.


Kinh ngạc! Kỳ thật Dương Quá rất muốn hỏi “thuốc nổ” là gì, nhưng phát hiện mình bị kéo đi hai bước, không nhịn được hỏi: “Thiệu Đường?…… Ngươi muốn đi vào với ta?”


>>Hết chương 26<<