Chương 51: Cái gọi là sính lễ

Phá Vỡ Truyền Thuyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dương Quá phản ứng thật nhanh, hai tay đều buông dây cương, ôm chặt Thiệu Đường vào lòng, không cho hắn động, vội lấy lòng nói: “Còn không thì, ta gả cho ngươi! Thế nào? Như vậy không phải được rồi sao?”


Thiệu Đường cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Thú ngươi? Ta không cần. Dương đại hiệp ngươi phong lưu như vậy, còn không phải mỗi ngày sẽ trèo tường ra ngoài sao? Lúc ấy chẳng phải ta thảm rồi.”


“Trèo tường?” Dương Quá đương nhiên không biết cái gì gọi là trèo tường, nhưng vẫn hiểu ý của Thiệu Đường, nghiêm túc nói: “Ta nói thật! Thiệu Đường… ngươi thì sao? Có nguyện ý không?”


Thiệu Đường không nói gì, có chút hoảng hốt, hắn biết Dương Quá không nói đùa, mất tự nhiên cười cười. Dương Quá ngồi phía sau thấy người trong lòng không nói chuyện, bắt đầu sốt ruột, bỗng thấy hắn nâng tay kéo một sợi dây màu đỏ đeo trên cổ ra, cúi đầu lấy xuống.


Sợi dây có sắc đỏ hơi đậm, dường như vì để quá lâu nên cũ. Trên dây là hai thứ gì đó rất sáng, đúng là đôi nhẫn bạch kim, vẻ ngoài đơn giản, nhưng cũng rất đẹp.


“Tay!” Thiệu Đường vừa nói vừa cầm tay trái Dương Quá lên trước mặt.


Dương Quá khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nâng tay, nhìn hai chiếc nhẫn nho nhỏ xinh đẹp trong tay Thiệu Đường, hỏi: “Làm gì vậy?”


Thiệu Đường không trả lời câu hỏi của y, cầm hai chiếc nhẫn so so ngón tay Dương Quá một chút. Hai chiếc nhẫn này là di vật của cha mẹ, tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng là thứ họ thích nhất khi còn sống, Thiệu Đường luôn mang theo bên người, chưa từng lấy ra. Đây cũng là thứ mà hắn quý trọng nhất.


Thiệu Đường giựt đứt sợi dây đỏ, kéo chiếc nhẫn của nam đeo vào ngón giữa tay trái của Dương Quá. Từ đầu hắn vốn muốn cho Dương Quá đeo nhẫn của nữ, nhưng lúc nãy so thì không vừa, chiếc nhẫn đó quá nhỏ. Nhưng ngón tay của mình thanh mảnh hơn rất nhiều, đeo của nữ thì miễn cưỡng thích hợp. Điều này khiến Thiệu Đường buồn bực một hồi lâu.


Dương Quá giơ tay trái lên nhìn, hình dáng của chiếc nhẫn nhỏ này thật đặc biệt, màu bạc, nhưng lại sáng hơn bạc rất nhiều, vẻ ngoài đơn giản, nhưng rất đẹp, phản xạ ánh sáng dưới mặt trời, có chút chói mắt.


“Đây là…” Dương Quá đương nhiên không biết vì sao Thiệu Đường lại đeo nhẫn cho y, cúi đầu nhìn Thiệu Đường. Thiệu Đường cũng đeo chiếc nhẫn còn lại lên ngón giữa tay trái của mình. Dương Quá nhẹ nhàng nắm tay trái của hắn, mười ngón lồng vào nhau, hai chiếc nhẫn bạch kim thật sự quá chói mắt.


“Đẹp không?” Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn y.


“Ân.” Tay phải Dương Quá ôm chặt eo hắn, tay trái vẫn nắm tay hắn như cũ. Nụ cười của Thiệu Đường thật nhu hòa, đôi môi mỏng khẽ cong, gợi lên một độ cung xinh đẹp, khiến người khác có cảm giác như gió xuân thổi qua, thật an tâm… rất muốn cứ như thế…
“Không được cởi chiếc nhẫn này ra, càng không được đánh mất! Nghe không!” Thiệu Đường rất ít khi bá đạo như vậy.


“Đương nhiên!” Dương Quá nghiêm túc gật đầu, “Thứ mà Thiệu Đường tặng cho ta, sao ta có thể đánh mất chứ. Ta quý trọng nó còn không kịp… kia, nhẫn này có tính là tín vật định tình mà ngươi tặng ta không?”


Thiệu Đường đỏ mặt, Dương Quá vừa nói chuyện vừa chậm rãi lại gần mình, vốn khoảng cách giữa cả hai đã rất gần rồi, lúc này Dương Quá cúi đầu, hơi thở nóng bỏng đều phả lên cổ, nhịn không được khẽ run rẩy.


Thiệu Đường dùng khuỷu tay đánh y một cái, muốn Dương Quá rời ra một chút. Cảm thấy thật đáng giận, vì sao lúc nào cũng chỉ có mình ngượng ngùng? Cho nên bình tĩnh nói: “Đó là tất nhiên, chính ngươi nói muốn gả cho ta, ngươi lại hoa tâm như thế, ta đương nhiên phải đưa sính lễ trước. Không trói ngươi lại, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ có tiểu cô nương đến cướp mất hồn của ngươi… ngươi… ưm…”


Thiệu Đường còn chưa dứt lời đã bị Dương Quá nâng cằm lên, chưa kịp hỏi, đối phương đã cúi đầu hôn môi hắn, lời trong miệng chưa kịp nói ra đều bị nuốt trở vào. Thiệu Đường bị hôn đến sắp ngất, lưỡi của đối phương nhẹ nhàng mở đôi môi của mình, tỉ mỉ liếm từng tấc trong khoang miệng, ngày càng dùng sức mà xâm lược.


Thiệu Đường bất mãn phản kháng một chút, Dương Quá lại càng ôm chặt hắn hơn, hai tay siết chặt hắn vào lòng mình, không cho hắn động. Thiệu Đường cũng không thể tức giận được nữa, bị hôn đến cả người nhũn ra, ngày càng không có sức giãy dụa. Hắn hoài nghi có phải Dương Quá cũng xuyên qua giống mình hay không? Vì sao cách hôn của y lại nồng nhiệt và… “thuần thục” như vậy?


Sau khi Dương Quá chấm dứt nụ hôn này, thì Thiệu Đường đã như vũng nước, nhũn ra tựa vào lòng y, hé miệng thở dốc. Mắt phượng của Dương Quá khép hờ, nụ cười mang chút đắc ý, lại hôn hôn lên trán thiên hạ trong lòng. Thực tự nhiên, đổi lấy một ánh mắt như đao của Thiệu Đường.


Dương Quá lại vươn tay trái của mình đặt lên tay trái Thiệu Đường, chạm nhẹ lên ngón giữa đeo nhẫn của đối phương nói: “Sính lễ… ta đây nhận rồi, không được đổi ý!”


“Lời này hẳn là nói với ngươi!” Thiệu Đường không khách khí phản bác, nói: “Ta đã đưa sính lễ rồi, ngươi đeo nhẫn của ta, hối hận cũng đã muộn!”


Dương Quá cười khẽ, “Ta sao có thể hối hận, ta cầu còn không được.”


Thiệu Đường hừ nhẹ một tiếng, ngón tay chuyển động trên chiếc nhẫn của Dương Quá, nói: “Ngươi là một tên rất biết lừa người khác, nói mười câu thì có tám câu là giả, không thể tin.”


Dương Quá nói tiếp theo hắn: “Đúng vậy, nhưng phải xem là ai đã, đối với người ta ghét thì mười câu có tám câu là giả. Nhưng nếu là người mà ta thích, đương nhiên là không giống.” Nói xong hôn lên tóc Thiệu Đường, ai oán: “Đến tận bây giờ ta chưa từng nói dối qua với ngươi, sao ngươi lại không tin ta, thật đau lòng.”


Thiệu Đường quay đầu bày ra bộ dáng hung ác trừng cái tên đang bày ra vẻ mặt oán phụ rồi lại cười xán lạn như ánh mặt trời. Mà Dương Quá nhìn thấy thì lập tức ngẩn người, đôi môi Thiệu Đường lúc này hơi sưng đỏ, bờ môi mỏng trở nên sáng bóng, càng thêm mềm mại hấp dẫn, mắt hoa đào thật to chất chứa tầng hơi nước mông lung, vẫn chưa lui hết, ba quang lưu chuyển, khóe mắt hơi đỏ, càng tăng thêm nét xinh đẹp của tiểu thiên hạ.


Dương Quá nhìn đến ngây ngốc, bức tường trong lòng ầm ầm sụp xuống. Bộ dáng hiện tại của Thiệu Đường, khiến y cảm thấy hơi ngứa trong lòng, không khỏi lắc đầu, thầm mắng mình từ khi nào trở nên háo sắc như vậy? Ngượng ngùng nâng tay lau lau mũi, khuôn mặt có chút ngượng ngùng mà ửng đỏ.


“Di!” Thiệu Đường không chút nể tình cười rộ lên, Dương Quá đỏ mặt? Đây đúng là chuyện trăm năm khó gặp, lập tức xoay hẳn người qua đối mặt với Dương Quá, chọt chọt hai má đỏ ửng của y, chế nhạo: “Ngươi cũng biết đỏ mặt sao? Thật ngạc nhiên nha.”


Ngón tay của Thiệu Đường có chút lạnh, nhưng không hiểu sao càng khiến mặt thêm nóng, dường như không chỉ có mặt, mà toàn thân đều cảm thấy nóng. Đáng tiếc, tiểu thiên hạ trong lòng lại không chút tự giác, cứ tiếp tục chế nhạo, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười mê người, khiến lòng người rung động không thôi.


Dương Quá nắm lấy ngón tay đang chọt chọt trên mặt mình, hai chiếc nhẫn bạch kim chạm vào nhau. Cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành độ cung như có như không, lập tức kéo gần khoảng cách của hai người.


Thiệu Đường khẽ nghiêng đầu sang một bên, hắn nghĩ Dương Quá muốn hôn hắn, nhưng nào ngờ môi mỏng của đối phương lại ngậm lấy vành tay hắn. Thiệu Đường không chuẩn bị, lập tức cảm thấy có một dòng điện từ xương sống lan ra khắp toàn thân, không thể nào chống cự được, tựa như bị trúng một đòn, “… Ngươi…”


Lời còn chưa nói xong, Dương Quá đã cắn nhẹ lên vành tai, đầu lưỡi vẽ theo hình dạng của nó, cúi đầu nói nhỏ một câu gì đó với Thiệu Đường.


Thiệu Đường nghe thấy rất rõ ràng, thân thể cứng lại, không dám động, giương mắt nhìn trộm Dương Quá.


Dương Quá thấy thế nhịn không được thấp giọng cười, nói: “Thế nào? Không cười mắng ta sao?”


Bĩu môi, Thiệu Đường ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn mà trợn mắt xem thường, than thở: “Sắc lang, mới sáng sớm đã động dục!”


Dương Quá nghe vậy cười khẽ, mắt phượng khẽ híp càng toát ra vài phần tùy tiện khó kiềm chế, “Mỹ nhân trong lòng, không động dục mới là bất thường!”


“Ngươi…” Thiệu Đường tức đến nghẹn họng, không biết phải nói gì mới được, thật muốn cho y một quyền, nhưng lại không dám động mạnh, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đó giận dỗi.


Dương Quá nhìn bộ dáng tức giận của Thiệu Đường, tâm động không thôi, quả nhiên rất xinh đẹp, không nhịn được cứ muốn trêu chọc hắn, nhưng lại sợ hắn tức giận, chỉ đành từ bỏ, tùy ý tìm một đề tài: “Thiệu Đường, chất liệu của hai chiếc nhẫn này có chút kỳ quái.”


Thiệu Đường cười, Dương Quá đương nhiên cảm thấy kỳ quái, y sao có thể trông thấy qua nhẫn đôi của thế kỷ hai mươi mốt chứ! Vì thế trả lời: “Sao lại kỳ quái, rất đẹp không phải sao? Chỗ của ta đa số ai cũng đeo những chiếc nhẫn như vậy.”


“Vậy sao?”


Gật đầu, Thiệu Đường chỉ chỉ chiếc nhẫn bạch kim trên ngón giữa của Dương Quá, lại giơ tay trái của mình lên lắc lắc, tiếp tục giải thích: “Hai chiếc nhẫn này là một đôi, từ vẻ ngoài đến chất liệu đều giống nhau. Những người ở chỗ ta, mỗi lần đính hôn với nhau sẽ tự đeo nhẫn cho đối phương, đeo vào ngón giữa. Đến một ngày nào đó khi kết hôn, thì sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út của đối phương.”


“Nga?” Dương Quá cảm thấy thật ngạc nhiên, nâng tay, cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn trên ngón giữa, rồi cười xấu xa cúi đầu nói: “Như vậy sao, kia… Thiệu Đường, ta khi nào mới có thể đổi nhẫn sang ngón này cho ngươi.” Nói xong cầm tay Thiệu Đường lên, chỉ vào vị trí ngón áp út.


Thiệu Đường rụt tay về, bày ra vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Khi nào ta vui.”


“Đó là khi nào?” Dương Quá chưa bỏ ý định tiếp tục hỏi.


“Không biết. Xem biểu hiện của ngươi.”


“Hay là…” Dương Quá gác cằm lên vai Thiệu Đường, nhẹ nhàng cọ cọ, nói: “Sau khi tìm được cô cô chúng ta liền về cổ mộ, được không? Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi đeo nó một lần nữa.” Nói xong còn chạm nhẹ mấy cái lên chiếc nhẫn trên tay đối phương.


Thiệu Đường không nói gì, hắn sao có thể mở miệng bảo không được chứ, đây tất cả đều là thứ mà hắn ước ao, thật đẹp, đẹp đến tựa như đang nằm mơ. Nghe Dương Quá nói lời hứa hẹn bên tai, cảm thấy thật ấm áp. Từ trước đến giờ hắn không dám hy vọng, hạnh phúc xa vời như thế lại có thể… ở ngay bên cạnh mình…


“Thiệu Đường, có được không?” Dương Quá hỏi thêm lần nữa, thanh âm khi cúi đầu thực ôn nhu.


Thiệu Đường nhịn không được mỉm cười, cố ý nói: “Chỉ là ta không thích cổ mộ, làm sao đây? Nơi đó cái gì cũng không có, lại chơi không vui, ta cảm thấy buồn, làm sao đây?”


“Vậy ư…” Dương Quá cũng cười, nói: “Vậy Thiệu Đường muốn đến nơi nào? Muốn ẩn cư nơi non xanh nước biếc, hay là muốn hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa… kỳ thật, cho dù chân trời góc biển, cho dù Thiệu Đường muốn đến đâu, ta đều ở bên cạnh ngươi, có được không?”


Thiệu Đường nghe y chậm rãi nói, từng lời từng tiếng đều chạm vào nơi mềm mại dưới đáy lòng, nói không cảm động là nói dối, sợi dây ở tận sâu đáy lòng bị kích thích… “Ngươi nói đến thiên hoa loạn trụy như vậy, thật không biết có đáng tin hay không… Nhưng xét thấy ngươi đang làm cho ta vui, ta đây cũng chấp nhận…”


Dương Quá vui mừng, Thiệu Đường đã đáp ứng rồi, vừa muốn mở miệng, lại nhíu mày, xa xa có nhiều thanh âm đứt quãng của thứ gì đó, khiến thần kinh Dương Quá căng lên. Mặc dù cách rất xa, nhưng nó cũng rất chân thật, là tiếng các loại binh khí va chạm nhau, hình như có người đang giao chiến.


“Sao vậy?” Thiệu Đường không biết võ công, đương nhiên không nghe thấy thanh âm ở xa như vậy, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Dương Quá, không biết sao đột nhiên y lại như vậy.


Dương Quá nhướng mày, một tay cầm dây cương, tay kia ôm thắt lưng Thiệu Đường, nói: “Hình như phía trước có người đang đánh nhau.”


“Di?” Thiệu Đường nghe thế thì hưng phấn, nói: “Vậy ư? Sao ta không thấy?”


Dương Quá bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu thiên hạ này, bản thân thì không có chút võ công, nhưng lúc nào cũng thích xem náo nhiệt, “Cách đây hơi xa, ngươi đương nhiên không thấy.”


“Nga.” Thiệu Đường lên tiếng, con ngươi chuyển động lên xuống. Hiện tại quyển sách thần điêu hiệp lữ này vì có sự tham gia của mình mà rối loạn rồi, rất nhiều tình tiết bị lệch khỏi quỹ đạo của nó. Nếu theo nguyên tác mà nói, hiện tại hẳn là Dương Quá phải ở cùng với Tiểu Long Nữ, cùng rời khỏi Lục gia trang. Sau đó gặp được Kim Luân Pháp Vương ở một khách điếm nhỏ, có thêm bốn người Hoàng Dung, Quách Phù, Đại Võ Tiểu Võ bị Kim Luân Pháp Vương bắt. Sau đó nữa, đương nhiên là Dương Quá và Tiểu Long Nữ đại chiến với Kim Luân Pháp Vương, cứu một đám người Hoàng Dung ra. Cuối cùng thì, không cần phải nói, đương nhiên là màn trình diễn tận tình khuyên bảo của Hoàng Dung, thật vất vả mới khuyên được Tiểu Long Nữ rời khỏi Dương Quá.


Thiệu Đường không khỏi lắc đầu, hắn có chút không rõ vì sao Hoàng Dung lại phí sức khuyên Tiểu Long Nữ rời khỏi Dương Quá như vậy. Hắn đã từng xem qua Anh Hùng Xạ Điêu, lúc ấy Hoàng Dung không phải một kẻ cổ hủ. Thiệu Đường không hiểu, vì sao chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, đến đời của thần điêu, Hoàng Dung lại khôn khéo hơn nhiều như thế. Nếu Hoàng Dung phát hiện người mà Dương Quá thích không phải Tiểu Long Nữ cô cô kiêm sư phụ của y, mà là một nam nhân không thể phủ nhận… không biết nàng có tức đến ngất xỉu tại chỗ hay không, hoặc lại giống như đã làm với Tiểu Long Nữ, tận tình chăm chỉ khuyên bảo mình?


>>Hết chương 51<<