Chương 2: ... là nữ?

Phá Vỡ Truyền Thuyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Đẩy nữa ta liền trở mặt!" Thiệu Đường dẫn Lí Mạc Sầu đi thêm một giờ, làm sắc mặt nàng còn khó coi hơn người chết.


"Ngươi! ..." Lí Mạc Sầu xoay mắt hạnh buộc mình bình tĩnh, thật muốn hủy □ người trước mắt đến tận xương, cưỡng chế lửa giận trong lòng, tức giận đến xương cốt toàn thân kêu lên "khanh khách", tính toán lát nữa khi tìm được Lục Vô Song sẽ giết hắn.


"Hừ" Thiệu Đường khịt mũi không cho là đúng, mình cũng đã đi được mấy tiếng rồi, đi đến trời cũng sắp sáng, nếu cứ vậy thì có lẽ Dương Quá cùng Lục Vô Song sẽ không còn ở miếu? Tìm không thấy người mình nhất định sẽ chết rất khó coi.


Thiệu Đường âm thầm suy đoán trong lòng, không cùng Lí Mạc Sầu chơi trò ruồi bọ bay quanh nữa, hắn lúc nãy đã thấy ngôi miếu đổ nát kia, vì thế liền lập tức đi đến ngôi miếu đổ nát.


"Tiểu tiện nhân trốn ở đây sao?" Lí Mạc Sầu nhìn ngôi miếu đổ nát trước mặt hỏi.


Trắng mắt, ngươi sợ bắt được Lục Vô Song ư, đứng ở cửa mà rêu rao, giống như sợ nàng không kịp trốn vậy. Thiệu Đường nói: "Đúng vậy đúng vậy, ngươi không phải nói cây đao trên vai tên khất cái là của đồ đệ ngươi hay sao, nàng đang ở nơi này."


Lí Mạc Sầu nhìn thoáng qua Thiệu Đường, "Đi vào!"


"A ..." Không có phòng bị, Thiệu Đường suýt bị nàng đẩy đến té lăn ra như con chó □, thất tha thất thểu đi vào ngôi miếu đổ nát. Vừa nhấc đầu, liền thấy có một nữ tử nằm trên đàn (đàn tế thời cổ), khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh mũi ngọc. Thiệu Đường sáng tỏ, người này hẳn là Lục Vô Song.


Lí Mạc Sầu phía sau không biết đã tiến vào từ khi nào, thanh âm lạnh lùng nói: "Tiểu tiện nhân! ... Nhìn thấy sư phụ mà không quỳ lạy?"


Lục Vô Song nằm trên đàn cũng không cầu xin, "Quỳ lạy ngươi? Một ma đầu như ngươi, hại cả nhà ta!"


... ...


Người đâu? Dương Quá đâu? Trâu đâu? Con trâu cứu người đâu? Thiệu Đường cũng không để ý đến hai người bên cạnh đang nói chuyện đến đỏ mắt, nhìn khắp bốn phía cũng không thấy bóng dáng của người nào, trong lòng bắt đầu bồn chồn, sẽ không phải không giống với trong sách viết chứ? Ngàn vạn lần đừng a! ...


Thiệu Đường thấy hai người đó cũng không chú ý đến mình, liền lặng lẽ đi về phía cửa. Tiếp theo, trong sách có viết, Dương Quá hẳn là cưỡi trâu đến, sau đó thừa dịp loạn mà cứu Lục Vô Song ... Mấu chốt là, y có thể cứu mình hay không a? Tám phần là không, hiện tại võ công của Dương Quá cũng không phải là cao, không cứu nổi hai người.


Cầu người không bằng cầu mình, vẫn là tự cứu bản thân. Thiệu Đường vốn cách cửa không xa, hiện tại đương nhiên đã bước ra ngoài cửa, Lí Mạc Sầu còn đang đỏ mắt với võ công bí tịch của nàng, không chú ý đến hắn.


Thở hắt ra, Thiệu Đường chuồn khỏi ngôi miếu đổ nát, trong lòng có chút đắc ý, IQ của cổ nhân đúng thật là thấp như vậy sao? ...


"...?! ..." Kinh hãi!


Thiệu Đường còn chưa đắc ý xong, bỗng cảm thấy hô hấp cứng lại, bị cái gì chặn ngay cổ. Đợi đến khi hắn phản ứng lại, nhìn bóng đen trước mắt, dưới ánh trăng mơ hồ là một thiếu niên nam tử, mắt phượng mày kiếm, mặt như đao tước, góc cạnh rõ ràng, hiển lộ vài phần anh khí, cực kì tuấn lãng.


Bất quá, lúc này Thiệu Đường cũng không có tâm tình thưởng thức nam tử tuấn lãng, nam tử này một tay chế trụ cổ mình, chỉ cần hơi dùng lực một chút, cam đoan sẽ bị gãy!


"A..." Há mồm, muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra đơn âm thấp đến nỗi chỉ có mình nghe được, Thiệu Đường bị bóp đến cả mắt đều đỏ, nước mắt chực chờ trào ra.


"Ngươi không phải đồng bọn của Lí Mạc Sầu!" Nam tử đè thấp thanh âm hỏi.


Lắc đầu! Thiệu Đường phát không được thanh âm, vội cố gắng lắc đầu.


Nam tử nửa tin nửa ngờ, bỗng nhiên nghe thấy trong miếu có động tĩnh, tựa hồ Lục Vô Song bên trong đã chọc giận Lí Mạc Sầu, tình hình không ổn, vì thế hơi buông ra, rất nhanh đã điểm lên huyệt đạo đối phương, đẩy mạnh vào trong đám cỏ dại.


A -- đau -- Thiệu Đường không tiếng động kêu to, thân mình bị y đẩy, thẳng tắp ngã xuống đất, đau đến muốn gãy xương, đáng thương ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Nhưng Thiệu Đường lại khó có mà không tức giận ... Ách? Điểm huyệt thì đúng là không thể động!


Sau đó Thiệu Đường liền nghe thấy một trận thanh âm hỗn loạn, "Đát đát đát" như tiếng bước chân, còn có tiếng kêu của Lí Mạc Sầu "Sao lại không thấy đâu?"


Thiệu Đường đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, đây tất nhiên là đang trình diễn tiết mục trâu già xông miếu, Dương Quá cứu người.


... Dương Quá cứu người? ... Thiệu Đường vừa nghĩ đến đây lập tức đầu đầy hắc tuyến, nói như vậy, người vừa bóp cổ mình lúc nãy là Dương Quá? ... Một giọt mồ hôi lạnh, không nhịn được bĩu môi, nếu dựa vào trình độ mà nói, người kia đích xác đủ để có thể làm chủ vấn đề, nhưng mà ... Dương Quá mà trong sách viết là như vậy sao? Sao mình lại cảm thấy không giống thế ... thành thục lão luyện như vậy ... rùng mình một cái, Thiệu Đường nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Dương Quá ... phải nói là lãnh khốc ...


Còn không chờ Thiệu Đường nghĩ xong vấn đề, bụi cỏ tất tất tốt tốt mà động, một bóng đen nhảy ra vọt đến bên người hắn, dọa hắn nhảy dựng lên. Bóng đen kia đúng thật là Dương Quá cùng Lục Vô Song.


"Hư --" Dương Quá làm động tác im lặng chớ lên tiếng, Lục Vô Song đúng lúc ngăn lại tiếng kêu của mình.


Lúc này, Lí Mạc Sầu đang tới tới lui lui trong bụi cỏ điều tra hành tung của bọn họ. Thiệu Đường nhắm hai mắt lại mà cầu nguyện a, góc áo của Lí Mạc Sầu đã chạm vào mũi của mình.


Qua đã lâu, bên ngoài không còn âm thanh nào, Lí Mạc Sầu đã thật sự đi rồi. Thiệu Đường vẫn còn trợn mắt, chợt thấy cả người tê rần, tay chân có lại tri giác, hiển nhiên là Dương Quá đã giải huyệt cho hắn.


"A --" Quát to một tiếng rồi "tạch" một cái nhảy dựng lên, dùng hai tay xoa xoa cổ, lại nhẹ nhàng "A" một tiếng, "Nha" hai tiếng, mới yên tâm, "Hoàn hảo, không bị câm."


"Ngươi là ai?" Dương Quá đặt Lục Vô Song nằm trên cỏ, đánh giá qua lại người mặc trang phục quái dị trước mắt.


Hắc tuyến ... Thiệu Đường bị y nhìn đến sợ hãi, biết là do cách ăn mặc kỳ quái của mình, "Ta tên là Thiệu Đường, là ... Ách ... người nước ngoài ... đến từ nơi rất xa rất xa." Trong lòng nghiền ngẫm thật lâu, mới nói.


Dương Quá là một người thông minh, đương nhiên nghe thấy giọng nói có chút ấp úng của hắn, không khỏi đề phòng.


Thiệu Đường bất đắc dĩ, bản thân cũng biết lời nói của mình không đáng tin chút nào, vì thế vội vàng chuyển đề tài, chỉ vào Lục Vô Song trên mặt đất nói: "Xương sườn của nàng đã bị gãy, ngươi ..."


Một câu còn chưa nói xong, chỉ thấy ánh mắt của Dương Quá lại sâu thêm một tầng, "Sao ngươi lại biết xương sườn của nàng bị gãy?"


Thiệu Đường thực sự có một xúc động muốn cắn đầu lưỡi của mình, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng. Mà Lục Vô Song trên mặt đất lại không có phản ứng gì, tựa hồ đã đau đến chết ngất.


Phượng nhãn của Dương Quá híp lại, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, bạc thần lập tức gợi lên một nụ cười nhạt, không đầu không đuôi nói: "Kia ... tiểu huynh đệ biết ta là ai?"


"..." Há mồm, Thiệu Đường theo bản năng muốn nói tên Dương Quá, nhưng như nghĩ tới cái gì đó, miễn miễn cưỡng cưỡng mà thêm lần nữa nuốt lời vừa muốn nói vào trong bụng. Hé miệng, nhìn nụ cười của đối phương, cười đến thật giả tạo, không phải muốn thử ta chứ? ... Bất quá ... Không thể phủ nhận, mặc dù ngươi cười quá giả tạo, nhưng cũng thật đẹp.


"Nga, vậy sao." Con ngươi Dương Quá hơi thay đổi, vừa cười hi hi vừa nói: "Ta gọi là Dương Quá ... Nga, người vừa nãy trong ngôi miếu đổ nát kia là sư bá của ta."


Người xấu! Thiệu Đường oán thầm người đối diện đang cười đến sáng lạn như mặt trời, này có thể coi là tự báo danh tánh, để làm mình mắc mưu không? Nếu mình không phải đã từng xem qua nguyên tác nên biết trước, thì ai sẽ tin sư bá cùng sư điệt lại là cừu nhân với nhau chứ.


"...Nga..." Thiệu Đường cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu cho có lệ, còn chưa nói, Lục Vô Song trên mặt đất thoáng nhúc nhích, tựa hồ đã tỉnh.


"Đầu đất ..." Mắt hạnh của Lục Vô Song vừa mở, nhìn thấy Dương Quá trước mắt mình, theo bản năng kêu lên một tiếng.


"Phụt --" Thiệu Đường vội vàng che miệng, hắn biết trong sách có ghi, Lục Vô Song khi vừa gặp Dương Quá nghĩ y là một ngốc tử, nên gọi y là đầu đất. Nhưng không nghĩ tới, khi chính tai mình nghe được thấy được một đoạn kịch hấp dẫn như vậy, đối với một người suất đến không thể suất hơn mà gọi đầu đất, quả thực...


Lục Vô Song nghe thấy tiếng cười, lúc này mới chú ý đến Thiệu Đường, mày liễu nhăn lại, lập tức kích động, giữ chặt ống tay áo của Dương Quá nói: "Đầu đất, đầu đất, Lí Mạc Sầu chính là được người này dẫn đến, bọn họ là đồng bọn với nhau! ..."


"Không phải!" Thiệu Đường vội vàng đánh gảy lời nói của nàng, thật là hay, sao ai cũng cho rằng hắn là đồng bọn với Lí Mạc Sầu, nở một nụ cười hiền lành với Lục Vô Song, nói: "Cái kia ... Cô nương, ta không biết Lí Mạc Sầu ..."


"Nhưng là ... A ---" Lục Vô Song thấy hắn giảo biện, kích động nhảy dựng lên, không cẩn thận động vào thương thế ở xương sườn, lập tức đau đến mồ hôi như tắm, thiếu chút nữa liền hôn mê.


"Vẫn là nên chữa tốt xương sườn, chúng ta lập tức rời khỏi đây." Dương Quá thấy thế thân thủ mở ra y phục của Lục Vô Song.


Thiệu Đường tức thì quay lưng đi, Lục Vô Song này rất điêu ngoa tàn nhẫn, mình cũng không muốn chọc giận một đại tiểu thư như nàng.


"Từ từ ... ngươi, ngươi ..." Lục Vô Song vừa thẹn vừa giận, thân thủ cố hết sức ngăn trở Dương Quá, răng cắn vào nhau, liếc mắt nhìn Thiệu Đường đang xoay lưng về phía mình, nói: "Ngươi! Lại đây nối xương sườn lại cho ra!"


"Sao?!" Ta đến nối xương sườn?! Thiệu Đường hoa mắt chóng mặt, khó hiểu trừng mắt, chỉ vào mũi mình nói: "Ta? Vì sao?"


"Vô nghĩa! Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à!" Lục Vô Song trừng mắt liếc hắn một cái.


"Đúng rồi, vậy sao còn bắt ta nối?" Một cái đầu hai cái đại, càng thêm không rõ, Thiệu Đường tiếp tục hỏi.


"Ngươi không phải là nữ sao, đương nhiên giúp ta nối."


"Phựt ---" Một câu của Lục Vô Song nói ra, Thiệu Đường cơ hồ nghe được tiếng đứt của dây thần kinh trong đầu mình, những đường gân trên mặt toàn bộ run rẩy, là nữ?! Ta là nữ?!


"... Lục Vô Song! Ngươi xem cho rõ! Đại gia là nam! Là nam! Muốn ta cởi quần cho ngươi xem hay không!" Cho dù có tốt đến đâu đi nữa cũng phải bạo phát, Thiệu Đường chỉ cảm thấy cơn tức "tạch tạch" mà hướng thẳng lên đầu, tiến lên từng bước, không phong độ mà rống to.


>>Hết chương 2<<