Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy
Đăng vào: 12 tháng trước
Suốt đường đi, Giai Tuyết không dám hé một lời nào. Cô bé chỉ ngồi im nghe cuộc đối thoại của mẹ và chú đeo mặt nạ. Căn bản bọn họ không hề kiêng dè gì về sự có mặt của Giai Tuyết ở đây:
- Phong Ức, điều tra cho tôi thằng bé khi nãy đi cùng Vân Vy là ai.
Mạc Y Nhiên có dự cảm không lành, khó khăn lắm mới được ở bên Cố Thừa Duật. Chỉ sợ sự xuất hiện của Vân Vy sẽ lại làm đảo lộn mọi thứ. Với lại thằng bé bên cạnh Vân Vy cũng rất đáng nghi.
Thế nhưng trước đây Mạc Y Nhiên lại không hề nhận được tin tức nào nói về việc Vân Vy mang thai con của Cố Thừa Duật. Cho nên lần này cô ta phải điều tra kĩ lưỡng, tránh để xảy ra hậu quả về sau.
Phong Ức vừa lái xe vừa trả lời một cách hời hợt:
- Chị sợ thằng bé kia chính là con trai của Cố Thừa Duật sao?
- Ai nói tôi sợ Vân Vy chứ? Trước kia tôi có thể hạ gục được cô ta thì bây giờ cũng có thể. Hừ!
Mạc Y Nhiên rút một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ ra, thong thả rít một hơi, không hề chú ý tới Giai Tuyết. Phong Ức cười đầy ẩn ý rồi gật đầu:
- Chị yên tâm, tôi sẽ điều tra kĩ lưỡng.
Rồi ánh mắt Phong Ức liếc qua gương chiếu hậu, nhìn thẳng vào đôi mắt Giai Tuyết. Giai Tuyết ngồi ở phía sau đang chăm chú nghe hai người họ nói chuyện, bị Phong Ức nhìn như vậy khiến cho cô bé giật mình. Giai Tuyết sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, nhưng trong lòng cô bé lại có dự cảm chẳng lành.
Giai Tuyết không biết mối quan hệ giữa ba, mẹ và cô Vân là gì. Nhưng nhìn qua cũng có thể nhận ra rằng ba người này nhất định có vấn đề. Giai Tuyết chỉ sợ mẹ sẽ gây khó dễ cho cô Vân và Tiểu Nghiêm mà thôi.
...
Trở về nhà, Mạc Y Nhiên vui vẻ dắt tay Giai Tuyết vào nhà. Mạc Y Nhiên đang nghĩ không biết mình đi lâu như vậy, Cố Thừa Duật có nhớ mình hay không?
Cố Thừa Duật vừa đi làm về, bước xuống từ cầu thang. Giai Tuyết lập tức chạy tới ôm chân ba, cô bé muốn tránh xa Mạc Y Nhiên, càng xa càng tốt.
Cố Thừa Duật bế Giai Tuyết lên, không nhìn Mạc Y Nhiên:
- Ba xin lỗi, hôm nay bận không đi đón con được.
- Dạ không sao, Giai Tuyết biết ba rất bận mà.
Khi Mạc Y Nhiên không ở đây, Giai Tuyết đã nói nhiều hơn, gần gũi với ba hơn. Hơn nữa cô bé còn có bạn bè, và cả cô Vân nữa.
Mạc Y Nhiên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi sửng sốt. Cố Thừa Duật đã quan tâm Giai Tuyết nhiều hơn rồi, nếu như Giai Tuyết mà kể hết ra những chuyện trước kia cô ta làm với Giai Tuyết, liệu Cố Thừa Duật có tức giận không? Nhất định hắn sẽ nổi một trận lôi đình cho mà xem.
Mạc Y Nhiên càng hoang mang, lo sợ trong lòng. Không được, phải chuyển sang lấy lòng Giai Tuyết thôi.
Mạc Y Nhiên liền tươi cười bước tới gần hai cha con:
- Giai Tuyết, mẹ làm món mà con thích nhất cho con ăn nhé. Món tôm chiên nha.
Đích thân vào bếp để nấu món ngon cho Giai Tuyết, nhất định cô bé sẽ rất vui. Lấy lòng trẻ con nên lấy lòng bằng đồ ăn ngon.
Cố Thừa Duật liền quay sang nhìn Mạc Y Nhiên bằng ánh mắt lạnh:
- Không cần, con bé bị dị ứng với tôm.
Câu nói của Cố Thừa Duật như sét đánh ngang tai Mạc Y Nhiên, cô ta suýt chút nữa thì ngã xuống sàn. Giai Tuyết bị dị ứng với tôm ư? Vậy mà bao lâu nay Mạc Y Nhiên không biết, thậm chí còn ở trước mặt Cố Thừa Duật ép Giai Tuyết ăn hết đĩa tôm chiên.
Mạc Y Nhiên hoảng sợ cực độ, vội vã chạy tới kéo tay Cố Thừa Duật:
- Duật, em không cố ý mà, em thật sự không biết con bé bị dị ứng.
Thấy Cố Thừa Duật vẫn nhìn mình một cách hờ hững, Mạc Y Nhiên liền chuyển sang Giai Tuyết:
- Giai Tuyết à, mẹ xin lỗi con, lần sau mẹ sẽ chú ý hơn...
Giai Tuyết là một cô bé ngoan, ngoài từ "vâng ạ" cô bé không biết nói gì hơn. Cố Thừa Duật chán ghét Mạc Y Nhiên, không muốn nhìn mặt cô ta nữa nên bế Giai Tuyết vào bếp:
- Ba nấu đồ ăn ngon cho con nha.
- Vâng thưa ba.
Mạc Y Nhiên nhìn theo bóng dáng Cố Thừa Duật xa dần, cô ta gần như sụp đổ mà ngã xuống sàn. Suốt mấy tháng đi quay phim, Cố Thừa Duật không hề gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm dù chỉ một lần. Thời gian 5 năm trôi qua đã làm phai nhạt dần đi tình cảm rồi đúng không? Mạc Y Nhiên dù có cố gắng thế nào, Cố Thừa Duật cũng không thể quay lại như trước nữa rồi. Thậm chí hắn càng chán ghét cô ta hơn.
Tới giờ Mạc Y Nhiên mới thật sự cảm nhận được cảm giác của Vân Vy 5 năm trước là như thế nào. Nhưng cô ta không phục. Dựa vào đâu mà tất cả nỗ lực bao năm nay phải đổ xuống sông xuống biển cơ chứ?
Mạc Y Nhiên nắm chặt tay, chỉ cần tìm cách để Cố Thừa Duật kí vào giấy đăng kí kết hôn, vậy thì không cần phải lo gì nữa rồi.
Mạc Y Nhiên cầm điện thoại lên gọi một cuộc:
- Là tôi đây, tôi có việc muốn nhờ anh.
...
Ở đầu dây bên kia, Hắc Sát vừa nghe điện thoại vừa xoay bút trong tay, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên:
- Chỉ cần chuốc thuốc hắn ta rồi ngủ một đêm. Không tin là có con rồi hắn sẽ không cưới cô.
1 tuần sau...
Cố Thừa Duật vẫn bận rộn đi làm như thường ngày, tối về thì chỉ ngủ ở phòng Giai Tuyết. Dạo này tình hình Cố thị gặp chút vấn đề do Hắc thị liên tục cướp đi nhiều hạng mục quan trọng, Cố Thừa Duật bận rộn nên không có thời gian để ý tới việc điều tra Mạc Y Nhiên, và còn mấy ngày nay hắn cũng không liên lạc với Vân Vy. Sau ngày hôm đó, khi biết Tiểu Nghiêm là con ruột của mình thì Cố Thừa Duật thật sự rất vui. Nhưng tới giờ hắn vẫn chưa có thời gian tới thăm Tiểu Nghiêm, hắn cảm thấy áy náy vô cùng.
Vân Vy và Hắc Khải tuy chưa chính thức đi đăng kí kết hôn, nhưng hôn lễ vẫn không thể hoãn được. Càng tới ngày tổ chức hôn lễ thì mọi chuyện càng gấp rút hơn. Với lại Vân Vy muốn nhanh kết hôn với Hắc Khải để bảo vệ Tiểu Nghiêm. Từ ngày hôm đó gặp lại Mạc Y Nhiên, có lẽ cô ta cũng đã cho người điều tra thân thế của Tiểu Nghiêm rồi. Bây giờ nhanh chóng kết hôn để Tiểu Nghiêm trở thành con nuôi của Hắc Khải, có lẽ vẫn sẽ tốt hơn là không có ai chống lưng cho.
Vân Vy ngàn vạn lần xin lỗi vì đã lợi dụng Hắc Khải, nhưng cô không còn cách nào khác.
Bình minh nắng lên, hôm nay là ngày Vân Vy kết hôn...
Vân Vy ngồi thẫn thờ trước gương ngắm nhìn mình trong bộ váy cô dâu lộng lẫy được thiết kế riêng cho mình, cô không tài nào cười nổi. Cô cảm thấy có lỗi với Hắc Khải, và cũng có chút gì đó lưu luyến...
Nhưng vì cớ gì mà cô phải lưu luyến Cố Thừa Duật cơ chứ?
Vân Vy tự nhắc nhở bản thân, một khi quyết định rồi không được phép hối hận nữa.
...
Tập đoàn Cố thị.
Buổi họp ngày hôm nay vô cùng căng thẳng, Cố thị bị Hắc thị tấn công nên lỡ mất nhiều hạng mục quan trọng, công ty tổn thất nặng nề. Cố Thừa Duật nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh như băng, hắn mất kiên nhẫn gõ gõ bàn:
- Cái tôi muốn thấy là kết quả, không phải mấy thứ vô dụng này. Tôi nuôi các người không phải để làm cảnh.
Cố Thừa Duật lần đầu tiên tức giận như vậy sau 5 năm khiến cho các vị cổ đông, giám đốc, trưởng phòng đều sợ hãi. Cố Thừa Duật vẫn chưa đích thân ra tay nên để cho bên Hắc thị đắc ý một thời gian rồi. Nhưng mà cho tới khi hắn thật sự ra tay, hắn muốn thấy phương án của mọi người thế nào. Ai không làm được, lập tức sa thải.
Giữa bầu không khí vô cùng căng thẳng, đột nhiên Vũ Luận mở cửa bước vào, ghé vào tai Cố Thừa Duật nói gì đó. Các vị cổ đông, giám đốc, trưởng phòng càng căng thẳng hơn.
Vũ Luận nói:
- Thiếu gia, bên ngoài có một vị tiểu thư ầm ĩ nói nhất định phải gặp được ngài.
Cố Thừa Duật nhíu mày, lập tức trả lời hai chữ:
- Không gặp!
Vũ Luận biết ngay thiếu gia sẽ nói vậy, nhưng vế tiếp theo sắp nói đây mới là điều quan trọng:
- Vị tiểu thư đó nói chuyện đó có liên quan tới Vân Vy tiểu thư.
Sắc mặt Cố Thừa Duật lập tức thay đổi rõ rệt, hắn liếc nhìn xung quanh một lượt, lạnh lùng nói:
- Nội trong vòng hôm nay tất cả mọi người phải có phương án thích hợp. Tan họp.
Mọi người vội vã đứng dậy, cho tới khi tất cả đã đi hết thì Cố Thừa Duật mới quay sang Vũ Luận:
- Cho cô ta vào đi.