Chương 72: 72: Thái Hậu Hồi Triều 2

Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.


" Hoàng tổ mẫu hồi triều rồi! "
Công chúa Anh hào hứng kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt đi lên phía trước.
Anh Dạ cưỡi ngựa đến gần chiếc xe trang nghiêm kia, cúi người cười nói mấy câu, cung nữ bên ngoài xe ngựa liền giơ tay lên, ý bảo đội ngũ dừng lại.
Sau đó cung nữ kia đi vào xe ngựa, đỡ một vị lão nhân khí thế đoan trang bước ra, đây chính là Văn Đức Thái hậu của Nam Dực Quốc.
Thấy thái hậu đi ra, những học sinh kia liền kích động tiến lên, rối rít quỳ xuống hành lễ.
" Đứng lên hết đi, các ngươi đều là những nhân tài tương lai của Nam Dực Quốc, lần này khổ cho các ngươi rồi "
Thái hậu hiền từ nói.
Nam Cung trưởng lão quỳ xuống chúc mừng, rồi đem kể chuyện về Chức mộng thú cho Thái hậu nghe, hai người trao đổi một chút rồi cung nữ mới định đưa Thái hậu trở về.
Anh Dạ vội đuổi theo, cười nói
" Hoàng tổ mẫu, ta muốn cho người gặp một người.

"
" A, là ai? Hoàng huynh của ngươi sao? "
" Ngươi đợi một chút, để ta dẫn người tới.

"
Anh Dạ nói rồi liền chạy đi.
" Nha đầu này, lại còn thần bí như vậy.

"
Thái hậu cười nói rồi lên xe đợi.
Một lúc sau, Anh Dạ dẫn Hoàng Bắc Nguyệt, lúc đầu thái hậu còn tưởng nhầm nàng là Huệ Văn trưởng công chúa nhưng khi nàng giới thiệu lại mới biết.
Trên cả quãng đường trở lại thành, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói với thái hậu rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn lạnh lẽo.
Nhìn lại người đã giết Huệ Văn trưởng công chúa nàng rất kích động muốn ra nói rõ ràng với thái hậu, nhưng giờ vẫn chưa đến lúc, nàng nhất định sau này sẽ nói rõ ràng với bà.
Thái hậu hồi triều, dân chúng trong thành rất nhanh đã nhận được tin tức, bọn họ từ rất sớm đã đi chờ, mang vẻ mặt nồng nhiệt.
Nhìn thấy đội ngũ của Thái hậu ngày một tới gần, Chiến Dã cưỡi hắc mã đi ra.

Hắn chạy vội đến bên xe ngựa, cúi đầu nói
" Hoàng tổ mẫu cực khổ rồi.

"
Xốc rèm lên không phải gương mặt của Tô ma ma như dự tính mà là Hoàng Bắc Nguyệt
" Thái tử điện hạ cực khổ rồi.

"
Chiến Dã hơi ngẩn ra, nhìn thấy nàng, hắn thất thần trong chốc lát, sau đó cũng nhếch môi nói
" Bắc Nguyệt quận chúa cũng cực khổ rồi.

"
" Hoàng huynh, ta cũng cực khổ nha, sao không an ủi ta một tiếng nào vậy? "
Anh Dạ nghịch ngợm ló đầu ra nhìn vị huynh trưởng lạnh lùng của mình, có ý trêu ghẹo nói.

" Anh Dạ, nha đầu nhà ngươi đừng chọc phá hoàng huynh của ngươi nữa.

"
Thái hậu hiền lành cười, nói với Chiến Dã
" Chiến Dã, nghe nói lúc ai gia không có ở trong đế đô, ngươi có tiến bộ.

"
Lúc nãy bị Anh Dạ trêu chọc hắn có chút xấu hổ với Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng nghe Thái hậu nói vậy, hắn liền nghiêm mặt nói
" Làm phiền hoàng tổ mẫu lo lắng, chỉ là thành tựu nhỏ nhoi, không đáng nhắc đến.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cáo là có việc rồi cưỡi ngựa đi ngay, Anh Dạ thấy vậy cũng liền cưỡi ngựa đuổi theo nàng
" Bắc Nguyệt, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, ngươi không khỏe sao? "
" Ta không sao, chỉ là có chút chóng mặt, về nghỉ ngơi tí là khỏi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt đáp.
" Bắc Nguyệt, ngươi cảm thấy hoàng huynh của ta như thế nào? "
Anh Dạ cười hỏi
" Thái tử Chiến Dã siêu quần bạt tụy, là thiên chi kiêu tử.

"
Hoàng Bắc Nguyệt công bằng nói.
" Đây là cách nhìn của người ngoài, ta muốn nghe cảm nhận của ngươi cơ.

"
Công chúa Anh Dạ mở to mắt vững vàng nhìn nàng.
" Cách nhìn của ta cùng với mọi người cũng giống nhau nha, Thái tử điện hạ xuất sắc như thế, còn ai cho rằng hắn không tốt đây? "
Nói xong liền giục ngựa đi.
Anh Dạ ngẩn ra, sau đó liền tức giận vung roi, nàng cũng không phải muốn hỏi Bắc Nguyệt có thành kiến hoàng huynh hay không! Nàng chỉ muốn biết, trong lòng Bắc Nguyệt có chút ý tứ gì đó hay không...
Hoàng Bắc Nguyệt đi được một lúc, Chiến Dã cũng đang nhìn theo đường nàng đi.

Trong lòng hắn không khỏi thắc mắc, không biết có phải nhìn nhầm hay không nhưng hắn thấy Bắc Nguyệt có chút không vui khi hoàng tổ mẫu trở về....