Chương 48: 48: Đi Dạo Bích Ba Hồ 1

Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.


" Nguyệt! "
" Bắc Nguyệt ! "
Hoàng Bắc Nguyệt nghe thấy có tiếng người gọi mình liền mở to mắt, thấy Phong Liên Dực đang cầm tay nàng khẽ lay, thấy nàng tỉnh dậy hắn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn không biết nàng ngủ mơ thấy gì mà bỗng nhiên thở dốc, cả người đầm đìa mồ hôi, hắn thấy lạ nên gọi nàng mải mà vẫn chưa thấy nàng tỉnh, làm hắn lo lắng, hú vía một phen.
Hoàng Bắc Nguyệt liền ngồi dậy, hồng hộc thở, nhìn người trước mắt liền
" Phong Liên Dực? "
Phong Liên Dực mỉm cười nhìn nàng, lấy ống tay áo nhẹ nhàng thấm những giọt mồ hôi trên trán nàng
" Nàng mơ thấy ác mộng sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt liền nhớ đến giấc mơ kì lạ gặp nam nhân kia lúc nãy, im lặng suy nghĩ một chút rồi nhìn cả người ướt đẫm mồ, hơi thở đầy mệt mỏi.
" Đó không phải là giấc mơ bình thường...!"
Phong Liên Dực nghe nàng nói vậy liền hơi cúi xuống nhìn nàng
" Sao vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt liền nhìn hắn hỏi
" Chàng đã từng mơ thấy một người nào đó chưa? "
" Rồi.

"
" Chàng thấy rõ khuôn mặt người đó chứ? "
" Thấy rất rõ.

"
Phong Liên Dực nhìn nàng thật sâu, người mà hắn hay mơ tới, là nàng.
" Vậy người đó chân thực chứ? "
Phong Liên Dực thoáng nhíu mi, hắn mơ tới nàng rất nhiều nhưng mọi thứ đều không rõ ràng, làm cho hắn cũng biết là hắn đang mơ.
" Ý nàng là...!"
Hoàng Bắc Nguyệt liền đem câu chuyện nàng mơ thấy kể lại toàn bộ cho Phong Liên Dực.
" Đúng là rất kì lạ! "
Phong Liên Dực cảm thán một câu.

Nhưng trong lòng hắn khá tức vì nàng mơ đến người khác mà người đó còn khá giống hắn.
" Hắn còn nói sẽ còn gặp lại ta..

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi nhíu mày
" Giấc mơ này rất chân thật, không phải là mơ bình thường cũng không phải là báo mộng mà giống như bị kéo vào không gian khác hắn.

Nên khi tỉnh dậy ta mới mệt mỏi như vậy vì ta đã chạy rất lâu.

"
" Ta chưa từng nghe đến thuật pháp nào như vậy, nhưng chắc chắn người đó rất mạnh.

"
Phong Liên Dực suy nghĩ cẩn thận nói.
" Đúng vậy, thực lực của hắn ta cảm nhận được sâu ko lường được.

"
Phong Liên Dực im lặng, rồi nhìn ra ngoài
" Trời cũng sắp sáng rồi ta cũng không thể ở lại lâu.

Ta sẽ về nhà nghiên cứu tiếp.

"
Phong Liên Dực nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên hỏi
" Chàng có tin vào thần thoại không? "

" Không phải nàng nói nàng từng được thấy thần thần sao.

Nếu nàng thấy, ta tin là thần có thật.

"
Phong Liên Dực một thân y phục trắng như tuyết, đôi mắt tím đẹp đẽ mỉm cười với nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch lên khóe môi, Phong Liên Dực lúc nào cũng có thể cướp đi trái tim của nàng a.
Phong Liên Dực thản nhiên gật đầu, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc này Băng Linh Huyễn Điễu cũng đã bay về, Chiến Dã đã ra ngoài an toàn và rất mong có thể gặp lại nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, cho Băng Linh Huyễn Điễu trở lại không gian linh thú rồi ngồi dậy đi thay đồ, bộ y phục này ướt đẫm mồ hôi của nàng rồi.
...----------------...
Hoàng Bắc Nguyệt đang được Đông Lăng thay y phục, trên mặt nàng có dấu hiệu tức giận.
Tối hôm qua vừa mới thay y phục chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị Tiêu Nhu làm phiền, Tiêu Nhu vừa mới đi khỏi, mẹ con Tuyết di nương liền đến!
Bọn họ chỉ vì muốn đi coi đan dược của Tống Mịch luyện mà liều chết đi gặp nàng.

Nếu không phải nàng muốn ra ngoài đổi gió thì còn lâu mới đồng ý.
Bên trong tiền viện.
Tiêu Vận đã ăn vận tỉ mỉ chờ bên trong, Tiêu Nhu ko biết nghe được tin tức từ nơi nào, cũng đã đứng sẵn ở đó.
Bây giờ cho dù nàng tới trễ cũng không còn ai lộ ra thần sắc bất mãn, vì nàng hiện tại là một triệu hoán sư, có thể thực lực cao nhất ở đây hiện giờ.
" Tam tỷ, ta và ngươi ngồi chung một chiếc xe ngựa đi.

"
Tiêu Nhu vừa trông thấy nàng liền niềm nở chạy ra.
Nghe Tiêu Nhu nói như vậy, Tiêu Vận liền mất hứng, nghiêm mặt đối Tiêu Nhu nói
" Tam muội đã đáp ứng ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta rồi.

"
Mới sáng vậy hai người đã cãi nhau ồn ào, Hoàng Bắc Nguyệt liền tức giận nói
" Ta tối qua ngủ không được nên có chút mệt.

Hai ngươi làm ồn như vậy thì đi sau đi! "
Hoàng Bắc Nguyệt cả người tỏa ra sát khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người họ.

Trông thấy ánh mắt đó Tiêu Vận và Tiêu Nhu liền im lặng run, Hoàng Bắc Nguyệt hiện giờ rất mạnh, nếu làm nàng không cao hứng thì chỉ có chết.
Nói xong Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái để Đông Lăng đỡ nàng lên xe ngựa rồi chậm rãi nói
" Đi thôi.

"
Người lái xe ngựa cũng không dám chậm trễ, lập tức đánh ngựa rời đi.
Tiêu Vận nhìn theo, ánh mắt đầy căm hận.

Chờ nàng ăn Tẩy Tủy đan, thực lực nâng cao rồi thì nàng sẽ xử lí Hoàng Bắc Nguyệt đầu tiên.
Rồi Tiêu Vận và Tiêu Nhu liền lên hai chiếc xe khác nhau đuổi theo xe của Hoàng Bắc Nguyệt ..