Chương 82: Hồ Ly ý chính là thiên ý

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc hôm sau tỉnh dậy, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy đầu choáng choáng nặng nặng, nàng nhớ mang máng tối qua có cái mộng thật hoang đường, tựa như có quan hệ với thân thế nàng, nhưng cái mộng cảnh đó cũng không chân thật. Hồ Linh Tiêu còn trong ngực nàng bộ dạng tựa như rất mệt mỏi, phát hiện Tô Vận Hàm tỉnh dậy, nàng cũng theo chầm chậm mở mắt, cười mị nói: "Ngốc tử, hẳn là mặt trời lên ba sào rồi! Ngươi cũng nên thu thập dọn dẹp rời giường nghênh khách đi thôi!"

"Sẽ có ai đến chứ? Lương công công sao?" Tô Vận Hàm không hiểu hỏi, luôn cảm thấy Hồ Linh Tiêu giấu nàng làm rất nhiều chuyện, còn đến cùng là chuyện gì, Hồ Linh Tiêu không nói, nàng cũng là không rõ nữa.

"Không, tự nhiên là phụ ta đắc lực của ngươi chứ! Thôi nào ngốc tử, người ta muốn đi Từ phủ tìm Ngưng Nhi tỷ tỷ nói chuyện tâm tình, ngươi ngoan ngoãn ngốc trong phủ đi biết chưa?" Hồ Linh Tiêu một dạng hống tiểu hài nhi hôn hôn lên gò má Tô Vận Hàm, vì không để Tô Vận Hàm ghen loạn, nàng thật tự giác mang hồng sa trên mặt, che gương mặt cười khuynh thành mị hoặc kia.

"Lý Hạo? Từ Phong? Linh Tiêu, nàng lại có chuyện giấu ta? Không phải nàng nói sáng nay liền nói cho ta biết biện pháp sao? Sao đột nhiên muốn đi Từ phủ tìm Ngưng Nhi cô nương?" Ta thật là, càng ngày càng không hiểu nổi nàng đó. Đáy lòng Tô Vận Hàm bổ sung thêm một câu, đương nhiên, câu nói này nàng không nói ra mặt với Hồ Linh Tiêu, miễn cho tạo thành ngăn cách giữa hai người.

"Ngốc tử, sao lại không hiểu nổi người ta chứ? Tất cả mọi chuyện người ta có không phải đều thẳng thắn với ngươi sao? Còn biện pháp hôm qua đáp ứng ngươi nha, Lý Hạo đến rồi ngươi sẽ biết thôi! Ngốc tử, vì ngươi, người ta chuyện gì đều làm được cả! Hi hi..." Hồ Linh Tiêu tự nhiên biết ý nghĩ trong lòng nàng, chỉ là nhấc cằm nàng lên ấn một 'hôn an lòng' lên bên môi nàng, tựa như thấp thỏm biến mất trước mặt Tô Vận Hàm.

"Ai!" Ngay lúc Tô Vận Hàm bị nàng như vậy phiền muộn cực độ muốn đuổi theo hỏi rõ tình huống, gia đinh bên ngoài không đúng lúc vang lên tiếng thông báo. Biết được Lý Hạo đang ở tiền sảnh, Tô Vận Hàm áp chế nghi hoặc trong nội tâm, mặc y phục đơn giản sau đó chạy tới tiền sảnh.

Vừa đi vào tiền sảnh, Tô Vận Hàm liền cảm giác được ánh mắt Lý Hạo nhìn mình không giống ngày thường. Đang định mở miệng dò hỏi, Lý Hạo đã trước nàng một bước đứng dậy, chắp tay với nàng nói: "Nghe nói thân thể Tô huynh đệ ngươi ôm bệnh, bởi vậy hạ triều ta liền lại đây nhìn xem."

"Làm phiền Lý huynh phải quan tâm, ta không sao... Chỉ là nén chuyện trong lòng, phiền muộn vô cùng mà thôi." Tô Vận Hàm vẫy tay để Lý Hạo ngồi xuống, chính mình thì lại ngồi cạnh hắn cùng phân phó hạ nhân bưng nước trà thượng hạng tới.

"Tô huynh đệ có tâm sự? Chỉ là không biết tâm sự thế nào?" Lý huynh giương mắt đảo qua hạ nhân đứng hai bên, tựa như đang ám chỉ Tô Vận Hàm, hy vọng hắn cho tất cả lui.

"Các ngươi đều lui xuống đi." Tô Vận Hàm phân phó với hạ nhân, đợi bọn họ đều đã lui ra, nàng cười khe khẽ với Lý Hạo: " Ta đây tâm sự quá lớn, không thể tuỳ tiện liền nói ra được."

"E là Tô huynh đệ còn chưa biết hôm nay trên triều đã phát sinh chuyện gì rồi?" Lý Hạo đổi đề tài, vô cùng thần bí sát lại Tô Vận Hàm nhỏ giọng nói: "Thánh thượng ngất xỉu ở đại điện Kim loan, hiện giờ còn đang mê man bất tỉnh trên giường."

"Ngất xỉu? Nhưng đã phát sinh chuyện gì chứ?" Tô Vận Hàm bị lời nói của hắn thất kinh một cái,lập tức nghĩ tới có thể là Hồ Linh Tiêu giở trò quỷ. Tuy Minh Tắc đế mắt lão mờ đục, nhưng cũng chưa tới mức tự dưng ngất xỉu, nếu không có Hồ Linh Tiêu ngầm ra tay, sao Minh Tắc đế có khả năng ngất xỉu lúc lâm triều?!

"Đúng là đã có chuyện phát sinh, hơn nữa còn là chuyện lạ cực độ!" Thần tình của Lý Hạo trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm Tô Vận Hàm tới nửa ngày, xác định y cũng không hiểu tình hình, mới từ từ nói: "Trước khi lâm triều hôm nay, hết thảy mọi người đều đàm luận một vấn đề, các đại thần nói tối qua bọn họ cùng gia quyến đều có quái mộng giống nhau, không chỉ bọn họ, ta cùng Từ huynh đệ cũng đều có cái mộng đó. Hoặc là nói, người cả triều đều có cùng một mộng."

"Có cùng một mộng? Là mộng gì? Tối qua tựa hồ ta cũng có cái mộng, chỉ là cũng không rõ ràng, liền cũng không có gắng sức nhớ lại."

"Là mộng liên quan với Tô huynh đệ." Lý Hạo nhỏ giọng nói, hắn đẩy đẩy trà nóng hạ nhân bưng tới qua bên cạnh, cầm lấy cánh tay Tô Vận Hàm nói: "Mộng kia có đủ cổ quái ly kỳ, nhưng càng khiến người ta kinh kỳ là trong lúc lâm triều có cự thạch từ trên trời giáng xuống. Cự thạch nọ đập vỡ đỉnh điện Kim loan, rơi thẳng tới chỗ cách thánh thượng không xa. Hơn nữa, trên cự thạch kia còn có khắc một bài thơ đại nghịch bất đạo."

"Thơ? Thơ gì chứ?"

"Trời giáng điềm lành hiện báo trước

Tử vi cung xuống phàm trần lên

Minh Tắc cựu đế triều thay đổi

Tô thị tân hoàng đăng cửu ngũ."

Lý Hạo niệm từng câu từng chữ nhìn thấy hiện trên cự thạch ở Kim Loan điện cho Tô Vận Hàm nghe, trong đó nội dung chữ trên cự thạch hiện rõ ràng sáng tỏ như vậy, đợi hắn niệm xong hết, cái trán Tô Vận Hàm đã chảy ra chi chít nhi nhít mồ hôi lạnh. Nàng đã hoàn toàn khẳng định cự thạch từ trên trời giáng xuống này có quan hệ với Hồ Linh Tiêu, Thiên! Cái hồ ly tinh này, lại... lại làm ra vậy, thực là... quá mức lớn mật mà!!!

"Tô huynh đệ sau khi nghe xong không có suy nghĩ gì sao?" Thấy Tô Vận Hàm thật lâu không nói, Lý Hạo liền chủ động hỏi. Hiện tại hắn muốn biết nhất chính là thái độ của Tô Vận Hàm sau khi nghe thơ xong, đáng tiếc biểu hiện của hắn cũng không rõ ràng, cơ hồ mặt không biểu tình.

"Suy nghĩ? Ha ha, cự thạch trời giáng... Chính là, ý chỉ ông trời ban xuống. Vận Hàm chỉ là phàm nhân, lại há có thể hiểu thấu thiên cơ kia chứ?" Tô Vận Hàm cười nói.

"Ai? Tuy là phàm nhân, nhưng ý tứ trong thơ này lại hiện dễ thấy vậy. Sao thánh thượng đột nhiên ngất xỉu, còn không phải vì sau câu Minh Tắc cựu đế triều thay đổi, Tô thị tân hoàng đăng cửu ngũ kia sao? Tô huynh đệ e là không biết, tối qua tất cả mọi người đều nghênh đón một vị tiên nhân phiên nhiên trong mộng, trong tay hắn tựa như cầm một đạo ngự chỉ. Mà nội dung trong đó, chính là liên quan tới Tô huynh đó! Tiên nhân nói, hoàng tộc còn có một danh thừa tự, mà thừa tự này cũng đã tới ngày nhận tổ quy tông. Tiên nhân còn nói, tên thừa tự kia hiện là đại quan trong triều... là thánh thượng, nhi tử duy nhất a!!!"

Lý Hạo nói thần bí chính kinh, Tô Vận Hàm nghe tâm kinh thịt nảy. Cái gì mà cự thạch trời giáng, cái gì mà tiên nhân báo mộng! Những điều này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cái hồ ly tinh Hồ Linh Tiêu kia giở trò quỷ! Chiêu này làm thật tốt cũng được thôi, nếu là làm bừa đi... Trái lại sẽ lộ ra bí mật các nàng là yêu đó mất. Không kịp đổ mồ hôi lạnh, Tô Vận Hàm thoáng nhắm mắt lại, chính thanh nói: "Lý huynh, những điều này liên quan tới ta không đều không trọng yếu. Ngươi hẳn đã biết, chuyện nghĩa phụ ông bị thánh thượng cố ý hãm hãi chứ? Hiện giờ ta cũng giống nghĩa phụ vậy, trở thành đối tượng thánh thượng muốn trảm sát! Chỉ vì hắn coi trọng thê tử ta, muốn diệt ta đi, đoạt Linh Tiêu vào cung làm hậu. Lý huynh cũng là người đọc đủ thứ thư thánh hiền, quân chủ như vậy, có đáng để tận hiến không? Ngẫm lại, ngươi hẵn có sẵn tính toán trong lòng!"

"Thánh thượng cư nhiên vì Linh Tiêu cô nương mà muốn diệt trừ ngươi?" Lý Hạo liền giật mình không nhỏ, đã sớm nghe Minh Tắc đế tham đồ nữ sắc, không ngờ tới càng tham đồ tới mức này. Tô Vận Hàm là huynh đệ lại có ân với hắn, hiện giờ y đã phát sinh chuyện như vậy, nghĩ lại cũng có dự định giống Từ lão Đề đốc. Nặng nề vỗ vỗ vai Tô Vận Hàm, Lý Hạo ra vẻ tiếc hận nói: "Ta thực không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy, ai! Sự tình đã ra, không biết Tô huynh có dự định gì không đây?"

"Lý huynh a! Giao tình giữa ta và ngươi, ta tất niên không muốn giấu tính toán trong lòng rồi! Nếu ta nhớ không lầm, hiện tại Lý huynh vẫn chỉ là chủ sự lục phẩm. Kỳ thực với năng lực của Lý huynh, làm thượng thư nhất phẩm cũng không quá đâu! Chỉ là quan viên trong triều phần nhiều bị Lương công công khống chế, lúc này mới mai một tài hoa của Lý huynh. Thánh thượng đã hơn nửa trăm, mà nghe theo Lương công công mọi thứ, mãi như vậy... Triều đình nhất định sẽ hủ bại. Ta nghĩ, Lý huynh cũng hy vọng diệt trừ cái đại hoạ hại Lương công công kia chứ? Nếu muốn diệt trừ hắn, chỉ có một biện pháp... Đó chính là..." Tô Vận Hàm nhấc nắp ấm trà lên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lý Hạo đã đoán được mấy phần, nàng dùng ngón tay chấm chút nước trà, ở trước mặt Lý Hạo viết cái chữ 'phản' thật lớn.

Mặc dù đã đoán được ý nghĩ của Tô Vận Hàm, Lý Hạo vẫn bị sự thẳng thắn của nàng làm cho kinh hách đến ngạt thở trong phút chốc. Qua một lúc, đợi hô hấp của hắn khôi phục bình thường, Lý Hạo mới chậm rãi gật gật đầu, đưa tay lau đi chữ làm người xem tâm kinh thịt nảy: "Nếu là trước hôm qua, nhất định là ta không đồng ý Tô huynh làm vậy. Cử thạch trời giáng, tiên nhân báo mộng, những điều này đều đã ám chỉ số mệnh của Tô huynh. Tuy Lý Hạo bất tài, nhưng cũng hiểu được tri ân báo đáp, ngươi lại vừa là huynh đệ ta... Sao ta lại không giúp ngươi thành tựu đại nghiệp chứ? Huống hồ, Tô huynh vốn là thừa tự hoàng tộc, vị trí kia... xác đáng phải là của ngươi chứ!"

"Có lời này của Lý huynh, Vận Hàm liền có thể yên tâm mà làm. Lý huynh yên tâm, vào ngày Vận Hàm thành công, định rằng đảm bảo Lý huynh ngồi lên vị trí Thượng thư." Tô Vận Hàm câu lên nụ cười nhàn nhạt, nàng thì cảm thấy buồn cười mà, tuy đa số người trong triều mê tín, lại không ngờ tới sẽ mê tín tới độ này. Thừa tự hoàng tộc? E là chân tướng chỉ có Hồ Linh Tiêu cùng nàng tự biết. Có điều vậy cũng tốt, chí ít cho nàng một lý do danh chính ngôn thuận mà đăng vị! A, không hổ là hồ ly tinh ngàn năm lay động ở nhân gian, thật thật khiến nàng ái cực luôn đó!