Đăng vào: 12 tháng trước
"Tô huynh, vị đây là?" Mới vừa bị Tô Vận Hàm lôi vào tiền sảnh Tô phủ, Lý Hạo liền vì hồng y nữ tử phương dung tuyệt đại xuất hiện trước mặt hắn mà hoảng thần. Hắn tự đánh giá còn chưa từng thấy nữ tử mỹ mạo như vậy, cho dù tìm từ mỹ nhất khắp thế gian này cũng không thể miêu tả được vẻ yêu dã diễm lệ của nàng. Hoảng thần thì hoảng thần, Lý Hạo chỉ đơn thuần tán thán dung mạo của nàng, đáy mắt toát ra sự đành chịu bởi sự tồn tại của nữ tử kia nơi thâm tâm của hắn.
"Vận Hàm, sao muộn vậy với về chứ? Hẳn là làm học sĩ Hàn Hâm viện liền bận rộn rồi?" Hồ Linh Tiêu nắm rõ hành động của Tô Vận Hàm như lòng bàn tay, đã sớm thông qua niệm lực biết nàng sẽ mang Lý Hạo vào phủ. Vẫy tay để hạ nhân mang thượng dược tới giúp hắn bôi, Hồ Linh Tiêu cũng không cố kỵ người ngoài có mặt, trực tiếp nhuyễn tiến vào lòng Tô Vận Hàm, ôm cổ nàng nói: "Người ta rất nhớ ngươi đó, ngốc tử ngươi này... Sao cứ rước lấy nhiều đào hoa như vậy?!"
"Ha ha, Lý huynh chớ để ý..." Tô Vận Hàm hướng Lý Hạo đang thượng dược cười áy náy, ôm Hồ Linh Tiêu ngồi ở chỗ chủ nhân, nói: "Ta chiêu rước đào hoa hồi nào? Chỉ là lão sư mời ta vào phủ thì không thể không vào, lúc đi ra lại gặp phải Lý huynh."
"Thì ra đây là Lý công tử." Hồ Linh Tiêu một bộ dạng sáng tỏ, cười hồi đáp vấn đề hắn hỏi lúc đầu: "Ta là nương tử chưa qua cửa của ngốc tử này."
"Thì ra là như vậy." Khoé môi Lý Hạo nổi lên một vệt cười khổ, hắn tiện mộ* Tô Vận Hàm, cũng là đố kị Tô Vận Hàm, không chỉ đậu bảng nhãn làm học sĩ Hàn Lâm viện, còn có một vị thê tử mỹ mạo vô song như vậy. Còn hắn đây? Hiện giờ đã sớm thành đối tượng bị người thoá khí (khinh bỉ, phỉ nhổ), ngay cả người trong lòng của hắn, cũng không thể nhìn thấy. Ai, Lý Hạo lắc đầu, nhìn mảnh trời thanh lãnh bên ngoài kia, tự lẩm bẩm: "Vì sao chỉ có vận mệnh của ta kém cỏi như vậy, lẽ nào lão thiên nhất định bức ta tới hoàn cùng đường mạt lộ sao?"
[lòng tham muốn ham thích gì đó là tiện, mộ trong hâm mộ]
"Lý huynh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Nếu coi ta là bằng hữu, hãy nói với ta, không chừng ta còn có thể giúp ngươi đó!" Tô Vận Hàm nhìn mặt Lý hạo bị đánh đến ứ thanh (xanh đọng), trong lòng có chút không có tư vị. Nàng không chịu nổi bộ dạng đáng chán của người khác như vậy, ngay cả cảm giác cho người ngoài cũng là tuyệt vọng không giúp được.
"Phải nha, Lý công tử không ngại nói với chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi đó! Còn nữa, Vận Hàm lại là chân tâm thực ý coi ngươi là bằng hữu đó! Ngươi cứ nhăn nhó như vậy, thực uổng phí một phiên tâm ý của Vận Hàm đó." Hồ Linh Tiêu nói không mềm không cứng, nhưng cũng khiến Lý Hạo nghe ra ý tứ trong lời nói.
Nuốt ngụm nước bọt, Lý Hạo suy ngẫm phút chốc sau đó rốt cuộc mở miệng, thanh âm thâm trầm mà xa xăm: "Ta từ nhỏ liền mất song thân, hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng ở trong thảo ốc (nhà tranh) ở khu bên, bình thường dựa vào viết gia thư cho bách tính mà sống qua. Những chuyện kia, gồm việc bị đánh tráo trong khoa khảo trước, Tô huynh ngươi lúc ở khoa khảo đã nghe ta nói qua. Ta không nói ngươi biết đó là, mấy năm trước ở hội hoa đăng ta nhận thức Như Ngọc, ngươi đã qua Hứa phủ, hẳn là biết thân phận của Như Ngọc, không sai, nàng là thiên kim của Hứa đại học sĩ. Lúc đó ta cũng không biết thân phận của nàng, chỉ là bị cầm thanh của nàng sở mê, thường thường viết chút thi từ để nàng đạn xướng. Tháng ngày lâu dài, ta cùng nàng liền sinh ra ái mộ chi tình. Chỉ là mỹ cảnh không dài, lúc lần đầu Như Ngọc đề cập về ta với phụ thân nàng, Hứa đại học sĩ chê gia cảnh ta quá mức bần hàn, cự tuyệt hôn sự này. Còn sau đó, vì sự kiên trì của Như Ngọc, Hứa đại học sĩ đáp ứng chỉ cần ta tham gia khoa khảo mà khảo vào tam giáp hàng đầu, ông liền cho phép gả Như Ngọc cho ta. Nhưng mà... ha ha, ta cô phụ Như Ngọc, ngay cả tiến sĩ cũng không khảo đậu."
"Vì vậy, Hứa đại học sĩ không cho ngươi lui tới cùng Hứa cô nương? Thậm chí định giao nàng ta cho ngốc tử nhà ta?" Hồ Linh Tiêu nhíu mày, khá lắm cái Hứa đại học sĩ, lại đánh chủ ý lên đầu ngốc tử nhà nàng chứ.
"Xưa nay Hứa đại học sĩ ái tài, Tô huynh đệ chính là nhân tuyển ông thưởng thức nhất nhất. Mà ta, ngay cả ấm no của mình cũng không biết giải quyết thế nào, thì sao lại có thể cho Như Ngọc hạnh phúc được đây?" Lý Hạo tự ti cúi đầu, luận dạng mạo, luận bối cảnh thân gia, chỗ nào hắn cũng không sánh nổi Tô Vận Hàm.
"Sao lại không thể? Ngươi đã có tình với Như Ngọc, nên bài trừ vạn nan cùng một chỗ với nàng ấy. Không thử không nỗ lực, sao lại biết không thể chứ? Lý huynh văn thái không kém ta, sao không chiếm lấy sĩ ái của lão sư! Lý huynh, việc giúp này, chúng ta giúp ngươi." Tô Vận Hàm kéo kéo y tụ Hồ Linh Tiêu, nhỏ giọng nói: "Linh Tiêu, chúng ta giúp Lý huynh chuyện này được chứ?"
"Hừ, Như Ngọc như Ngọc, gọi thân thiết như vậy... Không bằng ngươi thú nàng ta đi, gọi như giúp được phiền muộn lớn nhất của Lý công tử đó!" Thôi xong, tiểu tổ tông lại sinh khí rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo ngươi không có chuyện gì xưng hô thẳng người ta là Như Ngọc vậy chứ?!
"Ta, ta nào có! Ta chỉ là theo Lý huynh mới gọi vậy... Thôi mà, đừng làm rộn nữa, ta nói thật lòng đó. Chúng ta giúp giúp Lý huynh được không?"
"Muốn giúp thì cũng không phải không thể, chỉ là... Ngươi đừng có quên mỗ mỗ thả ta theo ngươi mà nói, còn có, thân sự của chúng ta làm sao giờ hả?" Hồ Linh Tiêu cũng không sợ lời nàng bị người ngoài nghe thấy luôn, muốn nghe càng tốt, dù sao đã giữ uất ức nặng suốt ngày vậy mà.
"Ta, ta đáp ứng nàng, giúp Lý huynh... liền nói thân sự của chúng ta." Tô Vận Hàm đành chịu liếc nhìn Lý Hạo, vốn nàng đã định sau khi ổn định cùng nàng ấy làm thân sự rồi. Việc đã tới nước này, liền để tuỳ đến đi, chỉ càn nàng ấy vui vẻ là được.
"Ha ha, như vậy mới đúng chứ!" Hồ Linh Tiêu hôn nhẹ một cái lên môi nàng, nói với Lý Hạo đang trợn mắt há mồm bên kia: "Lý công tử, kỳ thực muốn Hứa đại học sĩ đáp ứng thân sự của các ngươi rất đơn giản. Nếu mà nói ngươi không chê thì có thể ở lại Tô phủ, nếu cảm thấy ăn không ở không thật không có ý tứ, coi như làm quản gia trong phủ, y thường gì tự có hạ nhân lại chuẩn bị cho ngươi. Hiện tại Vận Hàm chỉ là học sĩ Hàn Lâm viện, không tiện mang ngươi theo bên người, ta tin hắn sẽ không mãi khuất thân làm học sĩ Hàn Lâm viện. Nếu Lý huynh không chê, có tể làm quản gia Tô phủ trước, sau khi hắn thăng quan hãy theo bên người hắn làm trợ thủ của hắn, một tới hai đi, tự nhiên cũng sẽ được thưởng thức. Còn đến Hứa đại học sĩ bên kia cơ!" Hồ Linh Tiêu tiến đến bên tai Tô Vận Hàm, nhỏ tiếng nói qua chủ ý của nàng. Mãi tới khi Tô Vận Hàm không xác định ngước mắt nhìn Hồ Linh Tiêu, hỏi: "Có thể như vậy? Nàng xác định sao?"
"Đương nhiên có thể, sao chứ? Ngươi không tin người ta nha!"
"Không có không có, chẳng qua là cảm thấy... này có chút..." Tô Vận Hàm giật giật khoé miệng, việc cần giúp này có chút lớn a.
"Sao vậy được chứ! Yên tâm đi ngốc tử, ngươi đã quên ta là người thế nào rồi?" Ta là yêu! Hồ Linh Tiêu ý vị thâm trường cười lên, thấy Lý Hạo vẫn còn đang suy tư lời nàng vừa nói, lập tức hỏi: "Lý công tử, thế nào? Nghĩ được rồi chứ? Ta nghe Vận Hàm nói ngươi không muốn tham gia khoa cử, nếu là vậy, chi bằng nghe đề nghị của ta."
"Ân, cũng chỉ đành vậy." Lý Hạo đứng dậy làm cái lễ với các nàng, cảm kích nói: "Tô huynh, đại ân của ngươi ta ghi tạc trong lòng, sau này... Ta liền theo ngươi, ta tin ngươi sẽ là quan tốt, sau này, xưng hô thẳng với ta là Lý quản gia đi. Có chuyện gì, phân phó là được rồi, Lý Hạo ta nhất định sẽ ứng phó toàn lực."
"Vậy thì làm phiền Lý quản gia rồi." Hồ Linh Tiêu đổi kêu một tiếng thuận miệng, vẫy một hạ nhân theo sau hắn, nói: "Lý quản gia, sau này ngươi hãy ngụ ở tây sương phòng đi, trước tiên ngươi đi với hắn tìm hiểu Tô phủ, có vấn đề gì hỏi hắn là được rồi. Chúng ta nói được rồi, làm quản gia có dáng vẻ của quản gia, làm không được, thì đừng trách ta không lưu mặt mũi cho ngươi."
"Linh Tiêu, rốt cuộc hắn là Lý huynh đệ."
"Không có sao không có sao, yên tâm đi, nhất định ta sẽ làm được." Lý Hạo cười cười với các nàng, hắn không ngại những lời nói kia của Hồ Linh Tiêu, thậm chí rất cảm tạ nàng. Vốn khoa cử phải ba năm một lần, hiện giờ có thể đi theo bên người Tô Vận Hàm cũng rất không tệ, cái gọi là đại trượng phu co được dãn được, nhiều năm cơ hàn như vậy đều nhẫn qua rồi, những thứ khác có đáng là gì chứ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại đứng ở cửa Hứa phủ, trong tay Tô Vận Hàm có thêm phần hỉ thiếp, trên mặt đành chịu nhiều hơn tự tại. Nàng vẫn không hiểu được, vì sao Hồ Linh Tiêu lại mang chuyện trợ giúp kéo vào thân sự của các nàng. Thảo nào hôm qua ân cần vậy lại để Lý Hạo làm quản gia còn muốn hắn đi theo bên mình, sáng hôm nay còn rất sớm đã tống nàng ra ngoài, thuận tiện cho nàng một phần hỉ thiếp bỗng biến ra từ đâu. Thuyết khách*, thật không biết hiện tại vai trò của nàng là thuyết khách thế nào.
[kiểu người đi thuyết phục người khác nghe mình, tin mình]
Đi vào thư phòng, Hứa Đức Trung cảm thấy vui mừng sâu sắc vì Tô Vận Hàm tự thân tới, vội kêu quản gia mang hai bôi trà nóng lên, ngồi trước mặt nàng, cười nói: "Vận Hàm a, hôm nay sớm vậy tới tìm ta có chuyện gì nha?" Không phải là thực sự coi trọng nữ nhi Như Ngọc của ông đi?!
"Là vầy." Tô Vận Hàm hai tay nắm thật chặt hỉ thiếp, hít sâu một hơi sau đó, biểu tình chân thật nói: "Học sinh lần này tới, là có vấn đề hướng lão sư thảo giáo cho."
"Nga? Vấn đề? Chỉ là không biết Vận Hàm muốn thảo giáo là vấn đề gì?"
"Học sinh muốn hỏi là, môi chước chi ngôn* phụ mẫu chi mệnh hoặc là lưỡng sương tình nguyện, đến cùng thì loại nào càng có thể cho nữ nhi hạnh phúc đây?" Tô Vận Hàm mở hỉ thiệp trong tay ra, nhìn danh tự ở trên, lại hít sâu nói: "Học sinh có một bằng hữu, gia đồ tứ bích (nhà chỉ có bốn tường) nhưng rất có tài hoa. Chỉ là nhìn thấu thế gian này người lừa ta gạt, cam nguyện làm bách tính bình đầu. Sau đó, bằng hữu này của con cùng một vị thiên kim tiểu thư phú gia nhà người ta có tình với nhau, vốn định thú nàng qua cửa giúp cho hạnh phúc. Tiếc là phụ thân đối phương bất mãn gia cảnh của hắn, đuổi hắn ra cửa, thậm chí còn thay nữ nhi tìm kiếm một nhà môn đăng hộ đối. Lão sư, người nói... kết cục như vậy..."
[ nói theo cách kết đôi, hôn nhân thông thường]
"Tự cổ chí kim thân sự nữ nhi đều do phụ mẫu làm chủ, chỉ là nói vậy thường sẽ có tồn tại chuyện hưu thê hoà ly cỡ đó. Nếu là đôi bên tình nguyện cũng nhiều khi trường cửu. Có điều, bằng hữu này của ngươi gia thế bối cảnh cũng... cũng quá nghèo hèn rồi. Đối phương là phú gia nhà người ta, sao lại coi trọng hắn người cùng khổ cỡ đó chứ?" Hứa Đức Trung nhíu nhíu mày, sao cảm giác sự tình Tô Vận Hàm nói, y như Như Ngọc cùng thư sinh kia!
"Tiên sinh sai rồi, gia đồ tứ bích thì sao? Chỉ cần chịu nỗ lực, lại có gì được hay không được chứ? Quan trọng là trong lòng đối phương có thiện ý hay không, lại có đối xử tốt với nữ phương hay không. Chỉ là, nếu bức song phương nam nữ quá tàn nhẫn, kết quả nhận được e chỉ có bi kịch." Tô Vận Hàm nhìn Hứa Đức Trung biểu tình thâm tư cau mày, đưa phần thỉnh giản kia trong tay lên, nói: "Lão sư cùng nghĩa phụ như song thân tại thế của con, hiện tại ngày đại hỉ của học sinh sắp tới, hy vọng lão sư ngài có thể nể mặt, làm người chứng kiến cho đại hôn của chúng con."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[thấy ban đầu Hứa lão tí tớn mà tội, bé Tiêu nằm rình thời cơ còn muốn ức chế kia, đâu có chỗ cho nữ nhi lão lẹ vậy được =]]]]