Chương 11: Kẻ quấy phá

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện thân thể nhu nhuyễn làm cho Tô Vận Hàm theo đó nhẹ run, ngửi thấy hương vị cực kỳ dụ người phả lên mặt, hai tay nàng không tự chủ vòng lên ôm lấy thân thể vào ngực. Nhìn nơi chân trời kia đại hồng như hoả, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy tình cảnh này thật là thích ý, nàng cúi đầu liếc nhìn người trong ngực, nói: "Ta cùng cô nương đều là nữ tử, giờ đây có thể cùng nhau một chỗ thưởng thức mỹ cảnh mặt trời mọc thật là vinh hạnh của ta. Nếu đã có thể nhìn thấy cô nương trong mộng, cô nương chính là bằng hữu của ta, không là tỷ muội."

"Chỉ là bằng hữu, tỷ muội?" Hồ Linh Tiều nằm trong ngực nàng buồn bực lên tiếng, tim kia đập lợi hai như vậy mà còn có thể nói là bằng hữu, tỷ muội à. Thật là, sau này khỏi gọi ngươi là Tô Vận Hàm nữa, gọi thẳng thành Tô ngốc tử luôn đi cho rồi!

"Đều là nữ tử, không phải bằng hữu tỳ muội thì có thể là gì? Cô nương, vấn đề này thực có chút mạc danh đó."

"Ai nói giữa nữ tử chỉ có tình bằng hữu tỷ muội?" Hồ Linh Tiêu âm điệu thoáng đề cao, vẫn nằm trong lòng ngực Tô Vận Hàm không nguyện rời đi. Vốn nàng 'quấn lấy' Tô Vận Hàm là vì nhất thời nổi lên tâm tính vui đùa, dùng dung mạo cùng dáng người của mình câu dẫn nàng thì nhất định nắm trong lòng bàn tay. Không ngờ Tô Vận Hàm không chỉ là một tên ngốc tử, còn là một cái thiên hào đệ nhất ngốc tử a. Nghe lời nói hững hờ như vậy của nàng, trong đầu Hồ Linh Tiêu có chút chua, liền ngay cả mỹ cảnh mặt trời mọc nơi chân trời cũng không còn tâm tình để thưởng thức nữa.

Ở nơi xa mặt trời từ từ nhô lên, ảnh hồng hơn phân nửa mặt đất, tình cờ có chim bay ngang qua trước phong cảnh, cũng nhuộm cánh chim thành đại hồng. "Cô nương mau nhìn xem, mỹ quá đi a!" Tô Vận Hàm chỉ vào mặt trời còn đang bay lên, ngăn không được kích động sản sinh trong ngực. Đây là lần đầu tiên nàng được ngồi trên vách núi ngắm mặt trời mọc, thật là mỹ không gì sánh được.

"Đúng nha, thật sự rất mỹ đó." Hồ Linh Tiêu ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Tô Vận Hàm tươi cười hài lòng như hài đồng. Theo tầm mắt nàng, ánh nắng hoả hồng đang chiếm lĩnh một vùng, khiến vạn vật ngủ say tỉnh dậy trong nháy mắt.

Bỗng dưng một hắc ảnh lách lên cực nhanh sau lưng Tô Vận Hàm, tiếp theo liền có một nguồn lực vô hình cứng rắn đẩy Tô Vận Hàm đang hưng phấn hài lòng đứng trước mỹ cảnh xuống vực sâu vạn trượng trước mắt. "A!" Tô Vận Hàm theo bản năng muốn nắm lấy gì đó thân thể nàng đang rơi xuống, cảm giác sợ hãi như một cái bóng to lớn vây quanh nàng ở trong. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một khắc sau, thân thể rơi xuống được một thân ảnh nhẹ nhàng ôm lấy, sau khi bay lên đã an ổn trở lại trên vách núi cheo leo. . ngôn tình hoàn

Hư kinh (~ sợ bóng gió) một lúc. Tô Vận Hàm hai tay còn nắm chặt vai người cứu nàng, nàng dùng sức giậm giậm chân, sau khi xác định đã an toàn mới thực thở phào nhẹ nhõm, vô lực nói: "Đa tạ cô nương đã cứu giúp, vừa nãy... vừa nãy thiếu chút nữa ta liền rớt xuống vách đá. Cô nương ngươi thật lợi hại..." Có thể nhảy xuống từ vách núi cao như vậy rồi ngược trở lại, loại năng lực sao người thường có thể làm được chứ? Nghĩ tới, nhất định là thần tiên không thể nghi ngờ.

"Người đây là tên ngốc tử!" Hồ Linh Tiêu quở nàng một câu, phất y tụ để phong cảnh trước mắt biến mất toàn bộ đổi thành khu bình nguyên mênh mông vô bờ. Nàng để Tô Vận Hàm thành thật ngốc tại chỗ nơi nào cũng không dám đi, còn nàng thì thân hình loé lên cắt phong cảnh đứng trên vách núi vừa nãy. Trước mắt là một đoàn hắc ảnh mơ hồ, có âm thanh từ trong hắc ảnh truyền ra, là thanh âm cực kỳ khô mà khó nghe: "Ngươi là yêu vật nơi nào tới, sao dám chặn chuyện của ta?!"

"Mộng của nàng không phải ngươi muốn tóm là tóm, tốt nhất là ngươi cút ra khỏi mộng của nàng đi. Bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi!" Hồ Linh Tiêu lông mày hơi nhíu, trong tay xuất hiện trường kiếm nhắm thẳng vào hắc ảnh.

"Ta cũng không định tóm mộng của nàng, chỉ là đi ngang qua nơi đây nhìn mộng của nàng thực quá mỹ, liền không nhịn được muốn ăn nó thôi. Huống hồ, phàm nhân đều sẽ có lúc gặp ác mộng, ngươi cần gì phải ra tay ngăn cản chứ."

"Mộng của ai khác đều có thể, mộng của nàng thì không được! Cút, mau cút ra ngoài cho ta!" Mộng mỹ như vậy, đều do nàng chuẩn bị cho Tô Vận Hàm! Sao có thể để tên gia hoả* xấu xí trước mắt này nói ăn là ăn! Hồ Linh Tiêu nắm chặt trường kiếm trong tay, còn hắc ảnh đối diện vẫn ở nơi nào nói lung tung gì đó. Nàng tới gần đá một cước lên đoàn hắc ảnh kia, ngược lại bị toàn bộ thân thể nó bao vây lại. Hết thẩy trước mắt đều trở nên đen thui, Hồ Linh Tiêu nắm chặt trường kiếm vung vẫy quanh hắc ảnh, chỉ nghe xung quanh có một tiếng kêu rên, trong khoảnh khắc hắc ảnh đều bị lui khỏi quanh Hồ Linh Tiêu, chạy tứ tán.

[tên đốt nhà – thường để nói với con cái hơn là dùng để mắng với người khác]

"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!" Hôm nay liền để ngươi chôn thay tại đây, tránh để ngày sau lại chui vào mộng nàng. Hồ Linh Tiêu lòng cười lạnh trong, từ trong y tụ quăng ra một đạo bạch quang, bao vây lấy tất cả hắc ảnh chạy tứ tán, sau đó chậm rãi thu nhỏ lại mãi tới khi hắc ảnh lui đến không còn đường lui nữa, bên trong bạch quang bỗng nhiên nổi lên hoả quang chen lẫn ở giữa, đốt tất cả thành tro bụi, hoá nhập không khí.

"Hừ! Dám quấy rầy thanh mộng của chúng ta!" Hồ Linh Tiêu thu hồi trường kiếm, quay lại trên bình nguyên bao la bát ngát vừa nãy. Nơi đó, Tô Vận Hàm ngồi xổm trên đất hai tay ôm chặt bản thân, bờ môi nàng có chút phát run, thấy Hồ Linh Tiêu trở lại, miễn cưỡng kéo lên ý cười: "Cô nương, ngươi... ngươi đi đâu vậy? Chỗ này lạnh quá, lạnh quá nha!"

"Lạnh quá? Sao lại lạnh được?" Hồ Linh Tiêu ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa trời, ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Vận Hàm. Cảm giác được thân thể nàng quả thật có chút lạnh lẽo run rẩy, lúc này mới nhớ ra kỳ thực thân thể nàng vẫn luôn ngâm trong dục dũng, mộng cảnh trải qua qua dài, trong dục dũng nước nóng đã sớm lạnh dần. Cứ tiếp tục như vậy sẽ lạnh thôi! Hồ Linh Tiêu phẩy đi mỹ cảnh xung quanh, ngậm vành tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi cần phải tỉnh rồi, cần phải tỉnh đi thôi!"

"Cô nương?" Tô Vận Hàm không rõ tại sao, hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ bất kham*. Nàng đang định đưa tay nắm lấy nử tử sắp biến mất, thân thể lại bắt đầu lạnh run không ngừng như bị khối băng vây lấy, mãi tới khi nàng chậm rãi mở mắt ra, mới hiểu được vừa nãy tất cả bất quá là nằm mộng, mà nước mình vẫn đang ngâm đều đã lạnh dần.

[ám chỉ không thể chịu được hay không tả nổi]

"Lại ngủ quên trong dục dũng rồi." Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, ôm lấy bạch hồ đang nằm úp trên người nàng ra khỏi dục dũng. Nàng lau khô thân thể mặc nội y vào, lại giúp bạch hồ lau khô da lông, ôm nó cùng chui vào chăn, tự nói: "Lúc nằm mộng đã cảm thấy lấy lạnh, không ngờ lạnh thật! Tuyết nhi, cũng may có ngươi còn cho ta nửa điểm ấm ấp, nếu không thật sẽ bị nhiễm phong hàn mất." Ôm ngươi thật đúng là vừa ấm lại vừa thoải mái.

Ngốc tử, ngươi ôm làm ta không thở được! Hồ Linh Tiêu ngọ nguậy trong lòng ngực Tô Vận Hàm, kỳ thực nàng có thể thở được, chỉ là Tô Vận Hàm ôm nàng đồng thời tay kia còn theo thói quen tìm tới chỗ có mấy chấm tròn cậy tới cậy lui. Nàng mỗi cậy, khiến thân thể Hồ Linh Tiêu cực kỳ quỷ dị, so với ngày thường càng thêm khô nóng. Nàng cũng không phải là tinh linh hơn người gì, xưa nay chỉ có chút công phu câu dẫn trêu người ở mặt ngoài, nếu nói chân chính dốc hết tâm lực đi câu dẫn mê hoặc ai, cho tới nay chỉ mới có duy nhất một người là Tô Vận Hàm mà thôi.

Tô Vận Hàm ôm nàng xác thực rất chặt, nàng rất kỳ quái sao rõ ràng hồ ly đều phải có một hẳn tao vị*, một mực con bạch hồ trong lòng này không những không hề có tao vị, trái lại còn thơm nức thơm nở. Cảm giác lương ý trong người chậm rãi được sự ấm áp trên người bạch hồ xua tan, Tô Vận Hàm cực kỳ thoải mái cọ cọ gáy bạch hồ, mở miệng như nói mớ: "Tuyết nhi a Tuyết nhi... Nếu có thể ôm ngươi ngủ cả đời thật là tốt biết bao."

[mùi vị không thanh thuần trên người thú vật, ví như mùi hôi cơ thể]

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng sớm ngoài trời mây đen giăng kín, dù cho thường ngày mặt trời chiếu sáng cả vùng đất vậy, thì ánh nắng ấm người này cũng bị mây đen kia chắn hết không cách nào chạm được mặt đất. Dường như mây đen này có chút kỳ quái. Tối không giống bình thường cũng không phải tụ tập trên bầu trời thành Tô Châu, bằng không là bốn phía điếm phô cùng Tô phủ.

Tô Trí Viễn tỉnh lại lúc Tô Vận Hàm nói mớ đêm qua. Công tử phóng đãng chung quy là tham đồ mỹ sắc, chuyện đầu tiên sau khi hắn tỉnh dậy là đi khắp phủ tìm kiếm tung ảnh Hồ Linh Tiêu, muốn lại nhìn dáng vẻ khuynh quốc đó vài lần. Đáng tiếc là, dù hắn có tìm khắp tiền viện cũng không tìm ra Hồ Linh Tiêu, hỏi hạ nhân hướng nàng đi, trái lại không có một hạ nhân nào biết sự tồn tại của người nọ, chỉ có mấy hạ nhân bạo gan nói cho hắn biết mấy ngày trước trong phủ có yêu tác quái, ám chỉ nữ tử Tô Trí Viễn muốn tìm vô cùng có khả năng cúng là yêu vật tác quái kia.

"Phi! Ta thấy các ngươi đây là đang nói láo lừa gạt người!" Tô Trí Viễn chẳng muốn nghe bọn hạ nhân hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ rằng chắc là nàng đã một mình hồi gia. Trở về phòng thay một thân y sam tiêu sái gấp bội, Tô Trí Viễn định đi tìm muội muội ở hậu viện kia, hỏi xem nàng có biết địa chỉ của Hồ Linh Tiêu hay không. Gõ cửa, bầu trời hình như có một đoàn mây đen bao phủ hướng Tô phủ, Tô Trí Viễn ngẩng đầu nhìn cũng không để ý nhiều, chỉ tiếp tục gõ cửa mãi tới khi Tô Vận Hàm ôm bạch hồ ra mở cửa phòng, mắt buồn ngủ nửa mở nhá nhem, nói: "Đại ca tỉnh rồi? Tìm ta sớm vậy có việc sao?"