Đăng vào: 12 tháng trước
Trưa hôm sau.
Minh Tắc đế ngồi thẳng trên long ỷ trong thượng thư phòng, bên cạnh có người bạn hơn mười năm của hắn – Lương công công hầu hạ. Tóc mai hắn đã hôi bạch (xám trắng), tuy rằng chưa quá năm mươi, nhìn gì cũng không thấy thanh lãnh. Cùng ở trong thượng thư phòng, ngoài tể phụ đại thần trong triều, còn có tam giáp đứng đầu của khoa khảo lần này. Tô Vận Hàm cùng hai khảo sinh khác nàng không nhận thức.
"Hoàng thượng, hiện giờ tam giáp đứng đầu của khoa khảo đợt này đều ở đây cả, ngài cũng nên nói chút gì đi." Thanh âm lanh lảnh truyên vào tai Minh Tắc đế, là thanh âm của Lương công công.
"Lương công công, ngươi nói trẫm nên nói gì đây?" Minh Tắc hơi nghiêng về sau, đảo qua đám người cúi đầu ở dưới. Thói quen những năm gần đây, Lương công công đều sẽ luôn luôn ở cạnh hắn nhắc nhở hắn phải làm gì, nói gì. Mà hắn thân là đế vương, cũng vì có 'trợ thủ' đắc lực như thế mà trở nên càng thêm ỷ lại vào y.
"Hoàng thượng, tuỳ tiện hàn huyên vài câu là được, còn chức quan... Để bọn họ tự làm chủ." Lương công công nhỏ giọng nói, bọn họ trong miệng y tự nhiên là chỉ đám người Hứa Đức Trung.
"Hụ hụ, các ngươi chính là tam giáp đứng đầu của khoa khảo lần này nhỉ? Nào, ngẩng đầu lên cho trẫm."Minh Tắc giơ tay, đợi bọn hắn thuận theo ngẩng đầu lên đối mặt với Minh Tắc, ánh mắt hắn không lý do dừng trên người Tô Vận Hàm. Cũng không phải tướng mạo y so ra thanh tuấn tú mỹ hơn hai người kia, mà là y cho Minh Tắc cảm giác, là loại cảm giác mơ hồ nói không nên lời. Gật gật đầu, Minh Tắc chỉ vào Tô Vận Hàm hỏi: "Ngươi, danh tự là gì?"
"Bẩm thánh thượng, học sinh Tô Vận Hàm."
"Tô Vận Hàm." Minh Tắc tựa như đăm chiêu lặp lại danh tự của y, sau đó vỗ vỗ tay, tán dương nói: "Quả nhiên sinh tuấn mỹ, xem ra khoa cử lần này tuyển vào triều đình không ít thần tử tuổi trẻ ưu tú a."
"Hoàng thượng nói chí phải." Hứa Đức Trung cất bước đi ra, nói nghênh hợp với Minh Tắc: "Dựa vào bảng nhãn Tô Vận Hàm mà nói, y không chỉ văn chương viết hay, cũng là nghĩa tử đắc ý của Cửu môn Đề đốc Từ Trị Đồ. Lão thần nghe nói Tô Vận Hàm cùng Từ Phong hai người tâm hệ bách tính, từng trọng kim (số tiền lớn) mua gạo phân phát cho những cùng nhân ở khu bên kia, lần đó bách tính đều tán thưởng không dứt miệng."
"Nga? Còn có chuyện như thế? Này theo Hứa khanh gia thấy, bảng nhãn này nên cho chức gì đây?" Minh Tắc không có hứng thú với những điều này, hắn chỉ ẩn nhẫn đánh cái ngáp, định giao hết việc an bài chức quan của ba người này cho Hứa Đức Trung cùng mấy vị đại thần định đoạt. Dù sao, bọn họ đều là tể phụ trọng thần trong triều, cũng là thần tử rất được Minh Tắc tín nhiệm.
"Bẩm hoàng thượng, theo ngu kiến của lão thần, liền cho chức học sĩ Hàn Lâm viện." Hứa Đức Trung đáp. Học sĩ Hàn Lâm viện chính là chức quan lục phẩm, tuy quan vị không cao, nhưng là đá lót chân trở thành các lão trọng thần. Phàm là ngồi ở chức học sĩ Hàn Lâm viện, ngày sau quan lộ sẽ là bình bộ thanh vân, mà không nửa điểm phong ba. Hứa Đức Trung nói vậy, vừa thuyết minh có thưởng thức Tô Vận Hàm, cũng thuyết minh ông dụng tâm với Tô Vận Hàm.
"Nếu Hứa khanh gia đã nói vậy, vậy thì cho y cái chức học sĩ Hàn Lâm viện đi. Còn kia..." Thân thể Minh Tắc lại nghiêng về sau, mãi tới khi Lương công công nhỏ giọng nhắc nhở, mới gật đầu, nói: "Còn trạng nguyên cùng thám hoa kia, liền do Hứa khanh gia ngươi cũng an bài đi. Trẫm có chút mệt rồi, vậy thì tản đi thôi."
"Chúng thần cung tiễn hoàng thượng." Các đại thần có mặt hạ đầu cực thấp, mãi tới khi Minh Tắc đế cùng Lương công công rời khỏi thượng thư phòng, bọn họ mới thở dài lắc lắc đầu, lũ lượt lùi đi. Tô Vận Hàm là một trong những người lui ra cuối cùng, nàng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bài biển thượng thư phòng một lúc lâu, thất vọng trong lòng khó có thể thêm nữa. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy đương kim thánh thượng, trước khi không thấy hắn Tô Vận Hàm vẫn cảm thấy mình hướng thánh thượng hẳn là minh quân thanh mục minh mà quyết đoán anh minh. Chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi, nàng liền phát hiện cái hoàng đế này là quân chủ vô năng thích dựa vào hoạn quan. Từ cổ chí kim, phàm là quân chủ dựa vào hoạn quan đều là hôn quân có chút hôn dung (ngu ngụi) tham đồ mỹ sắc, nếu là người to gan suy đoán một hồi, cái Minh Tắc đế này thuộc loại này.
Ra khỏi thượng thư phòng, Tô Vận Hàm phát hiện Hứa Đức Trung cũng không có đi xa, mà là nhàn tản cất bước, tựa hồ đang chờ người nào đó. Theo lễ mạo, Tô Vận Hàm đuổi theo ông cùng ông đồng bộ hành, nhìn cửa cung nơi xa, nói: "Lão sư, học sinh có việc chưa rõ."
"Ha ha, ta biết con muốn hỏi gì ta. Có điều con nên hiểu rõ, có chút vấn đề là không thể hỏi đâu." Hứa Đức Trung biết nghi vấn trong lòng y, hai tay chắp sau lưng, than thở nói: "Vừa vào triều đình sâu như biển, thành cũng quân vương bại cũng quân vương. Lương công công bên người thánh thượng đã được sủng ái gần thập niên, chỉ qua một chốc chính là khó đổi được. Ai, có lẽ là thiên mệnh, tuy thánh thượng hậu cung vô số nhưng đến nay... Thật là thiên muốn vong triều ta a."
"Lời này của lão sư, học trò không hiểu được."
"Có hiểu hay không không trọng yếu, con chỉ cần làm tốt việc trong phận sự là được rồi." Hứa Đức Trung vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói: "Ta thấy con cũng không vội hồi phủ, trước hết đi phủ của lão phu tán gẫu vài câu thế nào?"
"Được." Tô Vận Hàm đáp một tiếng, theo Hứa Đức Trung về Hứa phủ.
Lần này ông đổi không an bài Tô Vận Hàm ngồi ở tiền sảnh, mà dẫn y vào hoa viên ở nội phủ, giới thiệu các đoá hoa nở rộ với y. Có cầm thanh u oán từ lương đình truyền đến, Hứa Đức Trung mang theo Tô vận Hàm đi tới lương đình ở chỗ không xa, nữ tử ngồi trong dung mạo thậm giai (rất đẹp), giới thiệu: "Tiểu nữ đạn cầm chính là Như Ngọc, thưởng thức nhất chính là văn nhân mặc khách có văn thái. Nào nào noà, ta mang con lại nhận thức làm quen." Nói xong, Hứa Đức Trung kéo Tô Vận Hàm đi vào lương đình, cắt ngang cầm thanh của nàng, nói: "Như Ngọc a, vi phụ giới thiệu với con một người, vị này chính là bảng nhãn lần này Tô Vận Hàm. Thế nào? Có phải sinh tuấn mỹ nha! Ha ha ha ha."
"Hừ, du đầu phấn diện*." Hứa Như Ngọc khinh thường dời ánh mắt đi nơi khác, tựa hồ một chút cũng không tiếp đãi Tô Vận Hàm.
[đầu dầu mặt phấn ~ ý nói mặt Hàm bánh béo loè lẹt]
"Ha ha ha, tiểu nữ cứ thích nói đùa, Vận Hàm con đừng có để ý." Hứa Đức Trung cười lúng túng, nghĩ để các nàng ở riêng một lúc, nói: "Vận Hàm a, con hãy ở đây tán gẫu với tiểu nữ đi, ta về thư phòng trước để xử lý công vụ." Nói xong, thẳng thừng rời khỏi hoa viên, chỉ để lại Tô Vận Hàm cùng Hứa Như Ngọc hai người mặt mặt đối nhau. Một lúc lâu, Hứa Như Ngọc không tốt tính nói: "Ngươi do phụ thân ta giới thiệu tới sao? Ta cho ngươi biết, ta với ngươi là không thể đâu, ta đã có người thích, ngươi vẫn nên chết tâm tư đó đi."
"Hứa cô nương đây là ý gì? Vận Hàm không hiểu được." Tô Vận Hàm bị nàng nói cho hồ đồ khó hiểu, gì mà ta với ngươi là không thể đâu? Nàng ta muốn cùng nàng có thể sao? Sao người này lại mạc danh kỳ diệu vậy chứ!
"Ý tứ chính là, ta sẽ không thích ngươi, càng sẽ không gả cho ngươi. Ngươi chết tâm tư đó đi!"
"Ngươi gả cho ta? Cô nương có lộn không vậy? Ngươi và ta mới nhận thức hôm nay, lại nói ngươi không không định thích ta ta cũng không định thích ngươi nha? Ngươi có người trong lòng, sao ta lại không có chứ? Cô nương nói chuyện mạc danh như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi. Thôi thôi, tại hạ về vậy." Tô Vận Hàm còn chưa từng thấy nữ tử tự cho mình đúng như vậy, mở miệng liền nói gì mà sẽ không thích ngươi, sẽ không gả cho ngươi.
"Chậm đã! Ngươi nói ngươi có người trong lòng? Thật à?" Ngữ khí Hứa Như Ngọc nhuyễn xuống, nàng kéo Tô Vận Hàm lại, nói: "Công tử, vừa nãy thái độ của Như Ngọc không tốt, Như Ngọc nhận lỗi với ngươi. Ta cho rằng ngươi do phụ thân giới thiệu tới thuyết thân, ta... Ai."
"Cô nương, có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Không, ta không có chuyện gì phiền lòng. Chỉ vì thân là chi nữ của trọng thần, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ mà thôi. Phụ thân là người hoà thiện duệ trí, nhưng với ta... Công tử, là do Như Ngọc không tốt, nếu hiện tại công tử muốn hồi phủ, Như Ngọc tiễn ngươi về." Hứa Như Ngọc muốn nói lại thôi, đối với nàng mà nói Tô Vận Hàm còn chưa phải linh thính (lắng nghe) giả có thể nói hết vấn đề, cho nên nàng tình nguyện giấu sự tình trong lòng.
"Vậy cũng được, nếu cô nương muốn nói, đều có thể đến phủ tìm ta." Tô Vận Hàm cũng không hỏi nhiều, chỉ để nàng tự đưa mình ra hoa viên, lại lên tiếng chiêu hô gia đinh sau đó rời khỏi Hứa phủ. Mới vừa bước khỏiHứa phủ, vừa vặn bắt kịp người bị gia đinh trong phủ đuổi ra ngoài, là người gặp trên khảo trường – Lý Hạo.
Lý Hạo xem ra bộ dạng rất chật vật, bị gia đinh Hứa phủ cứng rắn đẩy lên đất, cho y một trận quyền đấm cước đá, sau dó còn tặng thêm mấy ngụm nước bọt. Nhìn y cắn răng bò từ dưới đất dậy, Tô Vận hàm lập tức tiến tới đỡ hắn, nghi hoặc hỏi: "Lý huynh, sao ngươi lại ở chỗ này? Còn, còn bị đánh thành dạng này?"
"Ha ha, thì ra là Tô huynh a! Chúc mừng Tô huynh tiến vào tam giáp, chúc mừng, chúc mừng." Lý Hạo cười khổ, làm cái ấp với Tô Vận Hàm sau đó cự tuyệt hắn dìu đỡ, lung lay đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, Tô Vận Hàm lại đổi theo y, nói: "Lý huynh rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Đi, ta mang ngươi hồi phủ."
"Không cần, ta chỉ là một thư sinh vô dụng đáng chán. Hiện giờ ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không có." Lý Hạo nói lời cự tuyệt.
"Nói bậy! Ngươi còn có cái bằng hữu ta đây! Đi, theo ta hồi phủ! Có lời gì thì hồi phủ hãy nói!!!" Tô Vận Hàm không nói phân bua nữa, vẫn cứ lôi hắn, nửa kéo nửa dắt hắn hồi Tô phủ.