Chương 57: Động phòng (2)

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Đầu ngón tay run rẩy được Hồ Linh Tiêu dẫn hướng phía dưới, mãi tới khi bàn tay chạm được nơi hoa đế thấu hồng thấy Tô Vận Hàm không tự chủ được giật mình, vô thức liếm liếm khoé môi mình, sợ sợ nói: "Linh, Linh Tiêu... Ta, ta không dám." Đúng là nàng không dám, cho dù môi lưỡi nàng có thưởng thức qua nơi ôn thuận đó, nàng vẫn không dám tuỳ tuỳ tiện tiến nhập thân thể Hồ Linh Tiêu. Đầu ngón tay lại bắt đầu run rẩy, Tô Vận Hàm đặt cả bàn tay tại nơi giữa hai chân của đối phương, dính đầy dịch thể ẩm ướt dinh dính.

"Ân..." Cử động quen thuộc khiến Hồ Linh Tiêu càng thêm nắm chặt cổ tay Tô Vận Hàm, nàng nửa nhắm mắt lại, tay còn lại vuốt ve mặt Tô Vận Hàm, nói: "Có gì mà không dám, lúc ta cùng ngươi ôn thư, không phải ngươi cũng đối với ta như vậy hay sao? Động phòng hoa chúc, người còn có gì cố kỵ nữa? Ngốc tử, so với ngươi lúc này, ta vẫn thích ngươi vừa nãy... Chí ít, ngươi sẽ uy người ta no!"

Ta vừa nãy sao? Tô Vận Hàm cắn môi dưới, hồi tưởng lại ý cười tà mị vừa nãy, hồi tưởng lại ngôn ngữ trắng trợn vừa nãy, thật tâm nàng cảm thấy khi đó chính mình quá không biết dè dặt, cũng quá không biết e thẹn. Gò má bị Hồ Linh Tiêu sờ ngưa ngứa, nàng lắc lắc đầu thoát khỏi tay đối phương, ngược lại để tay còn lại án lên bao lấy ngực căng nhuyễn nhục của Hồ Linh Tiêu. Vị đạo rất dễ ngửi, Tô Vận Hàm dò đầu lưỡi ra liếm liếm, đôi mắt chớp chớp nói: "Linh Tiêu, nàng thật thơm."

"Ngốc tử, ngươi thực là... Ta, ta mang ngươi tiến vào." Hồ Linh Tiêu cầm lấy cổ tay Tô Vận Hàm, ngón tay đỡ ngón tay giữa của nàng, để nó tiến từng chút một vào thân thể mình. Có cảm giác dị vật vào chỗ trống xuất hiện, Hồ Linh Tiêu chỉ cảm thấy thân thể nàng lại bắt đầu cảm giác hưng phấn mới lạ, không thể đợi được cầm lấy nó thâm nhập vào trong nhiều hơn, ngâm khẽ nói: "Ngốc tử, lại vào thêm chút...Nhẹ thôi, ta muốn ngươi từ từ yêu ta..."

"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy ngón tay tiến vào trong thân thể nàng bị vách thịt bao lấy thật chặt, loại cảm giác đó khiến nàng cảm thấy bỡ ngỡ, nhiệt lượng trong đó theo đầu ngón tay truyền nhiễm toàn thân, nàng nhìn dáng vẻ Hồ Linh Tiêu động tình, nén hô hấp để ngón tay mình càng thêm thâm nhập. Tựa hồ càng ngày càng gấp hơn, Tô Vận Hàm dịch chuyển về phía trước, khiến cả ngón tay hoàn toàn tiến vào thân thể Hồ Linh Tiêu. Thống cảm tê liệt truyền tới, Hồ Linh Tiêu rên lên một tiếng, theo bản năng nâng eo lên, thở dốc nói: "Ngốc tử ngốc tử, từ từ thôi... từ từ động ở trong, từ từ thôi..."

"Ta tựa hồ ngửi thấy vị huyết tinh rồi đó!" Tô Vận Hàm không chút dự kiến nửa nhếch nửa khoé môi lên, lấn trên người Hồ Linh Tiêu chủ động hôn lên môi nàng. Chờ hai đôi môi tách ra, Tô Vận Hàm ái muội liếm khoé môi Hồ Linh Tiêu, ngón tay trong thân thể nàng đã động nhanh chậm bất nhất, cười tà nói: "Hồ ly tinh, quả thực như lời nàng nói, là lần đầu đó! Vậy có phải là sau này mỗi lần đều có thể ngửi thấy vị huyết tinh dễ ngửi vậy rồi! Ta thích nha!"

"Ngươi... sao ngươi..." Vòng eo Hồ Linh Tiêu ưỡn thẳng lên, ít nhiều cũng hơi theo không kịp tiết tấu với chuyển biến của Tô Vận Hàm. Chỉ là nhìn Tô Vận Hàm cười tà mị như vậy, khoé môi nàng cũng dương lên theo, hai tay bấu lên lưng nàng, nói: "Ngươi gia hoả* xấu xa này, đã sớm biết không phải sao? Bởi vậy... vào lúc này mới dùng mọi cách giày vò ta."

[đốt nhà – cách mắng mấy đứa xấu tính, ngịch ngợm và thường là người lớn la trẻ nhỏ hơn]

"Sao lại giày vò nàng chứ? Dù là biết, nàng cũng chỉ thuộc về ta. Yên tâm đi, đêm nay... Ta nhất định sẽ uy nàng no! Hồ ly tinh, dáng vẻ hiện tại của nàng, thực là dụ người a!" Tô Vận Hàm hợp lại bên tai nàng khẽ nói, ngậm lấy thưởng thức vành tai mảnh mai tinh tế của nàng. Luật động của ngón tay từ từ tăng nhanh, ngực căng nhu nhuyễn dưới sự nhu niết biến dạng không ngừng. Có lẽ thời khắc này thanh âm của Tô Vận Hàm quá mức khàn khàn mị hoặc, Hồ Linh Tiêu chỉ cảm thấy thắt lại trong bụng, khoái cảm tràn đầy kéo tới, liền ngay cả thanh ngâm trong miệng trào ra cũng trở nên cao vút.

"Này đến rồi, hồ ly tinh... Sao nhanh vậy chứ!" Tô Vận Hàm rút ngón tay ra khỏi thân thể nàng, ngón tay có dẫn theo chút huyết ti (tơ máu). Ân, vị đạo rất không tệ, nàng thích.

"Ngốc tử... Ta còn muốn, còn chưa có no." Hồ Linh Tiêu tựa như tát kiều hai tay ôm lấy cổ nàng, thân thể không ngừng ma sắt cơ thể Tô Vận Hàm.

"Còn muốn? Ha ha được, đêm nay nhất định ta phải uy nàng thật no thật no." Tô Vận Hàm cười ha ha, ôn nhu hôn xuống mi tâm nàng, theo đó hướng xuống ngậm lấy đôi môi đã sưng hồng của nàng, bắt đầu một phiên triền miên mới.

Đêm quá dài lâu, ái muội lan tràn trong phòng cùng tiếng ngâm kêu cao vút trêu đến Hứa Như Ngọc ngủ ở sát vách ngượng không thôi, liền ngay cả bịt lỗ tai cũng không cách nào ngăn được tiếng kêu gần như là điên cuồng kia.

"Ân a... Ngốc tử, người ta no rồi... Người ta không muốn... Đủ rồi đủ rồi..." Thanh âm Hồ Linh Tiêu khàn khàn, tựa như vì kêu quá lâu mà thành.

"Chưa đủ, ta còn chưa uy nàng no... Lại thêm chút nữa... Còn chưa tới hừng đông mà!" Tô Vận Hàm hôn tấm lưng quang khiết của nàng, ngấn tích lưu lại trên đó đếm không xuể, ngón tay còn đang di động không ngừng trong thân thể nàng, thỉnh thoảng uốn lượn xoay chuyển, cho dù Hồ Linh Tiêu đã tiết không biết bao nhiêu lần, vẫn chưa chịu lấy ngón tay ra khỏi người nàng.

"Ân a... Đã qua, đã qua nửa ngày... Người ta thật no rồi, no rồi!"Hồ Linh Tiêu thực không chịu nổi 'dằn vặt' như vậy, linh cơ (nhanh trí) một cái, trực tiếp hiện ra nguyên hình bạch hồ, đắc ý nắm gối, nói: "Hừ, sắc ngốc tử! Người ta đã nói đủ rồi, ngươi lại còn đến! Thôi đi thôi đi, động phòng hoa chúc đủ rồi, ngươi ôm người ta ngủ đi!" . Truyện Trọng Sinh

"Thật đủ rồi sao? Ta cảm thấy chưa đủ đó!" Tô Vận Hàm cười ý vị thâm trường, ôn nhu ôm bạch hồ vào lòng, làm tứ chi nàng hướng lên, dùng bàn tay không ngừng cọ sát nơi chân sau của bạch hồ, thậm chí tay còn lại còn theo khẩy mấy chấm tròn nhô ra, trực tiếp khiến cả người Hồ Linh Tiêu táo nhiệt như vậy, lại không chịu nổi hoá thành hình người. Mới vừa hoá thành hình người, lập tức lại bị Tô Vận Hàm bắt được, hôn nàng tới thiên toàn địa chuyển, chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay đầu hàng, nức nở nói: "Xú ngốc tử, sắc ngốc tử... Người ta cũng không cần ngươi uy nữa! Hic hic hic... Ngươi bại hoại, bại hoại... Ân a..."

Cũng không biết triền miên bao nhiêu lần, chỉ biết sắc trời bên ngoài đã sáng choang, chúng gia đinh Tô phủ cũng đã rời giường bắt đầu bận rộn. Đánh cái ngáp, Tô Vận Hàm nửa nhắm mắt chậm rãi xoay eo, ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng, nói: "Nương tử, nghỉ ngơi chút đi, khi tỉnh còn phải kính trà cho nghĩa phụ cùng lão sư đó! Ta yêu nàng."

"Hừ... Ta cũng yêu ngươi, xú ngốc tử! Dằn vặt người ta cả đêm, lại chỉ dùng một câu nói như vậy để qua loa lấy lệ với người ta!" Hồ Linh Tiêu sẵng giọng, nhưng cũng tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực Tô Vận Hàm, hai tay để tại trước ngực nàng nhắm mắt lại, dự định nghỉ ngơi sau đó cùng Tô Vận Hàm cùng đi kính trà ở tiền sảnh.

Mặt trời lên cao.

Tô Vận Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng thấy mỹ nhân nằm trong lòng mình, vô thức hồi tưởng tới chuyện xảy ra hôm qua. Tựa hồ, lại làm loại chuyện lớn mật phóng đãng như vậy, tựa hồ nàng đã dằn vặt Hồ Linh Tiêu mệt mỏi vô cùng. Trong lòng còn nhớ ý cười tà mị trên mặt mình khi đó, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy cách cười này cực giống mặt âm ám của mình, nghĩ muốn chạm vào lại không dám chạm.

"Linh Tiêu, đã trễ, nàng nên rời giường rồi." Thói quen dậy sớm, tuy rằng sau khi biến thành lang yêu không cần có giấc ngủ, nhưng nàng vẫn thích ngủ sớm dậy sớm như người phàm. Bởi vì ngủ không chỉ để nàng nghỉ ngơi hưởng thụ, còn có thể cùng người mình yêu ôm nhau cùng vào mộng cảnh.

"Ngô... Ngốc tử... Người ta mệt lắm, tối hôm qua đã bị ngươi dằn vặt cả đêm rồi!" Hồ Linh Tiêu đánh cái ngáp, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Hiện tại đã thành thân, sao ngươi còn gọi người ta là Linh Tiêu... Ngươi phải gọi người ta là nương tử mới phải."

"Nương... Nương tử..." Gò má mới vừa khôi phục của Tô Vận Hàm lại hoá hồng, nàng đến gần hôn hôn lên trán Hồ Linh Tiêu, xuống giường lấy y sam của mình cùng Hồ Linh Tiêu mang tới, nói: "Nên rời giường, đã đến lúc này rồi, nghĩa phụ cùng lão sư hẳn đã đợi ở tiền sảnh rồi."

"Ân, người ta giúp ngươi mặc y phục." Hồ Linh Tiêu từ trên giường hạ xuống, nửa người dưới còn mơ hồ đau, nàng ép chặt hai chân giúp Tô Vận Hàm quấn lấy hung bố, tiếp theo giúp nàng mặc hết lý y cùng ngoại sam xong cũng thu xếp chỉnh tề.

"Linh, nương tử..." Một vệt ân hồng trên giường trêu đến Tô Vận Hàm ngượng mãi không thôi, nàng ôm lấy Hồ Linh Tiêu từ phía sau, ngửi hương vị nàng toả ra, nói: "Ta đến giúp nàng mặc y phục nha." Nói rồi, cũng không quản Hồ Linh Tiêu có đồng ý hay không, ôn nhu giúp nàng mặc xong những thứ cần mặc. Nhìn nàng khoác tóc buông xuống sau lưng, đầu tiên Tô Vận Hàm vấn tóc mình lên xong, tiếp theo mở cửa tìm nha hoàn sơ đầu giúp Hồ Linh Tiêu. Hiện tại nàng đã là nhân phụ (người có chồng), liền không thể tuỳ ý thả tóc. Trải qua nha hoàn sơ tóc, tóc tự nhiên của Hồ Linh Tiêu bàn cuốn ở sau đầu, càng thêm ý vị hơn lúc trước.