Đăng vào: 12 tháng trước
Hoàng đế xuất du, mã xa đi theo có tổng hai cái. Mã xa hào hao chạy trước có Minh Tắc đế cùng nhị vị phi tử mới nạp ngồi trong, Lương công công cũng ở trong hầu thánh giá, hắn coi như là hoạn quan độc nhất trong triều ngồi chung mã xa với hoàng đế. Mã xa theo phía sau thì bình bình thường thường, khác xa một trời một vực với mã xa hoàng đế dùng. Ở trong không ai khác chính là người phụng chỉ theo hành - Tô Vận Hàm cùng tân khoa trạng nguyên năm này. Hai bên mã xa là thị vệ kỵ mã, trái lại nhân số cũng không nhiều, nhưng mỗi người chống đỡ một phương.
Theo lý thuyết, hoàng đế xuất du đại thần nội các cần bồi giá. Chỉ là lần xuất du này lại không có hai vị trọng thần Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ bồi hành, xem là tựa như Minh Tắc đại đế nhất thời khởi ý.
Một đường đi, Tô Vận Hàm chỉ thật an tĩnh ngồi trong xa sương nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa chạy rất bình ổn, khiến người ta có cảm giác buồn ngủ. Nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, tân khoa Trạng Nguyên đương nhiên sẽ không chủ động mở miệng bắt chuyện. Chẳng qua là một tên bảng nhãn, dựa vào gì muốn trạng nguyên hắn mở miệng bắt chuyện trước? Nghĩ vậy, trạng nguyên liền một mình uống nước trà trong tay, vén bố liêm (vải màn) nhìn phong cảnh chậm trải qua ở ngoài. Mãi tới khi mã xa dừng ở nơi nào đó, Tô Vận Hàm mới mở mắt ra gật gật đầu với trạng nguyên, theo sau hắn xuống mã xa.
Sơn trang tránh nóng là hành cung của hoàng đế, hộ vệ ở trong tất nhiên không thể ít hơn so với hoàng cung. Nó tựa như là tiểu bản của hoàng cung, toàn bộ trang hoàng bên trong đều là thứ hoàng đế yêu thích, liền ngay cả loại giường cũng giống một dạng với trong hoàng cung. Tiến vào sơn trang tránh nóng, Tô Vận Hàm còn chưa vào liền thấy Minh Tắc đế cùng hai nữ nhân theo hai bên trái phải của hắn. Lại tới gần chút, là hai nữ nhân cùng mặc váy dài sắc phấn hồng vẻ ngoài khá kinh diễm, không cần đoán cũng biết các nàng chính là nhị vị phi tử mới nạp của Minh Tắc đế.
"Thần Tô Vận Hàm tham kiến hoàng thượng." Quỳ chấp tay trước mặt Minh Tắc, Tô Vận Hàm mẫn cảm nhận ra từ lúc nàng bắt đầu quỳ xuống đã có một đạo ánh mắt dán trên người mình. Vô thức ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với nữ nhân bên trái Minh Tắc đế. Chỉ thấy đáy mắt nữ nhân kia loé qua một tia tán thưởng, sau đó liền xoay đầu liếc mắt với Lương công công đứng một bên, cúi đầu không nói.
"Đứng lên đi, nơi đây đã không còn trong hoàng thành, khanh gia cũng không cần câu nệ nữa. Trẫm nghe Hứa học sĩ tán dương về ngươi nhiều lần, liền nhân lần xuất du này cho ngươi theo giá. Thôi, sắc trời không còn sớm, chúng ta liền về các nơi đi. Nếu có cần gì, trẫm tự nhiên sẽ phái người tìm các ngươi. Lệ phi, Huyên phi, theo trẫm đi dạo nào." Minh Tắc đế được nhị vị phi tử mỹ mạo kéo cánh tay, tuy ánh mắt có chút mờ đục, nhưng cũng vui vẻ vô cùng, có mỹ làm bạn, đều là lạc thú lớn nhất nhân sinh.
"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói hoa viên nơi đây còn muốn lớn hơn ngự hoa viên, chúng ta liền đi dạo hoa viên trước được chứ?" Một thanh âm yểu điệu truyền tới, Tô Vận Hàm chậm rãi đứng dậy nhìn về phía chủ nhân của thanh âm – Lệ phi. Chỉ thấy nàng ra vẻ thân mật khẽ nói bên tai Minh Tắc đế, nhưng dư quang luôn liếc về phía Tô Vận Hàm, tràn ngập ý tứ câu dẫn.
Hoàng đế cùng phi tử đều đi rồi, Tô Vận Hàm liền không định ngốc ở ngoài lâu thêm, đã về gian phòng của nàng từ sớm, trong đầu nhiều lần xuất hiện ánh mắt của Lệ phi nhìn mình vừa nãy. Luôn cảm thấy nơi quỷ này có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được. Chỉ biết lần theo giá này sẽ không đơn thuần giản đơn như vậy, mà hiện tại nàng có thể làm, cũng chỉ là tĩnh quan kỳ biến (yên lặng chờ coi sự biến đổi ~ như thú rình mồi).
Ngày đầu, Minh Tắc đế cùng phi tử thưởng hoa nhàn đàm ở ngự hoa viên, rất khoái hoạt.
Ngày thứ hai, Minh Tắc đế cùng phi tử chơi trốn tìm trong ngự hoa viên, hiển nhiên không có thời gian triệu kiến Tô Vận Hàm.
Ngày thứ ba, Minh Tắc đế tựa như chơi quá mệt mỏi, liền nằm nghỉ ngơi trong phòng, trái lại Tô Vận Hàm cũng không có việc gì, chỉ là nhàm chán ở trong phòng mình, ngẫu nhiên xuất ngoại thưởng thưởng hoa tản tản bộ gì đó.
Sáng sớm thứ tư, Lương công công thông tri tất cả mọi người chuẩn bị ngày mai khởi hành hồi cung. Tin tức này đối với Tô Vận Hàm mà nói không thể nghi ngờ là tin tức vô cùng tốt, cũng khiến nàng vốn đề cao cảnh giác từ từ thả lỏng xuống.
Ăn cơm tối xong, Tô Vận Hàm ngồi trong phòng nơi tiền sảnh thật an nhàn uống trà nóng. Sáng sớm mai liền muốn khởi hành hồi cung, nàng cũng có thể về Tô phủ bồi Hồ Linh Tiêu. Nhớ tới nàng, khoé môi Tô Vận Hàm sẽ không tự chủ mà nhếch lên, cũng không biết hiện tại nàng ấy đang làm gì? Bình thường mình ở đâu nàng cũng sẽ theo đó, chỉ là sau khi làm quan Hồ Linh Tiêu tựa hồ trở nên đặc biệt an phận, chỉ ở yên trong Tô phủ, rất ít khi ra ngoài.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Tô Vận Hàm chỉ cho rằng bên ngoài có người đi ngang qua, cũng không để ý tới. Thấy thời gian cũng không còn sớm, liền thổi tắc lạp chúc nơi tiền sảnh chuẩn bị vòng vào nội thất nghỉ ngơi. Chỉ là chân trước nàng mới bước một bước, lập tức có thanh âm mở cửa lại đóng cửa truyền vào tai. Tiếp đến, hương vị nồng nặc phả vào mặt, không để cho Tô Vận Hàm kịp phản ứng, một thân thể nhu nhuyễn liền va tiến vào lòng ngực nàng. Thanh âm nhu có thể chảy ra nước tới: "Tô học sĩ, đêm dài chậm rãi... học sĩ ngươi ở sơn trang tránh nóng này nhàm chán đã nhiều ngày vậy rồi, chi bằng đêm nay để bản cung bồi ngươi thế nào?"
"Ngươi là? Ngươi là Lệ phi nương nương!" Tô Vận Hàm đẩy nàng ra, dựa vào ánh trăng vung vãi chiếu vào thấy rõ y khâm mở ra, tóc đen xoã xuống – Lệ phi. Thời khắc này Lệ phi môi dưới hơi mím, đôi mắt mỹ lưu chuyển chăm chú nhìn Tô Vận Hàm, trực tiếp coi hắn là con mồi không cách nào trốn thoát được.
"Tô học sĩ, từ ngày ấy thấy ngươi bổn cung liền thật thích ngươi. Tô học sĩ tuổi trẻ tài cao, thân thể xụi bại vô lực kia của hoàng thượng há có thể sánh bằng? Tô học sĩ, đêm nay liền để bổn cung hầu ngươi thật tốt được chứ?" Lệ phi nhẹ bước liên tục, tay ngọc mảnh nhỏ nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve cổ mình, điểm điểm xuống, sau đó đẩy ra y khâm vốn đã mở rộng, ngực mềm nửa lộ, thật là trêu người.
"Lệ phi nương nương thỉnh tự trọng, thần đã có gia thất, tuyệt không thể làm chuyện hồ đồ cỡ này." Tô Vận Hàm tránh qua một bên, lắc đầu lại xua tay, hận thời khắc này không thể đập nàng ta ngất lên mặt đất, còn tỉnh thì làm khó nàng quá mức.
"Ngươi cũng nói đây là chuyện hồ đồ, nhân sinh tại thế hiếm có hồ đồ. Huống hồ, thê thất ngươi lại không ở bên người, đêm dài chậm rãi này, Tô học sĩ sẽ không tịch mịch sao? Yên tâm đi, kỹ thuật của bổn cung rất tốt, chắc chắc hầu ngươi thoải mái cùng cực đó! Nào, Tô học sĩ, đêm nay nô gia... liền muốn khoái hoạt cùng ngươi một phen." Lệ phi cởi bỏ y phục đã mở rộng ngay trước mặt nàng, chỉ mặc cái yếm sắc phấn hồng, chầm chậm tiến lên vài bước, sau đó xuất kỳ bất ý* nhào về phía Tô Vận Hàm, hai tay ôm cổ nàng, không ngừng lèo nhèo.
[~ hành động khi người ta không đề phòng]
"Nương nương thỉnh..." Lời sau chưa nói xong, đột nhiên dư quanh Tô Vận Hàm phát hiện ngoài cửa sổ có người nhìn trộm. Không có gì ngoài ý (~ đã lường trước), khoé môi nàng nhếch lên một ý cười tà mị, tuỳ tay mở cái yếm của Lệ phi ra, dùng âm lượng người bên ngoài có thể nghe thấy nói: "Nương nương đã nói đêm dài chậm rãi, vậy chúng ta liền làm chút có khi giải được tịnh mịch nha. Nói chứ không giấu gì nương nương, ta đối với thân thể này của ngươi, đã nghĩ tới cả mấy ngày nay rồi! Đêm nay, liền để hạ quan hầu nương nương thật tốt nào!" Nói xong, nàng dùng sức ôm ngang Lệ phi lên, theo tiếng kinh hô đối phương cười lớn ôm nàng ta vào nội thất, tránh khỏi người giám thị ngoài cửa sổ.
"Ách..." Kêu lên một tiếng, Lệ phi không chút dấu hiệu bị đánh ngất trên giường. Mà trong nội thất, chẳng biết có thêm một hồng y nữ tử từ lúc nào, nữ tử này không phải ai khác, chính là 'người' ẩn trong không khí theo Tô Vận Hàm nhiều ngày – Hồ Linh Tiêu. Vốn nàng cũng không tính xuất hiện, chỉ muốn an tĩnh bồi tiếp nàng, mãi tới khi hồi phủ. Cũng chưa từng ngờ tới phi tử hoàng đế sẽ tới câu dẫn ngốc tử của nàng, càng không nghĩ tới chính là ngốc tử của nàng lại theo ý đồ của nàng ta ôm nàng ta vào nội thất. Khí, không chỉ là khí bình thường! Đập Lệ phi ngất, Hồ Linh Tiêu mặt lạnh đứng trước mặt Tô Vận Hàm, nói: "Ngốc tử! Ta nhìn lầm ngươi rồi!!!"
"Ngốc à, lẽ nào nàng không phát hiện có người ở ngoài sao?" Tô Vận Hàm cũng không sốt ruột, chỉ tiến tới ôm nàng, ý cười vẫn còn trên khoé môi, nói: "Vốn ta đã hoài nghi lần theo giá xuất du này cũng không phải đơn giản như đã tưởng, hiện tại Lệ phi này chủ động đưa tới cửa, ta liền thuận nước đẩy thuyền làm thoả mãn tâm nguyện của kẻ mưu sự. Sao vậy? Nàng nghĩ ta thật muốn chạm nàng ta sao? Trong lòng ta từ đầu tới đuôi chỉ có nàng một người duy nhất nha! Nương tử, hiện tại còn cảm thấy nhìn lầm ta sao? Ân?"
"Hừ, liền biết ngươi sẽ nói! Liền biết ngươi sẽ tìm lý do! Nếu không vì ta xuất hiện đúng lúc đánh nàng ta ngất đi, chỉ sợ hiện tại ngươi đang theo nàng ta khoái hoạt luôn rồi!" Hồ Linh Tiêu tự nhiên là tin tưởng Tô Vận Hàm, chỉ là tiêu khí quá mau có chút tổn hại mặt mũi, liền tiếp tục mạnh miệng ghen tuông.
"Sao vậy được? Dù định khoái hoạt cũng chỉ là khoái hoạt cùng nàng. Mấy ngày không gặp, ta nghĩ tới nàng hoài... Nương tử, nàng đã đánh ngất con mồi của ta, liền uỷ khuất uỷ khuất, làm con mồi của ta đi."
"Ngươi! Quả nhiên ngươi vẫn nghĩ khoái hoạt cùng nàng ta!" Hồ Linh Tiêu khí lên nói.
"Chỉ từng khoái hoạt cùng nàng, cũng chỉ nghĩ... khoái hoạt cùng nàng." Tô Vận Hàm cười mị nói, tiến tới hôn lên môi Hồ Linh Tiêu, một tay ôm sau eo nàng, tay kia lại thuần thục thoát y thường nàng, môi từng chút một theo cằm hôn xuống, cuối cùng ngậm lấy bầu ngực nhô ra, mút vào tinh tế như đồng anh hài nhi, lúc có lúc không dùng đầu lưỡi khiêu khích.
"Ân! Ngốc tử ngốc tử... Ta không muốn, không muốn làm ở đây... không muốn..." Đôi mắt Hồ Linh Tiêu mê ly, kiên trì không làm chuyện triền miên ở địa phương có người ngoài này được.
"Được, ta nghe lời nàng... chúng ta đi hoa viên đi." Chỉ lắc người một cái, trong nháy mắt Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu xuất hiện trên cỏ nơi hoa viên. Hoa viên buổi đêm tĩnh lặng không người, Tô Vận Hàm thiết kết giới quanh các nàng, yên tâm lớn mật bắt lấy nơi nhu nhuyễn của Hồ Linh Tiêu, tha nhu sau đó đưa ngón tay tiến vào thân thể nàng, nhanh chậm không đồng đều luật động không ngừng.
Không biết tiết bao nhiêu lần, hôm nay Tô Vận Hàm tựa hồ rất dễ dàng liền từ bỏ việc 'dằn vặt' đối phương, sau khi Hồ Linh Tiêu lại tiết thân một lần thì hôn lên vành tai nàng, thanh âm khàn khàn mà mị hoặc: "Nương tử, nghĩ muốn ta sao? Nếu muốn, hôm nay liền cho nàng."
"Ngốc tử?" Hồ Linh Tiêu có chút không tin vào lỗ tai mình, nàng đột nhiên trở mình áp lên người Tô Vận Hàm, dựa vào ánh trăng nhìn bộ dạng tuấn tú của nàng, nói: "Nàng nói thật chứ?"
"Tất nhiên là thật, nàng và ta đã là phu thê, thì sao lại không được chứ? Đêm nay... ta làm nương tử nàng." Tô Vận Hàm cười lên, chủ động ôm cổ Hồ Linh Tiêu, hôn hôn lên môi nàng, nói: "Đêm nay, thân thể này toàn bộ đều giao cho nàng."
"Ngốc tử, nàng thật tốt!" Hồ Linh Tiêu vui mừng, cũng bởi lời nói của Tô Vận Hàm mà toàn bộ khí vừa nãy đều biến mất. Có trời mới biết, trong đêm thành thân đó nàng cũng rất muốn Tô Vận Hàm cơ, chỉ là mỗi lần đều bị nàng dằn vặt tới không được, hiện tại nàng chịu chủ động yêu cầu, đương nhiên là Hồ Linh Tiêu cầu còn không được.
Đầu lưỡi qua lại thăm dò trên xương quai xanh của đối phương, Hồ Linh Tiêu dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ tha niết bộ ngực phấn hồng khả ái của Tô Vận Hàm. Bộ ngực của nàng cũng không lớn, liền đủ đầy vừa được nắm lấy cũng không được bao, nhưng dù ngực như vậy, lại khiến Hồ Linh Tiêu yêu thích không rời tay. Hàm răng khẽ cắn, nàng dùng nụ hôn ôn nhu thưởng thức từng tấc da thịt của Tô Vận Hàm, từ xương quai xanh tới ngực, lại từ ngực đến bụng dưới, cuối cùng trong tiếng ngâm khẽ tràn ra của Tô Vận hàm vuốt ve giữa cặp đùi nàng, vùi đầu ngậm nơi hoa đế nọ, dùng đầu lưỡi liếm lấy tinh tế thưởng thức.