Chương 36: Hoá Ra Là Cô Ta

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“Đúng vậy, cho nên mẹ mới cần Bé Hải Dương hỗ trợ” Tống Vy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé lên nhìn.

Nhưng nhìn một chút, ánh mắt liền trở nên có chút phức tạp.

Cô chợt phát hiện đứa nhỏ này không chỉ tướng mạo cực kỳ giống Đường Hạo Tuấn, đến cả dáng vẻ tức giận cũng không khác chút nào với Đường Hạo Tuấn, thật sự là quá kì lạ.

“Được, con nhất định sẽ tìm ra người bắt nạt mẹ!” Tổng Hải Dương nắm bàn tay nhỏ cam đoan.

Tống Vy hôn cậu bé một cái: “Vậy mẹ cảm ơn con yêu” “Mẹ, Dĩnh Nhi cũng muốn thơm thơm” Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy anh trai được hôn, mình không được hôn, lập tức có chút không vui, miệng nhỏ đều sắp vểnh lên.

Tống Vy dở khóc dở cười buông Tống Hải Dương ra, nâng khuôn mặt nhỏ của Tổng Dĩnh Nhi lên hôn một cái: “Hiện tại đã hài lòng chưa, công chúa Dĩnh Nhi của mẹ?”
Tống Dĩnh Nhi không trả lời, vặn vẹo uốn éo thân thể, đem mặt vùi vào trong ngực Tống Vy.

Tống Hải Dương chỉ vào Tổng Dĩnh Nhi cười: “Mẹ, mẹ nói Dĩnh Nhi là công chúa, Dĩnh Nhi đang ngại ngùng” “Xuyt!” Cảm nhận được thân thể của con gái trong ngực cứng đờ.

Tống Vy vội vàng làm động tác ra hiệu im lặng cho
Tống Hải Dương, ra hiệu cậu không cần nói nữa.

Nói thêm gì nữa, cô bé này sẽ không dám ra ngoài gặp người mất.

Tống Hải Dương thông minh như thế nào, gật đầu nhỏ, không nói.

Không bao lâu, đã đến chung cư.

Tống Hải Dương đôi giày liền chạy đến phòng nghỉ.

Tống Vy lấy đồ chơi ra, để Tống Dĩnh Nhi một mình chơi trên thảm ở phòng khách, sau đó mới bề một ly sữa bò đi đến gian phòng tìm Tổng Hải Dương.

Lúc này Tống Hải Dương đang ngồi ở trước máy vi tính, vẻ mặt thành thật gõ bàn phím.

Tống Vy không gọi cậu bé, sau khi nhẹ nhàng đặt sữa bò ở bên cạnh máy tính, liền đi tới phía sau lưng của cậu bé, cùng xem màn hình máy tính với cậu bé.

Lúc này trên màn hình hiện đầy các chữ số và kí hiệu, lít nha lít nhít, còn đang không ngừng biến hóa, nhìn khiến cho người ta hoa mắt.

Mặc dù Tống Vy xem không hiểu, nhưng lại không có cách nào ức chế được sự kiêu ngạo trong lòng.

Một năm trước, cô mang hai đứa trẻ đến nhà thầy giáo làm khách, con trai nhỏ của thầy, phát hiện Hải Dương có thiên phú, liền dạy Hải Dương kĩ thuật hacker.

C
Thời gian nửa năm ngắn ngủi, Hải Dương liền trở thành Hacker đỉnh cấp.

Nhưng cô lo lắng tuổi của Hải Dương còn nhỏ, bị người ta lợi dụng làm chuyện không tốt, cho nên không cho phép Hải Dương sử dụng kỹ thuật hacker.

Trong lúc suy nghĩ, Tống Hải Dương dừng động tác lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Mẹ, đã tra được, video giám sát công ty mẹ có dấu vết đã bị người chỉnh sửa “Quả nhiên là như vậy!” Tống Vy tức giận mím chặt môi đỏ.

Cô đã nói mà, không có ai đến gần vị trí của cô, bản thảo của cô tại sao lại không còn, chắc chắn là giám sát có vấn đề.

“Bảo bối, có thể khôi phục lại video nguyên bản không?” Tống Vy hỏi.

Tống Hải Dương thả cốc sữa bò trong tay xuống, liếm phần sữa ở trên môi, trả lời cực kì tự tin: “Đương nhiên có thể, nhìn con!”
Nói xong, cậu nắm tay lại, thả ở trên bàn phím, đánh máy lạch cạch, tốc độ nhanh đến mức có tàn ảnh.

Hai phút sau, Tống Hải Dương nhấn một phím: “Được rồi!” Tống Vy vội vàng đi đến trước màn hình, ngưng thần nhìn lại.

Sau khi xem xong, cô không dám tin trừng to mắt: “Vậy mà là cô ta!”
“Mẹ, cô ta là ai?” Tống Hải Dương chỉ vào người phụ nữ trên màn hình, ánh mắt nặng nề hỏi.


Tống Vy hơi khổ sở nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng: “Cô ta là đồng nghiệp của mẹ, cũng coi như là một vị tiền bối, bình thường cũng đối xử tốt với mẹ, mẹ thật không nghĩ tới, vậy mà cô ta lại làm ra chuyện này!”
“Vậy cô ta thiết kế có tốt không?” Tổng Hải Dương hiếu kì.

Tống Vy mặc dù không biết cậu bé hỏi làm gì, nhưng vẫn là trả lời: “Nói thật, bình thường, nếu không cái tuổi này dù sao cũng phải làm tổ trưởng tổ thiết kế
“Vậy con biết vì sao cô ta làm như vậy, chắc chắn là do cô ta ghen tị với mẹ.

Mẹ, dù sao mẹ ưu tú như vậy, không bị người đố kị là điều kì lạ” Tống Hải Dương quơ cái đầu nhỏ, chững chạc đàng hoàng nói.

Tống Vy mỉm cười, đang muốn nói tiếp, điện thoại đột nhiên vang lên, là do văn phòng thám tử gọi đến: “Cô Tống, người để kết quả giám định của cô đã có, thật đáng tiếc, chúng tôi không kiểm tra được ở con chuột máy tính có dấu vân tay khác, chỉ có của cô”
“Cám ơn anh, tôi đã biết” Tống Vy nhìn lướt qua video theo dõi trả lời.

Ban nãy cô đã thấy trong video, hung thủ, đã mang găng tay.

Mặc dù không lưu lại vân tay, nhưng có video theo dõi này, cũng đủ để định tội hung thủ rồi.

Cúp điện thoại, Tống Vy lấy một cái usb đưa cho Tổng Hải Dương, để cậu bé copy video vào.

Kết quả copy được một nửa, con gái lại gõ cửa ở bên ngoài: “Mẹ, ba đến rồi” “Ba nuôi tới?” Đôi mắt của Tống Hải Dương sáng lên, vội vàng bò xuống ghế đi ra bên ngoài.

Tống Vy trừng mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy sự khó hiểu.

Đứa nhỏ này có chuyện gì sao? Bình thường Kiều Phàm tới, cũng không thấy cậu bé kích động như vậy.

Chẳng lẽ lại Kiều Phàm mua cái gì cho cậu?
Nghĩ vậy, Tống Vy khẽ nhíu mày, cũng đứng dậy ra ngoài, ra ngoài liền thấy Kiều Phàm đưa cho Tổng Hải Dương một túi tài liệu.

“Hải Dương, đó là cái gì?” Tống Vy nhìn tài liệu trong tay Tống Hải Dương, giống như cười mà không phải cười hỏi.

Tổng Hải Dương vội vàng giấu túi tài liệu ra sau lưng: “Đây là bưu thiếp phong cảnh ba nuôi giúp con thu thập, ngày mai con muốn để các bạn học ở nhà trẻ nhìn”.

“Phải không?” Tống Vy nghi ngờ nhìn về phía Kiều Phàm.

Kiều Phàm đẩy kính mắt, ôn hòa cười một tiếng: “Con nói cũng không sai.”
“Vậy được rồi, vậy mẹ không hỏi, con ở với ba nuôi, mẹ đi làm cơm” Tống Vy gặp anh ta đã nói như vậy, cũng không nghi ngờ nhiều, nhấc chân đi về phòng bếp.

Tống Dĩnh Nhi vui vẻ đi theo phía sau cô, nói rằng muốn giúp đỡ.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Hải Dương cùng Kiều Phàm.

Tống Hải Dương mở túi văn kiện nhìn thoáng qua, nhìn thấy kết quả phía trên, ánh mắt sáng ngời trở nên ảm đạm, ngữ khí mất mát nói: “Ba nuôi, chú Đường thật sự không phải là ba của con và Dĩnh Nhi sao?”
“Không phải!” Kiều Phàm lắc đầu.

Tống Hải Dương nhét tờ giám định vào trong túi tài liệu, ông cụ non thở dài: “Rõ giống như vậy, tại sao lại không phải chứ”
Đáy mắt Kiều Phàm xẹt qua một tia ánh sáng tối tăm: “Con rất hi vọng anh ta là ba của con sao?” “Có chút, chú Đường đối xử với con và Dĩnh Nhi rất tốt, con và Dĩnh Nhi cũng rất thích chú, nhưng bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, chú ấy không phải ba của chúng con, con phải nhanh cất kĩ cái này, nhỡ đâu bị mẹ phát hiện liền nguy rồi.”
Nói xong, Tống Hải Dương ôm túi văn kiện, nhanh chóng chạy về phía gian phòng.

Kiều Phàm nhìn bóng lưng nho nhỏ của cậu bé, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười quỷ quyệt, lại rất nhanh biến mất
không thấy gì nữa, biến trở về dáng vẻ dịu dàng bình thường.

Hôm sau, Tống Vy cầm usb đi đến văn phòng của Đường Hạo Tuấn: “Đường tổng, tôi đã biết bản thảo thiết kế của tôi bị ai trộm rồi”
“Nhanh như vậy?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy gật đầu, đặt usb tới trước mặt anh: “Trong này là video giám sát ở văn phòng lớn, cái video hôm qua chúng ta theo dõi, là đã bị người biên tập tăng thêm, trong tay của tôi mới là phần nguyên bản, cho nên tôi muốn mờ Đường tổng đi
với tôi một chuyến đến bộ phận thiết kế
“Nên như vậy, cấp dưới của tôi đã phạm sai lầm, tôi đương nhiên phải ra mặt” Đường Hạo Tuấn sửa sang quần áo trên người, đứng lên.

Tống Vy cảm kích cười một tiếng, sau đó cùng anh đi ra ngoài văn phòng.

Tinh!
Thang máy đến.

Tống Vy đi về phía trước, không nghĩ tới bởi vì bước chân gấp rút, mũi chân đụng phải vách dưới của thang máy, thân thể trong nháy mắt mất đi cân bằng, ngã về phía trước.

Đường Hạo Tuấn thấy thế, mắt sắc ngưng lại, theo bản năng vươn tay kéo cô lại.

Nhưng anh không những không kéo cô lại được, ngược lại còn bị cô kéo theo.

Hai người cùng ngã vào trong thang máy, cửa thang máy cũng thuận thế đóng lại.