Chương 212: Vậy Thì Đổi Xưởng Vải Khác

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“Sao vậy?” Anh bỏ khuỷu tay từ trên cửa xe xuống.

Tống Vy cúp điện thoại, đôi môi đỏ mím lại, trả lời: “Là vải ở studio của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, sắp phải lên các mẫu mới của mùa thu rồi, mẫu thiết kế cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu sản xuất quần áo nữa là xong, nhưng xưởng vải hợp tác với chúng tôi lại nói với chúng tôi là không có cách nào cung cấp vải.

” “Tại sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy day ấn đường: “Nói là máy móc bị hỏng một đống, không thể sản xuất được vải.


“Điều này tuyệt đối không thể, máy móc không thể xảy ra hiện tượng một lúc hỏng một loạt được.

” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên, khẽ nói.

Tống Vy gật đầu: “Không sai, chắc chắn là xưởng vải nói dối, hoặc là cố ý không cung cấp vải cho chúng tôi, hoặc là công ty hoặc studio khác cần một lượng vải lớn, nên đã đưa vải của chúng tôi cho nhà khác trước.


Tình trạng này đã từng xảy ra ở nước ngoài.

“Vậy thì đổi xưởng vải khác.

” ngón tay của Đường Hạo Tuấn đặt trên đầu gối khẽ gõ, đề nghị.


Tống Vy thở dài, lắc đầu: “Không được, chúng tôi đã trả tiền vải một quý rồi, nếu như đổi sang xưởng khác, chúng tôi không còn dư nhiều tiền để mua, hơn nữa lúc đầu ký hợp đồng đã nói, chỉ cần không vượt qua quá nhiều thời hạn giao vải, cho dù studio của chúng tôi đang cần vải gấp cũng không thể yêu cầu xưởng vải hoàn lại tiền.


Đây chính là điều khiến cô đau đầu nhất, bởi vì Dục Hỏa Trùng Sinh quá nổi, rất nhiều cửa hàng quần áo bán trực tiếp đều đến studio của bọn họ đặt một số lượng hàng rất lớn, dẫn đến quần áo của tháng này vẫn chưa được sản xuất nhưng lượng đơn đặt hàng đã vượt gấp ba lần dự kiến.

Vì vậy số lượng vải mà studio của bọn họ cần cũng nhiều hơn dự tính rất nhiều, bên phía xưởng vải thương lượng đổi kỳ hạn giao vải muộn nhất sang cuối tháng, nhưng từ giờ đến cuối tháng vẫn còn nửa tháng nữa, nếu như nửa tháng sau bên phía xưởng vải mới giao vải, vậy thì quần áo mà họ hứa giao cho cửa hàng quần áo trước cuối tháng sẽ không hoàn thành được, còn phải đền hợp đồng cho cửa hàng quần áo.

Nghĩ đến đây, Tống Vy chỉ cảm thấy phiền muộn, cường độ day ấn đường tăng lên khá nhiều.

Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ phiền muộn của cô, suy tư một lúc, sau đó lấy ví tiền trong túi mở ra, rút một tấm thẻ đen đưa cho cô.

Tống Vy ngẩng đầu lên, không hiểu lắm, nhìn anh: “Đường tổng, anh đây là….


“Ừ.

” Tống Vy biết anh đang nhắc nhở cô, bảo cô không cần phải gấp gáp trả lại tiền như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, trả lời một tiếng.

Sau đó, Tống Vy gửi tin nhắn nói với Giang Hạ về việc đổi xưởng vải.

Kết quả vừa mới gửi xong, chiếc xe đột nhiên phanh gấp.

Dưới tiếng hét hoảng sợ của Tống Vy, cơ thể không ổn định, trực tiếp bổ nhào về phía ghế phụ lái phía trước.

Mặc dù lưng ghế không quá cứng, nhưng đầu của cô đập vào với lực như vậy, chắc chắn sẽ bị đập đến mức vỡ đầu chảy máu.

Lúc khuôn mặt Tống Vy hiện lên sự sợ hãi, cho rằng mình sắp tiêu đời rồi, thì một bàn tay đột nhiên đè lên vai cô, kéo mạnh cô về phía sau, kèo theo sau là giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Cẩn thận!”.