Chương 33: Tuần Sát

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tống Vy chống nạng đi mở cửa, Tống Hải Dương thừa cơ chạy về phòng.

Cửa mở, Kiều Phàm xách một tương y dược đi vào, vừa muốn chào hỏi, liền thấy trong phòng khách có thêm một người.

“Anh Đường, tại sao anh lại ở đây?” Ánh mắt ôn hoà của Kiều Phàm, bỗng nhiên trở nên rất sắc bén.

Đường Hạo Tuấn nhìn ra anh ta không quá hoan nghênh việc mình đến, thậm chí còn có chút cảnh giác, đôi mắt hơi híp lai.

Người đàn ông này đang cảnh giác điều gì với anh?
Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn mím chặt môi mỏng không nói lời nào, đành phải tự mình mở miệng trả lời: Đường tổng đưa em về nhà”
“Thật sao” Ánh mắt của Kiều Phàm chìm xuống: “Vậy thì thật cảm ơn anh Đường Anh ta vươn tay ra với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hao Tuấn nhìn thoáng qua, vẫn không có ý bắt tay anh ta, thản nhiên nói: “Không cần khách khí, tôi phải đi rồi”
Kiều Phàm cũng không tức giận, cười nhạt một tiếng, buông tay xuống: “Anh Đường không ở lại thêm một chút?” “Không cần” Gương mặt Đường Hạo Tuấn không thay đổi phun ra ba chữ, nhấc chân đi tới cửa.

Thời điểm gặp thoáng qua, hai người đối mặt, ánh mắt giao phong mấy giây.

Bên trong mấy giây này, Đường Hạo Tuấn đã xem thấy tất cả con người Kiều Phàm này.

Đó là một người đàn ông cực giỏi về ngụy trang, bề ngoài ôn nhu là giả, lãnh khốc âm trầm mới là gương mặt thật của người đàn ông này.

Mà một người đàn ông xảo trá như vậy, cũng không biết đến cùng tại sao cô lại coi trọng.

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu lướt nhìn qua Tống Vy một chút.

Tống Vy cười cười đối với anh, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, tiễn anh đến ngoài cửa, nhìn anh đi vào thang máy, mới quay người trở về phòng.

Lúc vừa đóng cửa xong, biểu cảm của Tống Vy liền trầm xuống: “Tống Hải Dương!” Tống Hải Dương nghe thấy lời của cô, gượng cười đi ra từ gian phòng: “Mẹ..”
Tống Vy mặt đen đi đến trước mặt Tổng Hải Dương: “Con nói với mẹ, vì sao lại cầm vật này ở trong tay? Lần trước con giật tóc của em gái xuống.

Mẹ đã nói với con, không cho phép con chơi đồ chơi này nữa, tại sao con.”
“Mẹ, con xin lỗi, con biết sai rồi, lần sau con sẽ không làm vậy nữa” Cô còn chưa nói xong, Tống Hải Dương đã giữ chặt góc áo của cô, lắc lắc, một dáng vẻ tội nghiệp.

Tống Vy khó mà nhìn thấy con trai nũng nịu một lần, lập tức tất cả lời dạy dỗ đều bị chặn lại, lửa lớn ở trong lòng cũng không phát ra được.

Một lát sau, cô thở dài, bất đắc dĩ búng vào trán con trai: “Con ấy!” Tống Hải Dương ôm lấy tay của cô, sự giảo hoạt trong mắt lóe lên, biết rằng chuyện này xem như đã được bỏ qua đi.

“Vy, xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Phàm đứng ở bên cạnh nghe hai mẹ con nói chuyện, có chút mờ mịt hỏi thăm.

Tống Vy giải thích nói: “Ban nãy đứa nhỏ này nghịch ngợm, kém chút nữa đã đắc tội với Đường tổng, may mắn Đường tổng không trách tội, nếu không em cũng không thể ở lại công ty được nữa”
Nói đến đây, cô nhéo nhéo mặt của Tổng Hải Dương: “Cất kĩ đồ chơi lego của con đi, nếu có lần sau nữa, mẹ sẽ tịch thu, biết chưa?”
Tống Hải Dương hiểu mẹ không nói đùa với mình, liên tục đồng ý: “Con biết rồi” “Biết liền tốt, đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm” Nói xong, Tống Vy trở về phòng bếp.

Sau bữa ăn, Tống Vy liền mang theo Tống Dĩnh Nhi đi phòng tắm rửa, phòng khách chỉ còn lại hai người Tống Hải
Dương cùng Kiều Phàm.

Tổng Hải Dương ghé vào bên người Kiều Phàm: “Ba nuôi, có thể giúp con một chuyện không?”
“Giúp cái gì?” Kiều Phàm đang sắp xếp thuốc lát nữa Tống Vy phải dùng, nghe được lời của cậu nhóc, dừng động tác lại nhìn về phía cậu.


Tống Hải Dương chột dạ thoáng qua phía phòng tắm, mới thần thần bí bí lấy hai túi bịt kín từ trong túi ra.

Kiều Phàm nhận lấy nhìn, đôi mắt nhíu lại: “Tóc?” “Vâng, đây là tóc của con và chú Đường” Tổng Hải Dương hạ giọng trả lời.

Kiều Phàm bỗng nhiên ý thức được điều gì, sắc mặt ôn hòa trở nên u ám mấy phần: “Sao vậy, con hoài nghi anh ta là ba ruột của con, muốn để ba làm giám định ADN giúp con?”
Tổng Hải Dương không phát hiện được sự khác thường của anh ta, gật cái đầu nhỏ: “Đúng vậy, con và chú Đường giống nhau như vậy, chắc chắn không bình thường, cho nên, ba nuôi, ba giúp con một chút đi”.

Kiều Phàm cụp mi mắt xuống, nhìn tóc trong tay, sắc mặt ảm đạm không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.

Tống Hải Dương thấy anh ta chậm chạp không có phản ứng, duỗi tay nhỏ ra quơ quơ ở ở trước mặt anh ta: “Ba nuôi? Ba nuôi?”
Kiều Phàm tỉnh táo lại, sau khi quyết tâm suy nghĩ lại, đẩy kính mắt: “Được, ba giúp con.”
“Cảm ơn ba nuôi!” Tổng Hải Dương cười ngọt ngào.

Khóe miệng của Kiều Phàm hơi động một chút, không nói tiếp, lại lén nắm chặt tóc ở trong tay, dường như muốn bóp nát.

“Hải Dương, con đang cảm ơn ba nuôi cái gì vậy?” Tống Vy đi ra từ trong phòng, vừa vặn nghe được Tổng Hải Dương nói lời cảm tạ, bất ngờ hỏi một câu.

“Không có gì, ba nuôi mới cho con một viên kẹo, có phải không, ba nuôi?” Tổng Hải Dương nhìn Kiều Phàm.

“Ừ” Trên mặt Kiều Phàm một lần nữa lại hiện lên nụ cười ấm áp, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt.

“Mẹ, con phải đi tắm rửa” Tống Hải Dương bò xuống ghế sô pha, chạy vào phòng.

Thấy cậu nhóc chạy nhanh như vậy, hai cái chân nhỏ đều xoay tròn, Tống Vy nhịn không được cười ra tiếng.

“Được rồi Vy, mau tới đây đổi thuốc” Kiều Phàm VỖ VỖ ghế sô pha, nhẹ giọng nói.

Tống Vy ừ một tiếng đi qua.

Thay xong thuốc, đã sắp mười giờ rồi.

Kiều Phàm thu dọn xong hộp thuốc, chuẩn bị đi.

Nhưng sau khi anh ta ra khỏi chung cư, cũng không trực tiếp rời đi, mà đi đến hành lang an toàn, ném hai túi tóc vào
trong thùng rác, sau đó mới bước hai chân đi về phía thang máy.

Hai ngày sau, ở tập đoàn Đường thị.

Trợ lý của Tống Huyền đi vào văn phòng lớn liền bắt đầu kêu to: “Nhanh nhanh nhanh, mọi người mau thu dọn những đồ vật không cần thiết ở trên mặt bàn, nhất là các loại đồ ăn vặt, đồ trang điểm, thu sạch, một lát nữa bên trên đến kiểm tra!”
“Phía trên? Người đến là ai vậy?” Có người hỏi.

Trợ lý một mặt kiêu căng: “Đương nhiên là vị lớn nhất” Vị kia thế nhưng là chồng chưa cưới của cấp trên cô ta mà.

“Ấy..” Trong phòng làm việc tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Tại sao Tổng giám đốc lại đột nhiên đến kiểm tra bộ phận chúng ta?” “Cái này thì ai biết, tóm lại các cô phải mau chóng xử lý văn phòng một chút, nếu ai không làm theo, liền đợi bị xử lý đi!” Để lại câu cảnh cáo này, trợ lý quay người đi ra.

Người trong phòng làm việc bắt đầu bận rộn.

Tống Vy nhìn thoáng qua bàn làm việc của mình, ngoại trừ tài liệu thì chính là máy tính, không có những vật khác, cũng sẽ không cần thu dọn, tiếp tục chỉnh sửa bản thảo trong tay mình.

“Tiểu Tống, cô có biết vì sao tổng giám đốc lại đến kiểm tra không?” Chị Vương đang lau bàn ở sát vách đột nhiên hỏi một câu.

Tống Vy nhìn cô ta một cái, có chút không hiểu: “Mọi người cũng không biết, thì làm sao mà tôi biết được?” “Thật sao, tôi thấy quan hệ của cô và tổng giám đốc còn rất khá, tôi còn tưởng rằng cô biết” Chị Vương ngượng ngùng cười một tiếng.

Tống Vy nhíu mày lại: “Quan hệ không tệ với Đường tổng, cô nghe ai nói?” “Tôi nhìn thấy mà, hôm qua cô lên xe của tổng giám đốc.” Chị Vương ghé đến gần tai cô, nhỏ giọng nói.

Hoá ra là như vậy.

Đôi mi thanh tú của Tống Vy thả lỏng ra, nhẹ nhàng giải thích: “Bởi vì chân của tôi còn chưa khỏi, đón xe không tiện, cho nên Đường tổng mới đón tôi một đoạn đường, chờ chân tôi khỏi rồi, anh ta sẽ không đưa đón nữa, cho nên loại lời này, về
sau chị Vương cũng không thể nói lung tung, nhỡ đâu truyền đến tai của tổng giám đốc và chủ nhiệm Tống thì..”
.