Chương 351: Về Tới Chung Cư Thì Trời Đã Hoàn Toàn Tối Rồi

Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Với năng lực của anh, chắc chắn có thể tra ra được ngay.

Tới lúc đó, thân phận của hai đứa trẻ sẽ không giữ được nữa!
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Đường Hạo Minh lười biếng đẩy kính: “Đừng lo, đúng thật là anh ta đang tra chuyện đó, nhưng cô yên tâm, anh ta không tra được ra cô đâu.”
“Vì sao?” Tống Vy nghi hoặc cau mày.

Đường Hạo Minh ngáp một cái: “Bởi vì có người xóa sạch tất cả video giám sát và manh mối năm đó rồi.”
“Ai?” Tống Vy cắn môi.

Đường Hạo Minh cong môi: “Có mấy người lận, đương nhiên, tôi cũng là một trong số đó.”
Nghe thấy vậy, Tống Vy thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, cảm ơn giám đốc Đường nhé.”
Cho dù mục đích anh ta xóa sạch là gì nhưng kết quả lại là điều mà cô muốn, nói tiếng cảm ơn anh ta cũng là điều đương nhiên.

“Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng vì bản thân tôi thôi.

Tôi gọi điện nói cho cô chuyện này là muốn bảo cô chuẩn bị tâm lý, tránh để anh ta nhìn ra được gì đó.” Đường Hạo Minh xua tay tỏ ý không cần cảm ơn.

Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không để anh ấy phát hiện ra đâu.

Nhưng sao anh ấy đột nhiên lại muốn tra chuyện này?”
“Bởi vì bên phía Tống Huyền tiết lộ đấy.” Đường Hạo Minh nhún vai.

Tống Vy càng nghe càng bối rối: “Sao lại còn liên quan tới cả Tống Huyền nữa?”
“Cái này thì phải kể từ năm năm trước, năm năm trước Đường Hạo Tuấn bị bỏ loại thuốc kia, nếu như không có cô thì có thể anh ta đã chết vì thứ thuốc đó rồi.

Nhưng ngày hôm sau cô lại đi mất, Đường Hạo Tuấn tỉnh lại phát hiện ra người bên cạnh mình là Tống Huyền, nên coi Tống Huyền là ân nhân cứu mạng của anh ta.”
“Hóa ra là như vậy...” Tống Vy kinh ngạc há hốc miệng.

Hóa ra đây là cái gọi là ơn cứu mạng của Tống Huyền đối với Đường Hạo Tuấn.


Không ngờ Tống Huyền lại chiếm lấy thứ vốn dĩ thuộc về cô, đúng là quá nực cười!
Trong điện thoại, giọng nói của Đường Hạo Minh vẫn còn đang tiếp tục: “Sau đó bây giờ Đường Hạo Tuấn biết được ân nhân cứu mạng Tống Huyền là giả, ân nhân thật sự là một người khác, cho nên mới bắt đầu điều tra.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Đường đã nói cho tôi biết những chuyện này.” Tống Vy xoa má, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói cảm ơn.

Đường Hạo Minh nhàn nhã xoay trên ghế văn phòng: “Được rồi, tôi đã nói hết những gì nên nói rồi, còn lại thì tự cô chú ý lấy.

Còn cả việc nửa tháng trước tôi từng nói sẽ dẫn cô tới một nơi, cô còn nhớ chứ?”
“Vẫn nhớ.” Tống Vy gật đầu.

“Vậy thì tốt, hai ngày nữa tôi tới đón cô.” Nói xong, Đường Hạo Minh cúp máy.

“Alo? Alo?” Tống Vy vốn định hỏi anh ta muốn dẫn cô đi đâu, không ngờ rằng anh ta lại cúp máy nhanh như vậy.

“Em đang nói chuyện với ai thế?” Đường Hạo Tuấn mở cửa xe ra ngồi vào, thấy Tống Vy nhìn chằm chằm điện thoại với dáng vẻ buồn bực không thôi.

Ánh mắt Tống Vy chợt dao động, đặt điện thoại xuống lắc đầu: “Một người bạn ở nước ngoài của tôi, đã lâu không gặp rồi, vừa mới gọi điện nói chuyện mấy câu.”
“Vậy à?” Đường Hạo Tuấn không nhìn ra được cô đang chột dạ, nâng cằm khởi động xe.

Về tới chung cư thì trời đã hoàn toàn tối rồi.

Tống Vy lấy thẻ vào cửa ra, vừa mới mở cửa, hai đứa trẻ nghe thấy tiếng đã chạy tới đón, cả hai ôm chầm lấy chân cô: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi, sao lại muộn thế ạ, bọn con đói lắm rồi.”
Tống Vy quay đầu lại nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, anh không nói chuyện của tôi cho chúng sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Không.”
“Cảm ơn.” Tống Vy thở phào, nói tiếng cảm ơn.

Tống Hải Dương nghi ngờ híp lại đôi mắt giống với Đường Hạo Tuấn: “Mẹ, mẹ đang nói gì với ba vậy, sao lại không nói với bọn con?”
“Dĩnh Nhi cũng muốn biết.” Tống Dĩnh Nhi nghiêng cái đầu nhỏ, không muốn bị tụt lại phía sau mà nói một câu.

Tống Vy nghe thấy xưng hô của bọn nhỏ với Đường Hạo Tuấn, khóe miệng giật giật.

Bắt đầu từ ba ngày trước, hai đứa bé liền bắt đầu gọi Đường Hạo Tuấn là ba, cô sửa thế nào chúng nó cũng không đổi.

Điều này khiến cô rất bất lực..