Chương 74: 74: Canh Hai 2

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Vốn dĩ cuộc sống của họ cũng chẳng có điểm trùng hợp với nhau, chỉ cần không gặp mặt nữa thì trái tim của Ôn Từ sẽ có thể dần bình tĩnh lại, không nghĩ đến chuyện nhà họ Phó hại cô suýt tan cửa nát nhà nữa.

Hôm đó đến bệnh viện, bác sĩ nói có lẽ bệnh tình của ba rất nhanh sẽ có biến chuyển, các dấu hiệu sinh tồn của ông có xu hướng ổn định, ngoài ra cũng bắt đầu có phản ứng với các kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài, chẳng hạn như chớp mắt, cử động đầu ngón tay...!
Ôn Từ và mẹ nghe bác sĩ báo tin thì mừng đến phát khóc, chỉ cần ba khỏe lại thì cả gia đình họ sẽ từ từ khá hơn thôi...
Có điều chi phí điều trị và phục hồi chức năng không phải một số tiền nhỏ, cộng thêm món nợ mà cô và mẹ đang gánh vác thì quả thực là nặng càng thêm nặng.
Ôn Từ vẫn chăm chỉ đến cửa hàng tiện lợi làm thêm mỗi tối, cô không bỏ qua bất cứ cơ hội làm việc nào trong trường, đồng thời vẫn đảm bảo được chất lượng học tập ở trên lớp, cô thật sự rất cố gắng, rất cố gắng kiếm tiền.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh đang đến gần, mấy công ty du lịch ở cổng trường đã đề ra một số tour du lịch cho nhóm sinh viên, với một chuyến đi cắm trại trên núi, mỗi người chỉ cần bỏ ra 199 đồng, mức giá này đã thu hút rất nhiều sinh viên muốn ra ngoài chơi nhưng không có nhiều tiền đến đăng ký.

Đoàn du lịch giá rẻ như vậy, tất nhiên các bậc lãnh đạo sẽ tuyển sinh viên trong trường làm nhân viên parttime với mức lương 200 đồng tiền phí dẫn đội, dẫn tour ba ngày hai đêm.

Ôn Từ không chút do dự, lập tức đăng ký làm hướng dẫn viên dẫn đội.
Ngoại trừ 200 đồng tiền phí dẫn đội, đoàn du lịch với mức giá này thì tất nhiên sẽ phải vào các cửa hàng đặc sản địa phương để mua hàng.

Chỉ cần có tiêu dùng thì hướng dẫn viên sẽ có phần trăm hoa hồng, nghe tiền bối ở công ty du lịch nói, chỉ cần đi một chuyến là ít nhất có thể kiếm được mấy trăm, thậm chí mấy ngàn cũng có.

Sau khi ký hợp đồng dẫn đội, Ôn Từ cầm một xấp tờ rơi quảng cáo đi phát ở phố ẩm thực đối diện cổng trường.

Vừa quay người đã nhìn thấy Phó Tư Bạch và một cô gái tóc xoăn, dáng người cao gầy nhỏ nhắn cùng nhau đi sang đường.
Anh mặc một chiếc quần dài màu đen được trang trí bằng những họa tiết màu mè, hơi thở lạnh lùng, gương mặt sắc bén, mái tóc màu xám khói tùy ý xõa trước trán, bên tai đeo một chiếc khuyên đầy vẻ ngổ ngáo.

Phải công nhận một điều là gu thẩm mỹ về con gái của anh cực kỳ đồng nhất, mấy người bạn gái mà Ôn Từ từng gặp, trong đó bao gồm cả An Nhiễm trước đây, không có ngoại lệ, người nào người nấy đều là mỹ nữ chân dài eo thon.

Phó Tư Bạch ôm eo cô gái đi lướt qua mặt Ôn Từ, nhưng ngay cả một ánh mắt dư thừa mà anh cũng không liếc nhìn cô một cái, thản nhiên đi thẳng vào quán trà sữa.


Cô gái nũng nịu muốn uống cái này cái kia, Phó Tư Bạch cũng kiên nhẫn chọn cho cô ta, sau đó quét mã thanh toán.
Cô gái kia mỉm cười nói chuyện với Phó Tư Bạch, Phó Tư Bạch cũng cúi đầu lắng nghe chăm chú, khóe miệng còn nhếch lên để lộ ý cười dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt...!lại liếc về phía Ôn Từ đang phát tờ rơi ngoài đường.

Ôn Từ vẫn luôn nhìn hai người họ từ nãy đến giờ, bất thình lình chạm phải ánh mắt của anh, cô lập tức ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác.

Vài phút sau lại dùng khóe mắt đảo qua, Phó Tư Bạch đã ôm cô gái ngồi xuống bàn trong quán trà sữa.
Cô thản nhiên nhún vai, tiếp tục công việc phát tờ rơi của mình.

Một trận gió mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa thu cứa vào mặt, cũng khá đau.

.....
Phó Tư Bạch dựa lưng vào ghế ngồi bên cửa sổ, đầu ngón tay tùy ý đùa nghịch chiếc bật lửa bằng thép.

Trong đầu không thể xua đi cái liếc mắt thoáng qua mà Ôn Từ vừa ném về phía anh.
Anh ở bên người khác, liệu cô có để tâm không nhỉ?
"Cạch", chiếc bật lửa bùng cháy, sau đó lại bị dập tắt.

Cô để tâm cái quái gì?.