Chương 91: 91: Tính Kế

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ông Hoắc nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của Hoắc Minh Vân, trong lòng cũng dịu xuống.

Dù sao ông cụ cũng rất thương yêu đứa cháu gái này.

Hoắc Minh Vân nhìn thấy vẻ mặt của ông cụ đã hòa hoãn lại một chút, vì thế nhanh chóng chạy ra sau đấm lưng cho ông cụ.

"Ông nội, vậy ông sẽ không gả cháu đi đâu đúng không?"
Ông Hoắc từ từ nhắm mắt, trả lời: "Ông phát hiện thằng nhóc nhà họ Cung cũng không tồi, hôm nào sẽ giới thiệu cho cháu!"
"Nhà họ Cung?" Hoắc Minh Vân nhíu mày, "Sao lại mọc ra một nhà họ Cung nữa rồi, ông nội, cháu không muốn lấy chồng đâu, cho cháu ở bên cạnh chăm sóc ông được không?"
Ông Hoắc mở mắt ra, vỗ vỗ lên tay cô, thở dài mà nói: "Đương nhiên ông muốn cháu ở bên cạnh ông, nhưng mà lỡ như ông gặp chuyện gì bất trắn, vậy thì cháu phải là sao?"
Hoắc Minh Vân nghe thấy lời ông cụ nói, trong lòng vô cùng chua xót, vội vã ôm chặt lấy ông cụ: "Ông nội, cháu không cho phép ông nói mấy lời này đâu, ông chắc chắn sẽ sống đến trăm tuổi!"
Ông Hoắc cười ha ha, "Cháu ấy, bị ông chiều hư mất rồi."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Hoắc Minh Vân bị người nhà họ Hoắc lôi đi, trong lòng rất lo lắng, cũng không biết cô ấy có bị sao không.

Má Ngô vội vàng đi đến, nói: "Cô chủ, bên nhà họ Hoắc nói, cô chủ nhà bọn họ đã không sao rồi."
Lúc này tảng đá trong lòng Đỗ Minh Nguyệt mới được hạ xuống, cũng đúng, ông Hoắc thương cô ấy như vậy, làm gì đành lòng đánh cô ấy chứ.

"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn má Ngô!"
Sau khi Lâm Hoàng Phong quay về cũng nghe được chuyện đó, cô Hoắc Minh Vân đó thật thực là một tiểu nha đầu mà.


Mang vợ anh đi làm chuyện xấu với cô ấy.

Tuần đầu đi làm, trên chỗ ngòi của Đỗ Minh Nguyệt có đặt một đóa hoa tươi, xinh tươi kiều diễm.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra xung quanh, không phát hiện ra có gì khác biệt.

Sau đó nhìn sang Dư Hồng Thu, hỏi: "Ai đưa hoa này qua đây vậy?"
Dư Hồng Thu nhún vai, trong ánh mắt tràn đầy trêu đùa, "Nói không chừng là người yêu thầm cô mua đấy!"
"Yêu thầm tôi?" Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày.

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không tặng hoa cô làm gì?" Dư Hồng Thu cười mà trả lời.

Thực ra là cô ấy biết ai tặng, là người chụp ảnh Triệu Hưng, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có hành động rồi.

Đỗ Minh Nguyệt thấy Dư Hồng Thu trêu đùa cô, cũng không hỏi được cái gì, đành phải kệ nó.

Lúc này người trong văn phòng cũng trêu đùa theo, "Minh Nguyệt, hoa đẹp như thế này, là anh trai nào tặng cho cô vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, cười lễ phép đáp lại, "Tôi cũng không biết là ai tặng nữa!"
"Minh Nguyệt xinh đẹp như vậy, có người tặng hoa là chuyện bình thường mà, lần trước cô ấy còn hôn chủ tịch Phong của chúng ta, chúng ta không được may mắn như thế đâu."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy lời của cô ta, có chút nhếch môi, cũng không hề nói tiếp.

Dư Hồng Thu nghe thấy vậy, vội vàng nói, "Đúng vậy đấy, Minh Nguyệt nhà chúng tôi vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, người khác yêu mến cũng là chuyện bình thường mà, các cô cũng đừng có ghen tị nữa, có ghen tị nữa thì cũng không phải của các cô đâu."
"Ai ghen tị cơ chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tình hình như vậy, liền biết nếu tiếp tục như thế này chỉ sợ sẽ ầm ĩ hết cả lên.

Vì vậy phải vội vàng cắt ngang, "Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần làm mất hòa thuận đâu."
Sau khi nói xong, còn dùng mắt ra hiệu cho Dư Hồng Thu, bảo cô ấy đừng có nói nữa.

Vừa đúng lúc Linda đi đến, nhìn thấy hoa trên bàn của Đỗ Minh Nguyệt, châm biếm nói: "Sáng sớm như vậy, văn phòng chúng ta lại xuất hiện mùi vị mờ ám rồi."
Dư Hồng Thu biết rõ Linda đang nói Đỗ Minh Nguyệt, định chuẩn bị cãi lại thì bị Đỗ Minh Nguyệt kéo lại.

Cô lắc đầu, thấp giọng nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đi."
Sau khi Dư Hồng Thu nghe thấy như vậy có nhịn tức giận ở trong lòng.

Dạo này Trình Tuấn Dương rất bận rộn, bởi vì không lâu nữa sẽ có cuộc đấu giá, nếu như ai lấy được nhiều vật phẩm hơn, đối với công ty mà nói, chắc chắn là thêu gấm trên hoa.


Bên nhà họ Đỗ đương nhiên cũng vô cùng bận rộn, Đỗ Chính Lâm hy vọng bọn họ có thể nắm bắt được lần đấu thầu này.

Hồ Đức Huy đương nhiên cũng hiểu được tầm quan trọng của lần này, vì vậy cũng không dám thờ ơ.

"Ba vợ, ba cứ yên tâm đi, lần này đấu thầu lần này chũng ta chắc chắn sẽ trúng!" Hồ Đức Huy đứng trong phòng làm việc của Đỗ Chính Lâm, nói.

Đỗ Chính Lâm đang than ngắn thở dài, khuông mặt đầy sự lo lắng.

"Đương nhiên chúng ta phải nấy được miếng đất đó, chỉ là chúng ta khó mà đối đầu được với tập đoàn Lâm Thị."
Hồ Đức Huy nghe thấy vậy, lập tức cười lên, "Ba vợ cứ yên tâm, con đã sắp xếp người ở tập đoàn Lâm Thị rồi, chỉ cần lấy được sách đấu giá của tập đoàn Lâm Thị, chúng ta chắc chắn trúng thầu."
Đỗ Chính Lâm không ngờ được Hồ Đức Huy đã suy tính trước rồi, cười đếu mức trên mặt xuất hiện mấy nếp nhăn.

"Ây da, tốt, tốt, tốt, không ngờ được con rể đã có biệp pháp đối phó rồi, nếu như lần này có thể trúng thầu, ba sẽ con ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc."
Hồ Đức Huy vừa nghe thấy vậy, trong mắt liền lộ ra một tia tham lam.

"Con cảm ơn ba vợ!"
Đỗ Chính Lâm đứng lên, vui mừng mà vỗ vỗ vào vai anh ta, "Cảm ơn cái gì cơ chứ, đây đều là những điều con xứng đáng được, ha ha ha, quả nhiên là con rể của ba."
Hồ Đức Huy cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo đạt được mục đích.

Đương nhiên, vì để chắc chắn lần này sẽ thành công, anh ta cũng đã liều một phen.

Trong lòng La Nghĩa vô cùng sốt ruột, tính tình của Trình Tuấn Dương anh ta hiểu rõ nhất, bây giờ sách đấu giá đang ở trong ngăn bàn của anh ấy, muốn lấy cũng không thể lấy đi được.

"Phó tổng giám đốc Nghĩa, không phải là tôi khong muốn làm nhanh, mà là thực sự rất khó khăn." Khuôn mặt La Nghĩa đầy sự buồn bã mà nói.


"Thế hả? Tôi lại thấy là sẽ có khó khăn khi tài liệu đó được đặt lên bàn của Lâm Hoàng Phong đấy!" Hồ Đức Huy cười nói.

La Nghĩa bị anh ta dọa cho sợ, trên trán chảy ra toàn mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng biết rõ, vốn dĩ anh ta không có con đường từ chối.

"Đừng, đừng, đừng, tôi sẽ nghĩ cách mà!"
"Vậy cậu nhanh chóng đi, ngày đấu giá còn cách hai ngày nữa thôi!"
La Nghĩa nghe thấy giọng điệu tức giận trong điện thoại, tức giận mà ném điện thoại ra ngoài.

"Mày là cái quái gì cơ chứ, nếu không phải là mày nắm được điểm yếu của ông đây, ông đây còn lâu mới sợ mày!"
Linda nhìn thấy bộ dạng của La Nghĩa như vậy, không kìm được mà tiến lên an ủi, "Đừng nóng giận, em có một cách này!"
La Nghĩa nghe thấy thế, lập tức nắm lấy tay cô ta, "Em nói gì cơ, em có cách rồi?"
Linda nhíu mày, yểu điệu nói: "Anh làm em đau!"
La Nghĩa thấy vậy, ngay lập tức buông lỏng tay cô ta ra, sau đó chìa tay ôm lấy eo cô ta: "Cục cưng à, đều là lỗi của anh, em mau nói cho anh đi!"
Linda hờn gỗi mà đẩy anh ta một cái, trả lời: "Anh quên rồi sao, Trình Tuấn Dương yêu thích bước tranh của ông Diêm như vậy, chỉ cần anh mời anh ta đi xem tranh của ông Diêm, lại tìm một tiên móc túi thông minh một chút, tranh thủ thời gian mà lấy chìa khóa trên người anh ta!"
La Nghĩa vỗ lên trán mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đúng vậy, sao anh lại không nghỉ ra cách này nhỉ!"
Sau đó Linda cười vô cùng rạng rõ, nhưng trong ánh mắt tràn đầy hận thù.

"Sau đó anh lại đưa chuyện chiếc chìa khóa, giá họa cho con bé lăng loàn Đỗ Minh Nguyệt kia, chúng ta sẽ hoàn toàn không sao hết!".