Chương 270: 270: Nhận Lầm Người

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, những cánh hoa rải rác bay trên tóc cô, dáng vẻ vui tươi khiến anh động tâm lại đau lòng.

Anh nhìn cô trìu mến hỏi: “Em hy vọng anh bỏ cuộc sao?”
Tiêu Hồng Quang chở Lâm Hoàng Phong đến công ty, khi đi ngang qua một cửa hàng, anh ta đột nhiên hô lên, “Đó không phải là phu nhân và cảnh sát Trương sao?”
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, quay đầu nhìn bên ngoài cửa kính xe.

“Dừng xe!”
Một tiếng phanh gấp vang lên trên đường, Tiêu Hồng Quang ngả người đầu gần như sắp đập vào vô lăng.

Mẹ nó! Một tiếng dừng xe này của Lâm Hoàng Phong ẩn chứa không biết bao nhiêu lửa giận.

Sớm biết, anh ta sẽ không nói những lời này, nhìn dáng vẻ, bà Lâm chắc chắn xong đời rồi.

Lâm Hoàng Phong ngồi ở trong xe, nhìn cửa hàng phía bên đối diện, thấy Đỗ Minh Nguyệt cùng Trương Văn Thành đang ở chung một chỗ, anh khẽ nheo mắt lại.

Tiêu Hồng Quang ở trong xe, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, anh ta hận không được vỗ miệng mình một cái.

Tại sao lại nhìn được hai người họ, tại sao cái mồm này lại nói ra.

Thật lâu sau, tại thời điểm mà Tiêu Hồng Quang cho rằng anh sẽ đi bắt gian, thì anh lại mở miệng bình tĩnh nói, “Đi thôi!”
Tiêu Hồng Quang, “…”
Mọi chuyện như vậy là sao? Anh ta còn nghĩ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Thấy Tiêu Hồng Quang không nhúc nhích, Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu, “Sao còn chưa đi?”
Chỉ với một câu nói, Tiêu Hồng Quang biết Lâm Hoàng Phong đang tức giận nên lập tức khởi động xe rời đi.

“Đi gặp chủ tịch Phong!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Trương Văn Thành trước mặt, cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Trương Văn Thành như thế này có chút kỳ quái.

Cô chớp chớp mắt, sau đó trả lời, "Em đương nhiên là mong anh từ bỏ.

Nếu người đó hạnh phúc thì cũng không nên làm phiền họ nữa.

Anh nên tìm hạnh phúc cho riêng mình.”
Trương Văn Thành ánh mắt tối sầm lại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng khó tả, "Thật sao? Em nghĩ như vậy à?"
"Đúng vậy, nếu cô ấy quan tâm đến anh, cô ấy nhất định cũng mong rằng anh có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình."
Trương Văn Thành không tiếp lời, Đỗ Minh Nguyệt mím mím môi, có phải cô đã nói sai cái gì rồi không? Tại sao cảm giác anh ta không được vui cho lắm, chẳng lẽ, anh ta thật sự không định từ bỏ.

Trầm mặc một hồi, Đỗ Minh Nguyệt mở miệng nói, “Anh Thành, anh cảm thấy Hoắc Minh Vân như thế nào?”
Sự mất mát trong mắt Trương Văn Thành càng lộ rõ, anh ta bật cười, giờ mới hiểu được mục đích cô gọi anh ta ra ngoài là gì.

“Cô Hoắc rất tốt!”
“Anh phải biết rằng cô ấy rất thích anh, thích từ rất lâu rồi.

Thực sự người kiên trì như vậy không có nhiều.” Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nói.

Trương Văn Thành nhìn cô, hỏi ngược lại, “Vậy anh thích cô gái kia nhiều năm như vậy, hẳn là anh cũng nên theo đuổi cô ấy sao?”
“Không thể!” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng ngắt lời.

Trương Văn Thành nhướng mày nghi hoặc hỏi, “Tại sao?”
Tại sao? Cô nói, Hoắc Minh Vân vốn chỉ là chơi đùa thôi.


Dĩ nhiên, cô sẽ không nói thẳng ra như vậy.

"Nếu làm như vậy chỉ càng gây thêm phiền phức cho cô ấy, vậy tại sao anh vẫn phải nói ra?"
Trương Văn Thành đã biết suy nghĩ của cô, tuy rằng rất mong đợi, nhưng vẫn có chút buồn bực.

“Thật không? Anh hiểu rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nói như vậy, Hoắc Minh Vân sẽ có cơ hội đúng không?
“Đúng vậy, anh nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Em nghĩ Hoắc Minh Vân là một cô gái rất tốt."
Trương Văn Thành đáp lại: "Cô Hoắc quả thực là một cô gái tốt.

Cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn."
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đang gián tiếp từ chối cô.

“Không phải, cảnh sát Trương, Hoắc Minh Vân cô ấy...”
“Minh Nguyệt, năm năm nay em sống thế nào?” Trương Văn Thành đột nhiên ngắt lời cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn Trương Văn Thành và biết rằng anh ta không muốn nói về chủ đề này nữa.

Cô thở dài và nói, “Em khá tốt, Thanh Vy cũng rất ngoan.”
Thanh Vy? Chắc hẳn đó là con của cô.

“Thật không? Vậy thì tốt.”
Trương Văn Thành đột nhiên không biết phải hỏi cái gì, tất cả những lời đó đều nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.


Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết nên nói gì, vì vậy họ cứ im lặng đi bên cạnh nhau.

Lúc rời đi, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhìn thấy trung tâm thương mại, nghĩ tới hình ảnh ngày hôm qua vô tình đụng phải Lâm Hoàng Phong.

Cô trầm tư một chút, bằng không hay là mua quà tặng cho anh để thay lời xin lỗi đi.

Nhưng không biết anh còn thiếu thứ gì đây? Hay là cô cứ tặng cà vạt đi.

Nhưng mà đối với cà vạt, cô căn bản không biết gì cả, cô quay đầu nhìn Trương Văn Thành, hỏi, “Cảnh sát Trương, anh có biết gì về cà vạt không?”
Trương Văn Thành ngây người, sau đó cũng hiểu được dụng ý của cô.

“Cũng tàm tạm!”
"Vậy anh có thể chọn cho em một chiếc cà vạt được không? Kiểu dáng phù hợp Hoàng Phong, lần trước em đã làm anh ấy khó chịu nên muốn mua một món quà để nói lời xin lỗi.”
Mặc dù Trương Văn Thành cảm thấy rất khó chịu nhưng anh ta vẫn chọn giúp cô chọn.

“Được rồi! Anh giúp em xem một chút!”
Đỗ Minh Nguyệt rất cảm kích nói, “Cám ơn!”
Khi đến cửa hàng quần áo nam, Đỗ Minh Nguyệt giải thích ý định của mình ngay khi cô vừa bước vào cửa.

Người phục vụ ở đó gật đầu, “Xin mời cô qua bên này, cà vạt ở chỗ chúng tôi chính là rất nhiều mẫu độc lạ.”
Hai người họ đi theo nhân viên, khi nhìn thấy dãy hàng trưng bày, họ cảm thấy vô cùng choáng váng.

Nhiều cà vạt như vậy, thật sự không biết nên lựa cái nào.

Thật ra thì Trương Văn Thành cũng không hiểu về cà vạt cho lắm, anh ta có chút chóng mặt khi nhìn thấy nhiều cà vạt như vậy.

Chỉ vì muốn ở bên cạnh Đỗ Nguyệt Minh lâu hơn một chút mà anh ta gật đầu đồng ý.

“Hoàng Phong thích loại cà vạt nào? Màu đậm đi, cảm giác mọi thứ của anh ấy đều tối tăm, có chút lạnh lùng.” Đỗ Nguyệt Minh nói với chính mình, nhìn những chiếc cà vạt đó.

Thỉnh thoảng, cô sẽ thảo luận cùng với Trương Văn Thành.

Cuối cùng, Đỗ Minh Nguyệt cũng không thể chọn được, nói, “Hay là anh thử một chút đi.”
Tất nhiên Trương Văn Thành sẽ không từ chối, Đỗ Minh Nguyệt đã chọn một vài cái và yêu cầu nhân viên đeo thử cho anh ta.

Trương Văn Thành thử một vài cái trong số đó, Đỗ Minh Nguyệt nhìn qua, cảm thấy có chút không được chỉnh tề, vì vậy cô tiến lên để chỉnh sửa lại.

Cô dựa vào anh ta rất gần, Trương Văn Thành thậm chí còn ngửi thấy mùi hương trên người cô.

Thấy hàng lông mi cong vút, giống như một con bướm đang sải cánh.

Tim anh ta đập rất nhanh khiến anh ta không thể nào kiểm soát được bản thân mình.

Anh ta chỉ có thể nhắm mắt để tự trấn tĩnh mình, cố gắng để Đỗ Minh Nguyệt không phát hiện ra.

Tuy nhiên, cảnh tượng này tình cờ lọt vào tầm mắt của nhóm người ở phía đối diện.

"Ồ, đó không phải là vợ của chủ tịch Lâm sao? Mấy ngày trước tôi xem tivi đã thấy qua, sao cô ấy lại đi cùng với một người đàn ông khác?”
Người phụ nữ bên cạnh phụ họa nói, “Đúng vậy, nhìn không giống Lâm Hoàng Phong, còn thân mật như vậy, thật là không biết xấu hổ.”
“"Sao cô không chụp một bức ảnh và đưa cho chủ tịch Lâm xem.”
“Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra.”
Hoắc Minh Vân lúc này chặn trước mặt họ, “Các người nghĩ gì vậy? Người đó không phải là vợ của chủ tịch Lâm đâu, hẳn là mấy người đã nhìn nhầm rồi.”
Nhưng mà ở trong lòng cô rất rõ, người đàn ông kia là ai, cô không biết tại sao hai người họ lại ở chung một chỗ, còn tỏ vẻ thân mật như vậy.

Cô ấy phát điên lên vì ghen tuông, nhưng là lý trí vẫn tồn tại.

Những người phụ nữ đó cau mày và vặn lại, "Không thể, làm sao tôi có thể nhìn nhầm được.

Cô tránh ra, để tôi nhìn thêm một chút.”.