Chương 90: CHƯƠNG 90: TRẬT KỊCH BẢN

Khí Nữ Mãn Thích

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 90: TRẬT KỊCH BẢN

Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Tiết Triệt hồi phủ rất sớm, mọi người đều phải ra ngoài nghênh đón. Tiết Nhu suy nghĩ đối sách cả đêm, hôm nay vẫn ôm chăn nằm lì trên giường chẳng động đậy.

Thu Thủy, Thanh Sơn, Thúy Liễu ở bên gọi mãi nàng cũng chỉ mở miệng nói, “Các ngươi ra ngoài đón đi, nếu có ai hỏi cứ nói đêm qua ta gặp ác mộng nên tinh thần không ổn định.”

Mắt cũng chẳng buồn mở, nói xong liền mang chăn đắp lên đầu tiếp tục ngủ. Kỳ thực nàng chẳng còn buồn ngủ nữa, thế nhưng vẫn còn có chút lười không muốn rời giường. Đó là chưa kể đến là còn phải đi đón một người không quan tâm đến mình, lại phải đối mặt với một đám người nàng không muốn gặp, vậy không bằng không đi.

Ba nha đầu làm đủ mọi biện pháp cũng vô dụng vì vậy liền vội vàng cùng nhau ra ngoài nghênh đón. Ai biết Tiết Triệt vừa nghe vậy liền tức tốc đến Yên Hà trai thăm người, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ nhỏ bé gầy gò kia hắn liền cảm thấy có lỗi với di nương đã khuất của nàng.

“A Nhu cảm thấy thế nào? Có cần gọi đại phu?”

Tiết Nhu đối với sự quan tâm này cảm thấy phiền táo, thậm chí còn có chút khinh thường. Nàng ở bên trong trướng mạn cố điều ngữ điệu cho thật nức nở nói, “A Nhu không sao, phiền phụ thân lo lắng rồi.”

Trương Thiên Hồng nhíu mày cố căng mắt nhìn vào trong giường, như thể muốn soi ra được sắc mặt lúc này của Tiết Nhu. Đêm qua nàng có nghe báo Tiết Nhu để Thanh Sơn một mình xuất phủ, hôm nay lại bày ra hoa chiêu gì nữa???

“Lão gia xem, tam cô nương đã từng tuổi này gặp qua một cơn ác mộng vẫn còn làm nũng a.”

Nghe xong lời này, đám người theo vào cũng đều che miệng cười, đây đích xác là châm chọc. Đắc ý nhất vẫn là Tiết Nhã Hân.

Nghênh Xuân qua sự kiện kia đã biết được địa vị của Tiết Nhu trong lòng Tiết Triệt, sớm muốn qua lấy lòng thế nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Lúc này liền cảm thấy bản thân đón được gió đông mà lên tiếng, “Lão gia, Nghênh Xuân cho rằng tam tiểu thư vì ở nơi cảnh sắc dọa người thế này nên mới gặp phải ác mộng a.”

Đây cũng không thể trách Nghênh Xuân được, nàng ta chỉ biết một mà không biết hai, nghĩ Tiết Nhu bị chủ mẫu bạc đãi nên viện mới tệ hại hơn cả của nha hoàn. Cho dù là ai đi nữa, khi bước vào Yên Hà trai đều sẽ thấy nó cùng bãi tha ma hoàn toàn chẳng khác nhau là mấy.

Tiết Triệt quét Trương Thiên Hồng một mắt nhìu máy không vui rồi cũng không có quá lưu ý đến. Thế nhưng lời của Nghênh Xuân hắn lại lọt tại, “Phụ thân thấy nơi này cũng nên bày trí lại một chút.”

Tiết Nhu trong trướng mạn tựa người vào giường yếu ớt lắc đầu, “Di nương thích.”

Ba từ này như ba con dao nhỏ cấm thẳng vào tâm của Tiết Triệt để hắn ý thức được nàng đang trách mình. Thế nhưng hắn cũng bất đắc dĩ. Lúc di nương nàng đi, mẫu thân hắn vẫn ở, không cho phép lập linh đường, mà nàng lại mang tội nên đến quan tài cũng chẳng có một cái.

Ôn Uyển thấy không khí không được tốt lập tức chuyển chủ đề, “Đêm qua A Nhu là mộng thấy gì lại sợ đến ngủ không được, nói đại tẩu nghe chút.”

“A Nhu đêm qua. . .” Tiết Nhu rũ mi mắt xuống, che đi quang mang đắc thủ ở đáy mắt, “Mộng thấy mình bị ép gả đi, sau đó sống những ngày tháng không tốt với một đám thiếp thất, cuối cùng bị họ hại chết.”

Nói xong nàng quỳ ở trên giường hướng Tiết Triệt dập đầu cầu xin, âm thanh ủy khuất vạn phần để người đau lòng thương xót, “A Nhu cầu xin người không nên gả A Nhu ra ngoài, A Nhu không muốn chết oan uổng như vậy.”

Tiết Triệt vừa nghe lại nhờ đến sự kiện năm đó của đại di nương, sau cùng chỉ biết an ủi nàng mấy câu sau đó mang người rời đi để nàng nghỉ ngơi. Trước khi bước ra khỏi ngọa thất, hắn có cam kết rằng, chỉ cần nàng không muốn xuất khuê hắn tuyệt đối không ép uổng.

Câu này cũng đã cắt đứt suy nghĩ trong lòng của đám người muốn lợi dụng Tiết Nhu. Bọn họ vừa hận vừa giận lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể khó chịu mà giải tán về viện của mình.

Trước khi Ôn Uyển rời đi, Tiết Nhu có giục nàng nên sớm đến Bách Thảo Đường, tránh đến trễ người đông phải chờ lâu. Đi lâu Trương Thiên Hồng nhất định sẽ nghĩ cách làm khó. Do đó Ôn Uyển gật đầu, từ chỗ Tiết Nhu ra ngoài liền đi thẳng đến Bách Thảo Đường.


Sau khi người đi hết, Tiết Nhu nằm trở về giường, Thanh Sơn Thu Thủy mỗi người một bên giúp nàng vén rèm. Thúy Liễu đừng trước giường vẫn không thể đoán được tiểu thư nhà mình vừa nói là thật hay giả.

Tiết Nhu không giải đáp cũng chẳng cho người nào có cơ hội hỏi, chỉ vươn tay ra nói, “Ta muốn ra ngoài, mau chuẩn bị đi.”

Ba người ứng tiếng xong liền thay phiên nhau chuẩn bị. Thúy Liễu nhìn không thấy chỉ có thể dọn giường, dù gì đây chỉ cần giũ lại chăn đệm liền hoàn thành không nhất thiết làm gì nữa.

Tiết Tinh Vân luôn đứng trong viện chờ, vừa thấy Tiết Nhu đi ra hắn liền mừng rỡ bước đến, “Mau đi thôi, nhớ mang theo ngân phiêu nga.”

Tiết Nhu hướng hắn khẽ gật đầu nói, “Thanh Sơn đi cùng ta, hai người các ngươi lưu lại đi. Nhớ chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.”

Nghe hai nha hoàn ứng tiếng nàng mới an tâm rời đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Trên xe ngựa, Tiết Nhu nghe Tiết Tinh Vân kể lại chuyện của hắn một lần nữa, phải nghe tỉ mỉ lúc đó mới có thể biết được nên giải quyết thế nào. Thế nhưng nghe tới nghe lui cũng chỉ cảm thấy mấy khả năng, một nữ nhân kia tham tiền tài, hai Trương Thiên Hồng lợi dụng nàng ta kéo Tiết Tinh Vân về phía mình, ba lấy lại quyền từ tay của nàng.

“Nhị ca an tâm, chuyện này cứ giao cho A Nhu, chút nữa huynh làm như A Nhu nói là được.”

“Làm thế nào?” Tiết Tinh Vân hơi chòm người hiếu kỳ đợi nghe kế hoạch của Tiết Nhu.
Sau khi thì thầm to nhỏ xong, hắn cau mày lại không vui hỏi, “Vì sao nhờ tên bàn trư kia?”


“Không muốn dính dấp đến hắn.” Tiết Nhu trả lời xong cũng liền là lúc xe ngựa ngừng lại. Nàng không nói thêm gì nữa, xoay người ra ngoài, bước xuống xe ngựa, lần thứ hai tiến vào Tàng Hương lâu.

Vừa thấy Tiết Nhu, ma ma sớm chờ từ hôm qua đến giờ liền đảo mắt quan sát phía sau Tiết Nhu. Chỉ thấy được mỗi mình Thanh Sơn, tâm nàng có chút bất an tiến lên hỏi, “Ai dô, đây chẳng phải là Tiết tam tiểu thư sao, Tiết nhị thiếu. . .”

“Ta đến thay, dẫn đường.” Lạnh nhạt thả ra một câu, đến mắt Tiết Nhu cũng tiết kiệm đảo qua nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của vị ma ma kia nữa.

Câu đơn giản nhưng để người nghe hiểu rõ mục đích đến của người nói, do vậy ma ma cũng chẳng dám nhiều lời nữa mà trực tiếp dẫn người vào. “Bên này, mời.”

Thanh Sơn lưu lại bên xe ngựa nhìn Tiết Nhu tiêu thất khỏi tầm mắt của mình. Nàng được phân phó tầm nửa khắc sau mới đưa Tiết Tinh Vân vào trong.

Tiết Nhu được dẫn lên lầu hai, vào một sương phòng tràn đầy vị đạo dung chi tục phấn. Nàng có chút khó chịu nâng tay lên che mũi, nghĩ không ra nhị ca lại thích thể loại như vậy.

Bên trong sớm có người chờ sẵn, một nam nhân để râu cá trê, tự xưng là quản gia của một phủ nào đó, người còn lại chính là nữ tử mà Tiết Tinh Vân nhìn trúng. Nhìn qua ăn mặc, đúng tư phong của nữ tử chốn yên hoa, trang dung có chút đậm, đôi mắt mị hoặc câu hồn người.

Tiết Nhu vừa ngồi xuống liền nhìn nam nhân kia nói, “Cho hỏi, lão gia nhà các ngươi là muốn chuộc thân cho vị cô nương đây?”

“Đúng vậy.” Nam nhân nhìn thấy Tiết Nhu cũng có chút kinh ngạc nhìn qua ma ma rồi mới đáp, “Thế nhưng Tiết nhị thiếu luôn miệng không đáp ứng bảo ta đợi hắn mang bạc đến, còn nói nhất thiết phải hơn ta nữa.”

Tiết Nhu khẽ gật đầu xem như hiểu rõ, “Nhị ca nói, hắn không muốn tranh nữa, xem như kính lão đắc thọ.” Nói xong nàng cầm trản trà hương quế lên đưa vào môi nhấp một ngụm cực kỳ ưu nhã.

“Đây. . .” Nam nhân kia thực sự không biết làm sao nói tiếp, chẳng phải nói Tiết Tinh Vân sống chết không muốn buông tay sao??? Sao giờ lại. . .

Nữ nhân kia có chút hóa rồ nhảy dựng lên, “Ngươi nói dối, chàng, chàng không phải loại người như vậy, ta mới không tin, ta muốn tìm chàng hỏi cho rõ.”

Ma ma kia gặp qua nhiều tình huống, đương nhiên trấn tĩnh hơn rất nhiều. Nàng vươn tay kéo nữ nhân kia lại, quở trách, “Không được làm càn.” Sau đó cười siểm nịnh nói với Tiết Nhu, “Có lẽ Tiết tam tiểu thư nghe nhầm rồi, không bằng gọi. . .”

Tiết Nhu lắc lắc đầu thổi thổi khói trắng trên trản trà, “Không cần thiết, nhị ca sẽ không đến đây. Do đó, ngươi có thể đưa người đi rồi.”

“Ngươi nói bậy.” Nữ nhân kia giận đến ngũ quan vặn vẹo, trừng mắt quát dẹp đường.

“Không tin?” Tiết Nhu nhướng mày nhìn đối phương xong liền bật cười, “Nam nhân chính là như vậy, xem xem, phụ thân nhà ta quanh năm trong quân doanh cũng đã có số lượng thiếp thất không ít rồi. Vậy ngươi nói xem nam nhân có đáng tin hay không? Lại nói chẳng phải hôm qua hắn bảo ngươi chờ sao, rồi hắn có đến không? Chỉ bằng những thứ này, ngươi cũng nên tự hiểu lấy mình chứ.”

Đôi đồng tử đen láy kia mang theo khinh thường nhìn quét nữ tử nói, “Ngươi ở đây cũng một thời gian rồi, ma ma không dạy ngươi đạo lý này sao?”

Nữ nhân kia bị nói đến nghẹn, ngoài hận ra cũng chẳng thể làm được gì nữa.

Nam nhân kia được gọi đến đóng tuồng, thế nhưng kịch bản thay đổi cũng chẳng báo trước, nhân vật chính cũng không xuất hiện bảo hắn diễn thế nào a. Không lẽ chuộc người rồi rời đi sao? Túc chủ cũng chẳng cho hắn bạc chuộc người bảo hắn chuộc thế nào?

Càng nghĩ càng đầy đầu mồ hôi, cuối cùng hắn đứng dậy nói, “Cô nương này hung hăng như vậy lão gia nhất định không thích, ta cũng không tiện lưu lại nữa.” Hướng Tiết Nhu cáo từ xong liền phất tay áo rời đi.

Ma ma há mồm nhìn Tiết Nhu vẫn còn đang ung dung uống trà mà không nói được chữ nào. Rõ ràng không nên như vậy a, Tiết Tinh Vân đi đâu rồi, nàng phải viện cớ cho người đi tìm hắn mới được.

Giữa lúc không khí trong phong yên ắng thập phần lúng túng thì có một giọng cười quen thuộc truyền đến rất nhanh liền thấy người xuất hiện, “A Nhu làm sao có hứng thú đến đây nga?”

Chung Hạng Siêu cười đến đôi mắt cong loan từ ngoài bước vào. Sáng sớm hôm nay hắn đã ở Bách Thảo đường chờ nàng đến, ai biết chỉ thấy mỗi mình Ôn Uyển. Hỏi không được thông tin hắn để Chu Nhụ đến Tiết phủ thăm dò rồi mới biết đường chạy đến đây.

Vốn sắc mặt tươi tắn nay lại vì người xuất hiện mà trở về vô sắc ám trầm, Tiết Nhu không vui đặt mạnh trản trà xuống án nhỏ bên cạnh. “Ma ma có thể ra ngoài không, ta có chuyện muốn nói riêng với vị cô nương này một chút.”

Ma ma bị đuổi lại thêm cái trừng mắt của Chung Hạng Siêu, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài khép cửa lại. Cứ tưởng bạc đến tay, không ngờ mất trắng như thế để nàng không cam tâm.