Đăng vào: 12 tháng trước
KẾT CỤC 2:
Tác giả: Luna Huang
Sấm rền từng trận mưa to không dứt, đột nhiên có một tiếng thét như xé rách màn mưa vang lên, “A Nhu!”
Chung Hạng Siêu ôm lồng ngực ngồi bật dậy, há hốc mà thở, mắt hắn trừng to nhìn ánh đèn trên hai đăng lung bên giường. Nâng tay lau qua mồ hôi trên trán, nhớ lại lúc Tiết Nhu xoay lưng hắn cảm thấy không còn tư vị gì nữa.
Lĩnh Hồ nghe âm thanh liền từ ngoài vọt vào, “Thiếu gia người tỉnh.”
Điều Dong cầm dược sương chạy đến lập tức quỳ bên giường chẩn mạch cho Chung Hạng Siêu. Vừa bắt mạch vừa nói, “Thiếu gia sốt cao, thân vẫn còn đang có mồ hôi bên ngoài lại trời mưa vẫn là nên đắp chăn lại cho thỏa đáng.”
Chung Hạng Siêu rút tay về tự nằm xuống đắp chăn lại, “Đều đi ra ngoài hết đi.” Hiện tại hắn muốn an tĩnh, sự thật quá khó tiếp thu, ai mà nghĩ đến nàng còn có chiêu đó chứ. Nghĩ nghĩ được gì đó hắn lại hỏi, “A Nhu đã hồi phủ chưa?”
Điều Dong Lĩnh Hồ đều ù ù cạc cạc không hiểu hắn đang muốn nói ai. Hai người nhìn nhau một mắt xong liền cùng lúc đáp trả hai câu hoàn toàn khác nhau.
(Luna — tác giả giải thích thêm: A Nhu cùng Nhu nhi nếu đọc nhanh người nghe chỉ nghe được một chữ Nhu mà thôi. Vì vậy hai ông kia mới không hiểu được nam chủ muốn hỏi đến ai.)
“Thiếu phu nhân ở biệt viện vẫn còn chưa hồi phủ.”
“Lạc tiểu thư vẫn ở Lạc phủ không có đi đâu.”
Chung Hạng Siêu nhất thời có chút phát mộng vẫn chưa hiểu ý của đám thuộc hạ. Hắn ngồi dậy muốn hỏi thì thấy Chu Nhụ từ ngoài bước vào cầm thiệp hồng đưa lên nói, “Thiếu gia, lão bản bên đó đưa đến vài mẫu thiệp bảo người chọn.”
Chung Hạng Siêu nhìn thiệp kia đột nhiên tâm nhảy lên thật cao, có phần kinh hách có phần cao hứng. Nói ra cái hắn thấy chính là ác mộng sao? Hắn vẫn chưa thú Lạc Bích Nhu, A Nhu vẫn còn ở biệt viện chưa trở về?
“Huân đã thành thân chưa?” Chung Hạng Siêu đột nhiên hỏi ra một câu.
Hách Liên Huân thú Thiên Khải công chúa xong liền là đến hắn chuẩn bị đại hôn với Lạc Bích Nhu. Hiện tại mẫu thiệp hồng cũng đưa đến rồi. . .
“Hôm qua đại hôn xong, thiếu gia vì vết thương sau lưng nên phát sốt ngất trong hôn yến.” Điều Dong đáp xong lại nhịn không được lén quan sát Chung Hạng Siêu một mắt.
Chung Hạng Siêu thở dài một hơi phất tay, “Được rồi, đều lui xuống cả đi.”
A Nhu vẫn chưa biết gì, hắn phải mau chóng giải quyết tốt chuyện này rồi đi đón nàng trở về thôi. Nhớ lại một Tiết Nhu thật khác biệt cùng kết cục của Chung gia trong giấc mộng khiến hắn không khỏi phải rùng mình.
Hắn khoác áo đi ra khỏi viện bước đến thư phòng, hắn cũng không nhớ cái vòng kia hiện tại đã tặng cho Lạc Bích Nhu chưa. Càng nghĩ càng thấy sợ chân hắn bước thật nhanh trên hành lang gấp khúc. Đẩy cửa hắn xông vào trong thư phòng lao đến bên án tìm kiếm, rất nhanh thấy được vòng vẫn còn để hắn thở phào một hơi, vô lực ngồi xuống ghế.
Trong đầu hắn, thực tại cùng cơn ác mộng kia chạy song song với nhau, để hắn không phân biệt được sự kiện nào đã xảy ra, sự kiện nào chưa xảy ra. Mắt nhìn tất cả những bức tranh treo trong thư phòng một mắt, hắn đặt hộp gỗ xuống bàn, đứng lên tự lấy hết tranh xuống, cho lên nến đốt đi.
Cũng may, cũng may A Nhu vẫn chưa biết gì, tội lỗi của hắn cũng chưa nhiều, hắn vẫn có thể sửa sai. Nghĩ vậy tâm của hắn chậm rãi bình tĩnh lại, đôi mắt không gợn sóng nhìn những bức tranh bị lửa hủy diệt.
Chung Hạng Siêu lại lục lục một hồi lấy ra một tờ giấy được hắn giấu ở rất sâu trong hộc tủ. Trải ra, tờ giấy vẫn như ban đầu, bên trên có rất nhiều chữ nhưng chỉ có hai chữ to tướng thu hút nhãn cầu nhất ghi ‘hôn thư’.
Phần lạc khoản(Luna: Chữ ký) của tân nương, ngoài một cái dấu tay đỏ ra thì còn có một chữ nhu được viết xiu vẹo. Hắn tự mài mực, rồi cẩn thận viết thêm một chữ tiết trên chữ nhu kia. Làm xong hết thảy hắn mới thở phào nhẹ nhõm nhìn hôn thư của mình.
Vốn muốn dùng Tiết Nhu làm thế thân mà nàng lại không biết chữ, vì vậy hắn dạy nàng viết một chữ nhu sau đó để nàng lăn dấu tay vào, như vậy hắn mới có cảm giác như Lạc Bích Nhu chính là thê tử của mình. Nhưng qua giấc mộng kia, như là thượng thiên cảnh tỉnh, để hắn xác định lại tâm ý của bản thân, mới có thể có hành động này.
Cẩn thận xếp hôn thư lại, cho vào hộp gỗ rồi ôm lấy hộp gỗ gục lên bàn chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu A Nhu được hắn tặng vòng, vậy sẽ còn vui vẻ đến mức độ nào a. Lâu rồi không thấy nàng cười, thật muốn nhanh chóng đến chỗ nàng, chỉ là hắn còn có chuyện phải xử lý.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ánh dương quang lên cao, Hồng Diệp gõ cửa thư phòng, cất giọng hỏi, “Thiếu gia, người đã tỉnh chưa?”
Chung Hạng Siêu nằm gục trên bàn mà ngủ, nghe âm thanh liền thẳng lưng, day day huyệt thái dương uể oải nói, “Vào đi.”
Hồng Diệp cầm thau đồng bước vào, theo sau là Bích Ngọc cùng một đám nha hoàn, trên tay các người có cầm theo từng khay chưa y phục, phát quan, hài khác nhau. Hồng Diệp bước vào liền vắt khô khăn đưa cho Chung Hạng Siêu tự lau mặt, bản thân đứng ở bên cạnh những nha hoàn khác hỏi, “Hôm nay người muốn mặc y phục gì?”
Bích Ngọc quỳ bên chân Chung Hạng Siêu giúp hắn bắt mạch, sau khi thấy mạch tượng không có gì mới khẽ gật đầu với Hồng Diệp. Nàng thu tay về đứng lên, đứng ở một bên không nói gì. Mắt nàng nhìn chằm chằm hộp gỗ mà đêm qua Chung Hạng Siêu ôm ngủ, nuốt một ngụm nước bọt, thầm cảm thấy bất công thay Tiết Nhu.
Chung Hạng Siêu lau mặt xong đưa khăn cho một nha hoàn liền nhìn sơ qua y phục phục sức trên khay. Hắn nâng tay lên tùy tiện chỉ một bộ, “Chọn nó đi.”
Hồng Diệp lạnh mắt sớm thấy hộp gỗ kia cũng không dám lên tiếng, nghe Chung Hạng Siêu nói xong liền bảo nha hoàn đưa y phục qua. Bản thân nàng chọn phục sức cùng hài phối với kiện y phục kia.
Chung Hạng Siêu chỉnh tề y phục, thắt lưng đeo ngọc bội xong liền cầm lấy hộp gỗ mở ra, lấy vòng ngọc cùng hôn thư cho vào trong vạt áo giao lĩnh trước ngực liền bước ra ngoài. Biểu cảm của hai nha hoàn hắn cũng chẳng thèm lưu tâm đến, thứ hắn quan tâm hiện tại chỉ có hai chuyện, mà hắn đang chuẩn bị giải quyết một chuyện quan trọng trước.
Ra phòng ăn, phụ mẫu cùng đại ca của hắn đã sớm ngồi ở đó, kể cả Bỉnh Chi, thế nhưng không khí hoàn toàn khác mọi hôm. Hắn hành lễ xong cũng ngồi xuống, đổi bộ mặt hề hề đáp lời hỏi thăm của Đàm thị, “Nhi tử tốt rồi, khiến mẫu thân lo lắng a.”
Chung Lâm chẳng cho hắn sắc mặt gì tốt đẹp, hừ một tiếng liền cầm đũa lên dùng điểm tâm.
Đàm thị liếc Chung Lâm một mắt xong, cười nói với Chung Hạng Siêu, “Chút nữa cùng Nhu nhi đi dạo thuyền tối một chút mới trở về cùng không sao, quan trọng để Nhu nhi vui vẻ biết không?”
Chung Hạng Siêu có chút ngạc nhiên thế nhưng lại che giấu rất tốt, “Hôm nay nhi tử không đi được, chi bằng mẫu thân đến đó thay nhi tử bồi nàng đi.”
“Sao lại không đi được? Còn chuyện gì quan trọng hơn nàng nữa?” Đàm thị cười đến tít mắt vuốt mái tóc của nhi tử cực kỳ từ ái hỏi.
“Nhi tử muốn tiến cung thương lượng với Huân chút chuyện.” Chung Hạng Siêu gắp một khối điểm tâm vào chén của Đàm thị, đáp xong cũng không nói gì nữa.
Chung Hạng Sâm rũ mâu ăn phần của mình, lâu lâu nhìn Chung Hạng Siêu muốn nói lại thôi. Bỉnh Chi bên cạnh khẽ đá chân hắn một cái, ý bảo hắn không nên nhiều chuyện.
Đàm thị nghe là gặp Hách Liên Huân nên liền cũng không có phản đối, thấy được vẻ mặt của nhi tử vẫn còn mệt mỏi, thiết nghĩ là vì bận tâm Tiết Nhu liền mở miệng an ủi, “Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, nếu nàng như vậy cũng chịu không được vậy thì không đáng để ngươi sủng nàng lâu như vậy.”
“Nên nhớ nhi tử của nàng vì cái gì mà sủng người ta, hiện tại nói hệt như lỗi toàn nằm trên người người khác vậy, chẳng lẽ hắn không có lỗi.” Chung Lâm không rời mắt khỏi chén nhưng mở miệng vẫn là quở trách.
Đàm thị căm tức trừng Chung Lâm một mắt, đập mạnh đũa xuống bàn, “Ta nói có lời nào không đúng, lão gia nghĩ bản thân thanh cao lắm sao?”
Chung Lâm hừ từ mũi ra một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Đàm thị vẫn chưa từ bỏ, vẫn còn nói tiếp, “Nếu không phải nàng tham mê vinh hoa của phủ chúng ta làm sao có chuyện lén lút tặng tín vật cho Siêu được. Nữ tử như vậy ta mới không hiếm lạ, đổi lại là ta, ta sẽ không thú nàng vào phủ đâu, do Siêu thương người thôi.”
Động tác trên tay Chung Hạng Siêu ngưng lại một chút, hiện tại hắn vẫn không muốn đề cập đến chuyện này nên im lặng lùa cơm vào miệng. Ai biết nghe Đàm thị nói như vậy hắn dừng đũa nói, “Mẫu thân, hôm đó là nàng giúp nhi tử, nàng không phải loại nữ nhân tùy tiện đâu.”
“Biết rồi biết rồi, cho dù là giúp ngươi cũng không thể ép ngươi thú một mình nàng không được nạp thiếp a, có nữ nhân nào vô lý như vậy cơ chứ.” Đàm thị sợ nhi tử không vui liền cười cầu hòa, thấy sắc mặt hắn tệ hơn, nàng vội nói “Sau này ngươi cũng thú được người trong lòng rồi, còn nàng muốn thì lưu lại, nếu không được thì hưu đi, tránh ủy khuất Nhu nhi.” Nhớ lại tình huống của Lạc Bích Nhu giống nàng khi đó, nên nàng càng không thích Tiết Nhu một phần.
“Dù thế nào đi nữa nhi tử cũng sẽ không hưu nàng.” Chung Hạng Siêu đặt đũa xuống, trầm giọng nói. Gương mặt tuấn tú của hắn vì bệnh mà trở nên tái nhợt, hiện tại lại như có sương mù bao phủ, để người thấy được tâm trạng của hắn hiện tại cực kỳ không tốt.
“Ngươi còn có mặt mũi nói câu đó, nam tử hán đại trượng phu muốn gì cứ đề cập thắng với nàng, đôi bên cùng thương lượng, sao lại phải lén lút sau lưng ngươi ta? Chuyện này truyền đi cái mặt già này của ta cũng mất, để nàng hưu ngươi cũng còn được.” Chung Lâm lại nói thêm một câu rồi cũng không nói gì nữa.
Chung Hạng Siêu cúi đầu không nói gì, hắn vì Lạc Bích Nhu sớm thụ gia pháp ba ngày ba đêm, lưng của hắn hiện tại vẫn còn vết thương đây. Mỗi lần vết thương đau là mỗi lần cảnh tỉnh hắn làm việc phải cân nhắc chừng mực.
Đàm thị quát lên một tiếng, “Ăn cơm đi.” Sau đó lại quay sang Chung Hạng Siêu nhỏ nhẹ nói, “Không hưu không hưu, có gì mẫu thân thay ngươi khuyên nhủ nàng, được không, mau ăn cơm đi, đừng nghe phụ thân ngươi nói linh tinh.”
Ăn xong, ba phụ tử cùng nhau xuất môn, đều cưỡi ngựa một lượt tiến cung, Chung Hạng Sâm nhân cơ hội này hỏi nhỏ, “Nhị đệ đã suy nghĩ kỹ?”
“Ân.” Chung Hạng Siêu cũng không tiện nói nhiều, thế nhưng lại đột nhiên nhắc nhở, “Đại ca nên lưu ý đại tẩu một chút.”
“Có thời gian nghĩ đến đại tẩu ngươi thì hay dành ra một chút suy nghĩ cách giải quyết đi, làm việc hồ đồ như ngươi, ta vẫn là lần đầu thấy.” Chung Lâm quát một tiếng liền giá ngựa nhanh hơn, hận không thể đánh chết Chung Hạng Siêu.
Năm đó nhất quyết đòi thú bằng được Tiết Nhu, đảo mắt liền ở sau lưng người ta làm ra chuyện như vậy. Đúng là nam nhân tam thê tứ thiếp không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng cũng không cần phải giấu diếm sau lưng chính thê, như vậy chính là không cho người ta mặt mũi, cũng không phải hành vi của quân tử.
Chung Hạng Siêu không dám đáp, chỉ một lòng chạy tiến cung tìm Hách Liên Huân nói về chuyện của Hách Liên Cẩm. Bởi vì Hách Liên Huân đại hôn, đại xá thiên hạ nên mới thả Hách Liên Cẩm về đất phong, vậy mới có chuyện Chung gia diệt môn năm đó. Hiện Hách Liên Cẩm vẫn chưa khởi hành, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt trước khi sự kiện đó xảy ra.
Điều Dong đang chuẩn bị đến Bách Thảo đường với Bích Ngọc thì thấy tín cáp bay về, mắt của run run lại thở dài bắt lấy. Lấy thư từ chân tín cáp ra xong cho vào vạt áo trước ngực rồi thán, “Lần này sợ thiếu phu nhân sẽ thật sự điên mất.”
“Vòng thiếu gia cũng mang đi rồi, còn gì để nói nữa a.” Bích Ngọc vuốt vuốt đầu của tín cáp, rồi ôm vào lòng chuẩn bị mang cùng xuất phủ, “Chỉ cầu thiếu phu nhân có thể khoan dung chấp nhận mà thôi.”
Hồng Diệp ở bên cạnh lắc đầu, âm thanh không lạnh không nhạt đáp, “Lấy tính cách kia, sợ là rất khó.” Nhớ đến Tiết Nhu thường ngày đều động tay động chân với thiếu gia, hỡ chút sẽ là mắng người, tính khí kia làm sao có thể a.
Chu Nhụ cùng ba người vừa bước ra ngoài vừa nói, “Không phải rất khó mà ta thấy đó là chuyện không thể nào. Thiếu gia hứa với thiếu phu nhân nhiều như vậy, cuối cùng. . .” Thiếu gia để Tiết Nhu trèo lên cao của hạnh phúc sau đó hung hăng ném nàng xuống, như vậy rất vô nhân đạo.
“Nếu vậy, ta hy vọng sau khi hòa ly thiếu phu nhân có thể sống tốt, hoặc Thanh Sơn Kiết Câu có thể giữ chân thiếu phu nhân lưu lại biệt viện đừng về nữa.” Lĩnh Hồ chấp tay sau lưng nhìn bầu trời trong xanh, thế nhưng trong lòng bốn người không ai tốt đẹp trong xanh như bầu trời.
Khi bọn họ bước ra đại sảnh, thấy Đàm thị với Lạc Bích Nhu khoát tay nhau cực kỳ thân thiết xuất phủ, bọn họ hành lễ xong cùng đi ra ngoài, chẳng ai muốn lưu lại trong phủ nữa. Bọn họ từ xem thường đến hảo cảm rồi đến đồng cảm với Tiết Nhu, đối với Lạc Bích Nhu thì hoàn toàn bài xích.
Cái gì gọi là thiếu gia cùng Tiết Nhu trao tín vật rồi mới phát hiện tình cảm của mình a, những thứ đó bọn họ đều biết rõ ràng. Sao trước khi thiếu gia vang danh không thấy nàng ta đến tìm thiếu gia đi, chờ Hách Liên Huân thú phi rồi mới nói, đây rõ ràng là muốn tìm phao cứu sinh.
Lướt mắt khắp kinh thành này xem, xem thử có người nào tốt hơn thiếu gia nhà bọn họ nữa chứ. Đáng tiếc người ta hiện tại mới phát hiện, thế mà đến sau cùng cũng có thể đoạt được, đây để bọn họ cảm thấy quá buồn cười. Thiếu gia chấp nhận gia pháp ba ngày ba đêm chỉ để đổi lấy mối hôn sự rẻ tiền này, chẳng đáng chút nào.