Chương 125: CHƯƠNG 125: SỰ THẬT

Khí Nữ Mãn Thích

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 125: SỰ THẬT

Tác giả: Luna Huang
“Cha nương là do phu nhân hạ lệnh giết.” Thúy Liễu thống khổ thét thật to như muốn xé rách cả một mảnh thiên địa, “Cầu lão gia làm chủ, lấy lại công đạo cho họ.”

Lạc thái phó kinh ngạc nhìn quanh tìm thân ảnh phu nhân nhà mình, chỉ thấy mặt nàng ta tái xanh ngồi ở trên ghế trong thính không hề động đậy. Mọi người đều vì hiếu kỳ mà chạy ra, nàng ta cư nhiên chỉ ngồi ở chỗ đó lại còn sợ thành như vậy???

“Đây lại là chuyện gì?”

Nghe Tiết Nhu hỏi, Thúy Liễu bụm mặt kể lại, “Năm đó Thúy Liễu nhiễm phong hàn rất nặng, nằm trên giường nghe được cha nương không đủ bạc liền bàn bạc với nhau mượn phu nhân. Ai biết cha ra ngoài một lúc liền xanh mặt chạy về. Nương đang uy Thúy Liễu dùng dược liền thả xuống xuống, bảo Thúy Liễu ngủ trước.”

“Vốn dĩ Thúy Liễu rất mệt mỏi nhưng lại thấy cha nói gì đó rất nhỏ để nương kinh hách ngồi xuống đất. Nương còn lẩm bẩm hỏi ‘vậy biểu đại tiểu thư, nàng. . .?’. Cha đỡ nương lên bảo lúc nãy đi gặp phu nhân mượn tiền chính nghe được chuyện này.”

Thúy Liễu ai thanh thống khổ tố cáo trong đầu lại hiện ra cảnh đáng sợ năm đó để nàng bịt chặt hai tai, “Bên ngoài có người xông vào, phu nhân dẫn đầu cho người giết chết cha nương. Khi đó Thúy Liễu còn nghe được phu nhân nói, ‘tiện nhân kia còn thoát không khỏi tay ta, huồng hồ lũ đê tiện như các ngươi’.”

“Thúy Liễu còn nhớ, nhị vị biểu tiểu thư khi đó đến phủ rất ôn văn hiền huệ, hai nàng đều giống nhau như hai giọt nước, thế nhưng hôm đó quả thực không giống. Mặt mũi của phu nhân rất hung tợn cho người móc mắt Thúy Liễu rồi ném hết ra bãi tha ma. Khi Thúy Liễu tỉnh lại, vì sinh tồn liền bám theo rất nhiều đoàn người mới trở về được trong thành. Cũng may họ ném cả nhị hồ của cha nên Thúy Liễu sinh tồn bằng cách đó.”

“Vốn nghĩ muốn tìm lão gia cáo trạng, nhưng lại sợ phu nhân phát hiện, do đó trốn ở một góc hy vọng gặp được lão gia. Thời gian trôi qua, gặp được tiểu thư bọn họ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, Thúy Liễu cũng đã bỏ đi tâm tư muốn gặp lão gia cáo trạng rồi.”

“Nếu không phải Thúy Liễu nhiễm bệnh, cha không đi mượn bạc cũng sẽ không gặp họa sát thân.” Thúy Liễu tự trách ôm lấy Thanh Sơn bên người khóc rống lên.

Tiết Triệt nhìn phu nhân bên trong thính không rời mắt, cổ họng nghẹn hẳn lại, rất lâu mới gọi: “Sơ nhi.”

Lạc thái phó nghe được liền đứng thẳng lưng quay đầu hỏi: “Tiết giáo úy quen biết nàng?”

Tiết Nhu vội vàng hỏi Tiết Triệt, “Có phải rất giống di nương không? A Nhu không nhìn lầm phải không phụ thân?” Ngay cả phụ thân cũng nói như vậy, không lý nào là một mình nàng nhìn nhầm.

“Có lẽ là nhầm rồi.” Tiết Triệt vỗ vỗ trán vài cái ép bản thân thanh tỉnh trở lại, “Di nương của A Nhu, nàng tên Hạ Sơ nhưng sớm tạ thế, nhìn nhầm nhìn nhầm thôi, hy vọng Lạc thái phó đừng trách.”

Lạc thái phó giận run người nhưng cố gắng kiềm nén hỏi Tiết Triệt, “Tiết giáo uy nói di nương của ngươi tên Hạ Sơ còn giống phu nhân nhà ta.”

Tiết Triệt không chút phủ nhận gật đầu, hắn cũng muốn làm rõ thân thế của nàng. Năm đó vì thân phận không tốt nên mẫu thân hắn không cho nàng chút danh phận nào, nếu vấn đề này được giải quyết vậy thì quá tốt rồi.

“Gặp nàng trong một thanh lâu, lúc đó nàng thà chết cũng không bán thân liều chết chạy ra ngoài, thấy được nàng một thân thương ta liền chuộc thân cho nàng. Ta từng đề nghị đưa nàng trở về nhà nhưng nàng nói nàng xuất thân từ một tiểu môn hộ, nhưng phụ mẫu rất xem trọng mặt mũi, thế nên dù ta có chuộc thân cho nàng, nàng cũng không có nhà để về, sau đó vì báo ân nàng liền theo ta.”

Tiết Triệt chấp tay sau lưng thở dài nói: “Nàng rất quý một dải băng cột tóc, luôn để nó trong hộp không cho người chạm vào. Thế nhưng lúc hoài thai khuyển tử, ta lại thấy nàng mang ra vứt đi. Nàng nói với ta, đây là đồ của một cố nhân tặng nàng, nàng không gặp được người đó nữa, cũng chẳng muốn gặp lại làm gì, do đó liền vứt đi.”

“Dải băng đó thực sự đã vứt đi?” Lạc thái phó có chút gấp gáp hỏi, chứng minh rất khẩn trương dải băng đó. “Vậy ngươi còn nhớ nó có hình dạng thế nào hay không, tỷ như màu sắc, hoa văn?”

Tiết Triệt khẽ lắc đầu, nhìn Tiết Nhu nói: “Ta khuyên nàng, món đồ đó là của cố nhân tặng, giữ lại cũng là kỷ niệm, thế nên sau này nàng liền mang cho A Nhu cột tóc, thế nhưng hình như A Nhu làm mất rồi, đã lâu không thấy A Nhu sử dụng nữa.”

Tiết Nhu mím chặt môi lại cúi đầu không nói, dài băng đó chính tay nàng đốt đi rồi, nếu không có thể chứng minh được di nương không phải xuất thân ca kỹ rồi. Tất cả đều tại nàng, di nương từng nói thứ đó đối với di nương rất có kỷ niệm thế mà nàng lại vì Chung Hạng Siêu mà đốt đi.


“Không mất, nó ở chỗ tiểu gia.” Chung Hạng Siêu từ trong vạt áo trước ngực moi ra được một dải băng cột tóc thâm lam thêu hoa hòe vàng, do màu sắc nên nhìn không thấy cũ nhưng nếu nhìn gần sẽ thấy được dấu hiệu thời gian trên bề mặt vải.

Dài băng hôm đó chỉ là đồ giả thử lòng Tiết Nhu mà thôi, cũng may đó chỉ là đồ giả nếu không hắn tiếc chết mất. Đây là vật đầu tiên trong cả hai đời nàng tặng hắn, hắn nào có thể nói bỏ liền bỏ được. Hắn biết nàng hận hắn mà thêm lời của Tiết Tinh Vân nên hắn sợ nàng sẽ nghĩ cách đoạt trở về, nên luôn mang theo một dải băng có màu sắc kiểu dáng tương tự để lừa nàng. Hắn còn cố ý làm lộ dải băng, nếu nàng mang về hoặc hủy đi rồi vậy liền không đánh chủ ý nữa.

Ai mà ngờ dải băng kia còn cố sự khác cơ chứ. . .

Lạc thái phó lập tức đưa tay đoạt lấy băng vải, hắn tìm tòi ở đầu băng vải, bên cạnh hoa hòe vàng có hai dòng chữ nho nhỏ được thêu lên bằng chỉ sẫm hơn thâm lam một chút, chỉ phải rất lưu ý mới có thể nhìn thấy được. Tay hắn run run, lẩm bẩm đọc lên, “Nguyệt hạ ẩm trà, luyến liễu thiên nhai.”

Tiết Nhu cùng Chung Hạng Siêu đồng loạt kinh ngạc, bọn họ giữ dải băng lâu như vậy cư nhiên phát hiện không ra gì, ngược lại Lạc thái phó vừa cầm liền phát hiện. Quả nhiên đồ của ngươi ta người ta liền nắm rõ, đạo lý này quả không sai.

Không khí lúc này càng ngày càng quỷ dị hơn, mọi người không ai nói một lời, đồng loạt quay đầu nhìn Lạc phu nhân bên trong. Đây hết thảy chứng minh được một phần lời của Thúy Liễu rồi.

Lạc phu nhân đứng lên bỗng nhiên cười rộ lên, nàng lảo đảo bước ra ngoài. “Lão gia, năm đó tỷ tỷ bị thổ phỉ bắt đi, sợ chậm trễ hôn sự của ngươi cũng sợ mất mặt cho hai bên nên mới bịa chuyện như vậy, không tin liền có thể hỏi bọn họ a.”

Mắt nàng hạ xuống nhìn Thúy Liễu, khóe môi chẳng thèm nhếch lên, “Nói ta giết bọn họ? Lúc đó ngươi nói ngươi vẫn còn nằm trên giường bệnh, trong mông lung làm sao khẳng định như vậy a?”

Bị chất vấn, Thúy Liễu cũng tìm không ra lời đáp trả, chỉ biết khóc mà thôi.


Thế nhưng sự thực chứng minh, Lạc phu nhân trước mắt không phải người Lạc thái phó muốn thú. Chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, chẳng thể lấy ra được chứng cứ gì tốt.

Lạc thái phó nghe vậy trợn mắt lên nhìn người bên trong, “Ta có hai vị biểu muội, là song thai, một người tên Hạ Sơ, một người là Hạ Vãn. Nghe nói trước đại hôn không lâu Hạ Vãn đã nhiễm bệnh nặng qua đời.”

Hắn mím chặt môi, râu tóc đều dựng ngược cả lên, “Hạ Vãn, hay cho nàng.” Năm đó hắn nhìn trúng Hạ Sơ, nhưng Hạ Vãn cũng thích hắn, mẫu thân bảo hắn thú cả hai nhưng hắn không đáp ứng. Hạ Vãn cũng từng tìm hắn thổ lộ hắn cũng đã cự tuyệt thẳng thừng, sau đó hạ nhân bảo nàng u uất ôm bệnh qua đời.

Thế nhưng qua lời kể của Thúy Liễu hắn phát hiện người chết không phải Hạ Vãn, mà Hạ Sơ cũng không có chết, chẳng qua bị người giấu đi mà thôi. Hắn còn nhớ tang lễ năm đó của Hạ Vãn làm rất gấp rút, linh đường cũng không mở liền động quan mang đi chôn.

Hắn hướng mọi người chấp tay lại khom người rất cung kính, “Hôm nay chê cười rồi, ta trở về trước, cáo từ.” Trả lại dải băng cho Tiết Nhu hắn liền rời đi, ngay cả mục đích ban đầu đến đây hắn cũng vứt ra sau đầu.

Lạc phu nhân đen mặt lại, không nhìn bất kỳ người nào đi theo sau lưng Lạc thái phó. Đây có thể nói là, giấy không gói được lửa, nếu đã dám làm thì nhất định lường trước phải gánh hậu quả.

Tiết Triệt cũng không tiện lưu lại liền cáo từ rời đi.

Mọi người giải tán trong im lặng. Thanh Sơn đỡ Thúy Liễu trở về, Lạc Bích Nhu đứng đó đờ ra như bức tượng, không nghĩ đến mọi chuyện đột nhiên trở thành như vậy. Nói ra, nàng cùng Tiết Nhu. . .

Tiết Nhu nắm dải băng lảo đảo trở về viện của mình. Nguyên lai di nương số khổ như thế, vốn nên làm tam phẩm cáo mật lại bị hại đến thân phận cũng không có. Nếu không phải Trương Thiên Hồng độc ác, di nương cũng không cần tạ thế sớm, như vậy có thể khôi phục thân phận rồi.

Lần trước, Chung Hạng Siêu theo Tiết Nhu hồi phủ từng đến Yên Hà trai của nàng. Lần thâm nhập kia là vào buổi tối, nhưng hôm đó dưới ánh nắng mặt trời, hắn nhìn thấy rõ cảnh thê lương của mẫu nữ nàng. Thêm chuyện của ngày hôm nay để hắn biết được Tiết Nhu chịu rất nhiều ủy khuất.

Thế mà đời trước, hắn vì biến nàng trở thành người trong lòng mà lờ cả Tiết gia, bao gồm cả di nương nàng. Nhờ dải băng này hắn mới với A Nhu mới có được một đoạn nhân duyên, đây cũng là nói nhạc mẫu kéo tơ hồng cho nàng cùng hắn, thế mà hắn gạt bỏ sự tồn tại của nhạc mẫu, còn phá hỏng luôn cả đoạn nhân duyên tốt đẹp kia.

Đột nhiên thấy bản thân tội lỗi đầy người, im lặng đi bên cạnh Tiết Nhu, trong lòng có ăn năn nói không thành lời.

Sau sự kiện này, thân phận của Hạ Sơ được chứng minh, Tiết Triệt thỉnh chỉ nâng nàng làm bình thê. Thân phận của Tiết Nhu trong mắt người khác tự nhiên cũng được cao hơn.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng hôm sau, Tiết Nhu ra tiền thính thỉnh an thái độ của Đàm thị đối với nàng cũng tốt hơn một chút. Nói gì thì nói, di nương Tiết Nhu vẫn là người Lạc thái phó tâm tâm niệm niệm, đương nhiên phần mặt mũi này nàng vẫn phải cho.

Chung Hạng Sâm mặc khôi giáp trước khi ra cửa còn nhìn Tiết Nhu gật đầu khẽ cười. Qua sự kiện kia, hắn cảm thấy Tiết Nhu bảo thủ như thế là có nguyên nhân vì thế hắn cũng không so đo với nàng nữa, hy vọng nàng chậm rãi mở lòng đón nhận nhị để của mình.

Đây để Tiết Nhu có chút bất ngờ nâng váy chạy theo hắn hỏi: “Đại ca đáp ứng A Nhu?”

“Ta sẽ mua về cho đệ muội.” Chung Hạng Sâm vốn không muốn giúp, thế nhưng qua sự kiện kia, hắn thấy được Tiết Nhu phòng bị như vậy hẳn cũng là vì sợ nên không bức nàng mở miệng đòi Chung Hạng Siêu nữa.

“Đa tạ đại ca.” Tiết Nhu phúc thân tạ ân xong liền lui xuống vài bước.

Chung Hạng Siêu vốn là muốn chạy theo nhưng bị Đàm thị giữ lại, khi hắn ra đến chỉ thấy Tiết Nhu hàm tiếu ý đứng tiễn Chung Hạng Sâm. Mà Chung Hạng Sâm đã cưỡi trên lưng ngựa cúi đầu chào nàng xong liền thúc ngựa rời đi.

Hắn chạy theo hô to: “Đại ca, đại ca.”

Thế nhưng Chung Hạng Sâm chỉ nâng tay lên tạm biệt hắn, đến đầu cũng chẳng có quay lại. Hắn cấp tốc chạy vào trong phủ viết một bức thư nhét vào chân tín cáp thả theo Chung Hạng Sâm.

Chung Hạng Sâm đi được một đoạn thấy được tín cáp đậu trên vai mình liền lấy xuống xem. Rút thư ra, chỉ thấy vài dòng ngắn gọn ‘A Nhu nói với đại ca thứ gì?’. Hắn phì cười lắc đầu, chua đến như vậy cũng chỉ có nhị đệ của hắn.

Vốn định sau khi đến quân doanh sẽ viết thư hồi báo, thế nhưng giữa đường gặp mai phục, tín cáp chết tươi dưới mũi tên nhọn, lá thư trên tay hắn cũng làm rơi mất. Cuối cùng đến quân doanh lo lắng quân tình liền lãng quên mất chuyện này.