Chương 33: Cô ấy là Tô Tín Diệp

Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiếng nước chảy ào ào, bồn tắm đầy nước.

Tân rửa mặt ở bồn rửa tay, vừa ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ với mái tóc đen dài che cả khuôn mặt, đột nhiên xuất hiện sau lưng.

Trái tim Tân như bị ai đó bóp mạnh, lưng cứng đờ, cả người không thể nhúc nhích. Nàng nhìn chằm chằm người phụ nữa đứng phía sau mình trong gương, mái tóc dài, một ít da mặt lộ ra ngoài có màu tím tái như thiếu oxi. Cô ta cúi thấp đầu, cơ thể lắc lư, váy màu trắng dính đầy máu.

Da đầu Tân tê rần, mười ngón tay chống lên bồn rửa mặt siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

Là gì....ma?

Tân khó khăn nuốt xuống, nước trong bồn tắm tràn ra, hơi nước làm cái gương trước mặt Tân thêm mờ ảo. Hình ảnh con ma kia cũng trở nên mơ hồ, tình huống này làm Tân thấy thiếu oxi --- cứ như hai mắt của nàng bị móc ra, nhìn không rõ hành động của con ma sau lưng. Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy và tiếng tim Tân đập thìch thịch.

Làm sao giờ? Có nên quay đầu lại không?

Một sự bế tắc đến thót tim! Tân không biết con ma phía sau có bất ngờ nhào lên, nàng cũng không biết dưới mái tóc đó sẽ là khuôn mặt khủng khiếp thế nào...

Tân hít sâu một hơi.

Trên thế giới này không có ma, Tân vẫn luôn tin điều này.

Vì thế.....mọi thứ chỉ là ảo giác....ảo giác....

Ngay khi gương hoàn toàn bị hơi nước che mờ, Tân đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Cũng chính trong lúc đó, Tân cảm thấy như tim ngừng đập, đầu ong ong.

Không có ai. Con ma đã biến mất.

Tân đứng yên một lúc lâu, rốt cục cũng khó khăn thở ra một hơi. Nàng đỡ lấy cái đầu đau nhức, tựa vào thành bồn tắm.

Tại sao lại có ảo giác? Có phải gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên nàng có chút không bình thường? Bởi vì sự giằng co trước đó, cơ thể và đại não ở trong trạng thái căng thẳng quá mức, vừa thả lỏng thì cơ thể cảm thấy yếu ớt. Tân đi vào bồn tắm, để làn nước nóng áp ấm bao bọc nàng.

Tân giơ tay muốn lấy sữa tắm, thì chợt có gì đó ẩn hiện dưới làn nước, âm thầm đi dọc lên theo đùi nàng.

Tân nhìn xuống, thấy một mớ tóc dài như có sinh mạng quấn quanh bắp chân như một con rắn, đang trườn lên theo đùi nàng. Tân giẫy giụa muốn đứng dậy ra khỏi bồn tắm, không ngờ bị tóc quấn ở chân kéo lại. Tân vừa bật dậy thì bị kéo lại, đầu đập mạnh vào cạnh bồn tắm.

Cú đập đó rất mạnh, Tân cảm giác như gần mất đi ý thức.

"Bộ....Bộ Tiểu Ngạn...." - Tân kêu lên, thì đám tóc đó phóng ra khỏi nước, quấn chặt lấy cổ Tân. Tiếng của Tân bị chặn lại ở cổ họng.

"Hức..." - Sự ngạt thở làm Tân vung tay loạn xạ, muốn với lấy chai dầu gội ở gần bồn tắm, nhưng rất lâu cũng không túm lấy được.

Từ dưới nước chậm rãi trồi lên một cái bóng đen hình tròn, bóng đen xuất hiện giữa h.ai chân Tân, vọt khỏi mặt nước. Là đầu một người phụ nữ.

Chính là con ma, đứng sau Tân lúc nãy.

Cơ thể Tân bị đám tóc quấn chặt, ma nữ ướt nhẹp từ từ đến gần, Tân cảm thấy sắp ngất.

Dùng hết toàn lực vùng vẫy, cuối cùng Tân cầm được chai dầu gội. Chỉ còn dư lại một ít dầu gội, "cạch", tiếng của thứ gì đó rơi xuống đất vang lên rất lớn.

Bộ Tiểu Ngạn ngồi trong phòng khách nghe thấy động tĩnh, lập tức lao tới phòng tắm. Nàng chưa từng nghĩ tiếng động này chỉ là Tân bất cẩn làm rơi đồ, liều xông vào như thế này có chút khó xử. Nhưng mấy ngày liên tục xảy ra chuyện đáng sợ, nên suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng, là Tân xảy ra chuyện rồi!

Bộ Tiểu Ngạn dùng sức đá tung cửa phòng tắm, bước vào trong, dép lê ướt sũng. Bộ Tiểu Ngạn thấy Tân đang nổi trong bồn tắm, nước cứ tràn ra ngoài. Trên cổ cô bị vòi sen quấn chặt, tóc xõa ra, cứ như một cái xác chết chìm....

Bộ Tiểu Ngạn sợ lùi về một bước, ngớ ra vài giây, nỗi sợ chất chồng, cuối cùng hét lên.

Tưởng chừng đêm dài tăm tối sẽ không bao giờ có ánh sáng.

Tân một mình đi trong bóng tối, cứ mãi bước đi, không biết mình đang đi đâu.

Trong bóng tối tiếng cha mẹ trách mắng vang vọng bên tai, dù nàng có bịt kín tai thì nó vẫn chui thẳng vào đầu nàng.

Damn! Đừng có cãi nhau nữa được không! Chết hết đi.....

Tân cuối cùng đã tỉnh lại, ánh sáng nhất thời làm nàng chói mắt, khó chịu hừ một tiếng.

"Cô tỉnh rồi."

Tân nghiêng đầu, thấy Bộ Tiểu Ngạn ngồi cạnh giường, hai mắt đỏ hoe, như đã khóc.

"Xảy ra chuyện gì....." - Tân khó khăn nói, phát hiện giọng của mình khàn đặc, cuống họng đau như bị lửa đốt qua. Trí nhớ của nàng có chút hỗn loạn, cố gắng nhớ lại ký ức cuối cùng trước khi té xỉu..... Hơi nước, tóc đen, bóng ma....

Tân nhớ rồi!

Cửa phòng bị đẩy ra, Do và một nam cảnh sát mặt quân phục đi vào.

Do liếc mắt nhìn Tân: "Cô tỉnh, thấy sao rồi?"

Tân nói một cách lạnh lùng: "Cô muốn tôi trả lời, nó có cảm giác rất tuyệt sao?"

Do cũng không trả lời sự khiêu khích của cô -- cô gái này mỗi một câu nói đều mang tính công kích, dù còn nửa cái mạng nhưng vẫn làm người ta thấy không ưa.

Do với nam cảnh sát ngồi bên giường Tân, nam cảnh sát lấy giấy bút ra, nhìn chằm chằm Tân.

Do nói: "Nếu cô không ngại, thì chúng tôi muốn điều tra chuyện tối qua." - Do ngước nhìn Tân: "Tại sao cô muốn tự tử?"

Tân cười ha ha: "Tự tử? Làm ơn, tại sao tôi lại phải tự tử, mấy người có não không?"

Do vẫn như cũ, không mấy thoải mái với tính chất hung hăng càn quấy của Tân, có chút lười biếng nói: "Tối qua, người ta phát hiện cô bị ngất trong bồn tắm, vòi sen quấn quanh cổ, mà trên vòi sen chỉ có vân tay của cô."

Do nói câu này, làm Tân im lặng.

Sắc mặt Tân trở nên tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, như đang nhớ lại chuyện gì đó làm nàng sợ hãi.

Do nói: "Hi vọng cô có thể hợp tác với cảnh sát. Gần đây liên tục xảy ra án mạng, nhưng không tìm thấy nhân chứng, cô chính là hi vọng lớn nhất của chúng tôi. Vì sự an toàn của cô, với....." - Do liếc nhìn Bộ Tiểu Ngạn: "Với an toàn của bạn cô, tôi hi vọng cô có thể nói sự thật với chúng tôi, đến cùng chuyện gì đã xảy ra."

Từ đầu, Do đã đoán được Tân không hề tự sát. Với tính cách ngông cuồng đầy tự ái kia, thì tự sát không phải lựa chọn của cô.

Tân cảm giác lưng của nàng lại cứng đờ, nàng nhìn Do, im lặng rất lâu, cuối cùng mở miệng: "Tôi không chắc, nếu tôi nói ra, mấy người có cho rằng tôi bị điên hay không."

Khi Do và Tiểu Trần đi ra khỏi bệnh viên, trời đã tối.

Tiểu Trần mặc hơi ít, lại nhớ tới chuyện Tân nói, không khỏi ôm lấy chính mình, giữ cho cơ thể đừng run.

Do quay đầu, thấp giọng hỏi Tiểu Trần: "Tiểu Trần, cậu tin trên đời này có ma không?"

Tiểu Trần đang rất sợ, lại bị câu hỏi với nét mặt u ám của Do, làm càng không tự nhiên.

"Chị Do....Chúng ta... chúng ta nên báo cáo với cấp trên...."

Như dự đoán, cục trưởng sở cảnh sát không tin mấy chuyện do ma quỷ gây ra, thế nhưng vẫn rất xem trọng. Cục trưởng tiếp tục xin chỉ thị từ lãnh đạo, lãnh đạo cũng coi trọng và hạ một nhiệm vụ, làm Do không thể tin nổi.

"Cục trưởng, ngài tìm tôi?" - Do đến văn phòng cục trưởng, thấy mặt cục trưởng u ám, trong tay cầm điếu thuốc, hình như tâm trạng rất nặng nề.

"Do....Ngày mốt cô với Tiểu Trần đi qua Mỹ một chuyến, tôi đã liên hệ rồi." - Cục trưởng nói.

"Qua Mỹ?"

"Ừ, đón một người giúp chúng ta xử lý vụ án."

"Hình cảnh quốc tế sao?"

Cục trưởng lắc đầu, nói: "Không, là một tội phạm trong tù."

Do cau mày, không hiểu.

Khi Do nhận được thông tin của tù nhân, cẩn thận xem xét, nàng thật sự càng khó tin hơn.

Phạm nhân này đã giết 5 người, bị xử 112 năm tù. Năm người bị cô ta giết bao gồm cha mẹ, hai người anh trai, còn một em gái năm đó mới 18 tuổi.

Tại sao lại có một người khát máu vô nhân tính như thế? Do ghét những người như vậy, vì sao con người lại khác với động vật, chẳng phải vì con người đều có tình cảm, trí tuệ và suy nghĩ hay sao? Nếu loại trừ những thứ đó, thì có khác gì những con thú hoang ăn thịt?

Nhưng vì vụ án lần này hết sức đặc thù, nên phải mượn tới sức mạnh của kẻ giết người này. Lực lượng cảnh sát không tiếc ngàn dặm xa xôi, đưa người đó về nước.

Có người nói, nữ phạm nhân 30 tuổi này có khả năng ngoại cảm kì lạ.

Cô ấy là Tô Tín Diệp.