Đăng vào: 12 tháng trước
Tiểu Ngạn nắm tay Tô Á đi trên đường Tây Đan, nàng cảm nhận được tay Tô Á vẫn đang run rẩy. Tiểu Ngạn dừng bước, ôm Tô Á vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Đừng sợ, có mình ở đây."
Tô Á vùi mặt vào lòng Tiểu Ngạn, dù có nhắm mắt lại cảnh tượng kinh khủng lúc nãy vẫn quanh quẩn trong tâm trí nàng. Dù có Tiểu Ngạn che mắt nàng lại, nhưng vì tò mò nên nàng đã lén nhìn lên trên. Khuôn mặt khủng khiếp của người đàn ông té lầu kia làm nàng không thốt nên lời, chân run đến mức suýt nữa là quỳ xuống đất. May mà lúc đó Tiểu Ngạn đang ôm nàng, nếu không hai đầu gối của nàng đã bị sưng tấy.
"Làm sao mà......tại sao....đáng sợ quá, Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn!!" - Giọng nói của Tô Á run run, toàn thân lạnh toát. Bình thường nàng là người mạnh mẽ, nhưng đối mặt với tình huống như vậy đối với người bình thường nhất thời không thể chấp nhận được. Lúc này đây, dưới sự đáng sợ bao trùm, người lúc nào cũng nhỏ giọng, với bờ vai hẹp mái tóc dài, Tiểu Ngạn nhỏ bé lại hết sức bình tĩnh để Tô Á dựa vào.
"Không sao, không sao đâu, đừng nghĩ tới nó nữa. Tô Á, tối nay cậu đến nhà mình ngủ nhé, được không?" - Giọng nói dịu dàng của Tiểu Ngạn làm tâm trạng Tô Á hơi dịu lại. Tiểu Ngạn chủ động ở bên cô, thật tốt.
Một ngày Giáng Sinh vui vẻ cứ vậy bị phá hỏng, nghe nói có người ở Đại Duyệt nhảy lầu tự sát, rất nhiều người cũng không ăn nổi, chạy tán loạn.
Tô Á với Tiểu Ngạn đứng ở ngã tư Tây Đan, đợi rất lâu cũng không đón được taxi, những ngày này rất khó có taxi, thêm chuyện vừa xảy ra thì càng khó hơn. Tiểu Ngạn vẫy tay rất nhiều, không xe nào chịu ngừng, thấy sắc mặt Tô Á không tốt nên Tiểu Ngạn cũng gấp hơn.
"Nếu không, chúng ta đi tàu điện ngầm nha."
Tô Á ôm chính mình, chậm rãi gật đầu.
Tàu điện ngầm đông hơn so với tưởng tượng rất nhiều, chen lấn, xô đẩy. Tiểu Ngạn nắm tay Tô Á, không để lạc mất cô.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng sức nóng trong ga tàu điện ngầm ép đến người ta nghẹt thở. Đủ thứ mùi trộn lẫn với nhau, thật sự rất khó chịu, hành hạ thần kinh Tiểu Ngạn, làm nàng thở không nổi.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến, làm nàng khẽ rùng mình một cái, đột nhiên dừng bước, trái tim đau âm ỉ.
Tiểu Ngạn nhìn về hướng gió thổi tới, nhưng chỉ thấy một đám đông đang cuộn trào, nét mặt nàng như đông cứng lại. Đây là cảm giác gì? Tại sao làm tim nàng đập đến mất khống chế! Từ khi nhận thức đến nay, cảm giác này đã không còn xa lạ với nàng.
Sẽ có gì xảy ra, chắc chắn có......
Toàn bộ thần kinh của Tiểu Ngạn đều căng thẳng đến sắp đứt ra, Tô Á đã lạc mất từ lúc nào. Đến khi nàng tỉnh táo trở lại, thì phát hiện bàn tay của mình không có gì cả, Tô Á đã lạc mất trong đám người đang chen chúc.
Tiểu Ngạn sững sờ hai giây, bắt đầu điên cuồng xô đẩy dòng người, hét to gọi tên Tô Á, mặc kệ những người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng. Tô Á ở đâu? Nàng không thể để cô ấy rời khỏi nàng vào lúc này! Tiểu Ngạn tìm xung quanh, nhưng vẫn không thấy Tô Á. Sự bất an trong lòng nàng được phóng to vô hạn.
Ga tàu điện ngầm rất nhiều người, nhiều đến mức sắp đè bẹp suy nghĩ của Tiểu Ngạn.
Tô Á ở đâu, tại sao không thấy!!
"Tô Á! Tô Á!" - Toàn bộ máu dồn thẳng lên đầu Tiểu Ngạn, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng. Nàng muốn gọi Tô Á, nhưng giọng nói trời sinh rất mỏng, cho dù dùng hết sức gọi cũng bị tiếng ồn ào át mất. Hành khách xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, Tiểu Ngạn như một người đang phát điên, hoảng hốt chui tới chui lui trong đám người.
Không có trả lời, không thấy Tô Á, Tiểu Ngạn cảm giác nàng sắp sụp đổ.
"Chuyến tàu đến Phục Hưng Môn sắp vào ga, hành khách vui lòng.........." - Tiểu Ngạn cảm thấy thông báo của ga tàu thật chói tai, trước mắt sáng lên. Ánh đèn tàu điện ngầm lan tràn tới trong đường hầm tăm tối, phát ra một tiếng kêu sắc bén, theo đó là tiếng còi tàu điện ngầm báo hiệu đoàn tàu vào ga. Tiểu Ngạn thấy đầu váng mắt hoa nhìn về phía tàu, vừa nhìn đã thấy một bóng người màu trắng nhảy xuống đường ray.
"A..!!!!" - Trong đám người truyền đến tiếng hét chói tai.
Tiểu Ngạn trơ mắt nhìn thân ảnh màu trắng kia chưa kịp rơi xuống đất đã bị đập mạnh vào đầu tàu điện ngầm, người lái tàu sợ đến giật bắn cả người, máu tươi văng tung tóe, đầu xe được nhuộm thành một màu đỏ ngầu. Đoàn tàu đã giảm tốc độ, nhưng tốc độ vào ga cũng rất nhanh nên cảnh tượng đáng sợ này vẫn không cách nào tránh khỏi.
Nó xảy ra chỉ trong tích tắc, làm đại não của mọi người không kịp phản ứng. Cho đến khi máu thịt văng tứ tung thì mọi người mới nhận thức được.
Tai nạn chết người!
Đám đông lúc nãy còn đang chen lấn nhau liền tán loạn, mọi người dồn dập lùi về sau, quay mặt đi không dám nhìn vào hình ảnh đầy máu me phía trước. Nhưng cùng lúc đó, có một người đi ngược lại với đoàn người.
Sắc mặt Tiểu Ngạn trắng bệch, hai chân khó khăn bước nhanh hơn đến sắp ngã.
Cái bóng màu trắng đó, rất giống với áo khoác trắng Tô Á mặc hôm nay...... Nhưng Tiểu Ngạn không muốn tin đó là Tô Á, nàng dùng hai chân sắp nhũn ra chống đỡ cơ thể vốn đã gầy yếu từng bước tới trước vạch tàu. Khi nhìn xuống, trời đất quay cuồng làm nàng gần như ngất đi.
Tàu điện ngầm đã ngừng lại, ở dưới ngầm xe với thềm ga, những cục thịt máu cùng tứ chi đứt lìa nằm rải rác ở các khe hở giữa các toa tàu. Máu bắn tung tóe trên mép thềm ga, kéo dài đến chỗ Tiểu Ngạn, như một con ác ma từ địa ngục vươn tay ra, kéo nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Tiểu Ngạn thở gấp, bởi vì nàng thở mạnh nên xương quai xanh lộ ra, cứ như không khí quá loãng, hô hấp gần như muốn ngừng lại. Nàng từ từ nhìn về phía trước, một cánh tay buông thõng treo trên mép thềm ga, làm trái tim nàng nhảy lên một cái. Năm ngón tay nắm chặt lấy thềm ga, làn da trắng nõn toát ra màu đỏ kì dị, vài giọt máu tươi trên mu bàn tay đặc biệt bắt mắt. Các đốt ngón tay trắng bệch, như là muốn nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng, không muốn rời đi.
Tiểu Ngạn vội vàng che miệng lại, muốn đem tiếng hét chói tai chặn ở các đầu ngón tay. Tiểu Ngạn nhận ra cánh tay đó, nó là của Tô Á, trên ngón áp út vẫn còn cái nhẫn mà Tiểu Ngạn tặng cô vào ngày sinh nhật. Tô Á rất thích cái nhẫn này, nhưng giá rất đắt không đành lòng mua. Sau đó Tiểu Ngạn vì làm cô vui, đã tiết kiệm thời gian dài, quyết tâm mua nó.......
1
Chính là chiếc nhẫn này!!!!
Tô Á.........
Mắt Tiểu Ngạn tối sầm, cuối cùng hôn mê.
"Nhanh cứu người....... Có người ngất xỉu rồi..........."
"Dọn dẹp hiện trường!!!"
+
"Này! Làm nhanh lên chút, mấy giờ rồi, còn phải về nhà đó."
"Ghê muốn chết........ Đúng là xui xẻo......."
Tiểu Ngạn nằm trên đất, mùi máu tanh với những lời đàm tiếu xung quanh càng lúc càng xa khiến đầu nàng muốn vỡ tung. Tại sao nàng vẫn còn nhận thức? Nhanh lên, đưa tôi đi, những âm thanh ích kỷ ghê tởm kia, tôi không muốn nghe nó..............