Chương 89: Tê cóng trên không trung

Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sư Thanh Y hoàn toàn là bị treo ngược, giống như treo bao tải mà kéo lên trêи.

Mùi vị bị treo ngược kéo lên không trung không phải người bình thường có thể chịu được, may mà Sư Thanh Y không phải người bình thường, nên tạm thời còn không chết được.

Cánh tay Sư Thanh Y bị buộc chặt, quả thực không cách nào hình dung đó là cảm giác gì.

Nàng hiện tại hoàn toàn choáng váng, máu chảy ngược lên đầu, muốn kêu cũng không kêu được, chỉ có thể thở hổn hển trút giận.

Bên tai đều là tiếng gió do đôi cánh da quạt ra, vù vù mà chui vào trong lỗ tai.

Dây tơ trói nàng đường kính khoảng một ly, thoạt nhìn rõ ràng không khác tơ tằm nhiều lắm, đều là cấu tạo từ protein, phiếm ra một tầng ánh sáng trong suốt, lại đặc biệt bền chắc. Đồng thời nó vô cùng dính, một khi những sợi dây tơ này giao nhau thì sẽ kết chặt giống như nhựa cao su, hình thành tấm lưới không thể phá vỡ.

Lạc Thần đuổi đến, lại chỉ có thể mở to mắt nhìn Sư Thanh Y bị vật kia mang nàng bay lên cao: "Thanh Y!"

Gió to mang giọng nói đầy lo lắng của Lạc Thần đến, Sư Thanh Y nghe được trong lòng kinh ngạc, vô thức muốn liếc nhìn nàng.

Đáng tiếc nàng đang treo ngược, lúc liếc mắt nhìn bởi vì máu dồn lên não nên trước mắt thoáng chốc, khiến nàng phải nhắm mắt lại để tạm thời xoa dịu cảm giác choáng váng.

Lạc Thần nhìn bốn phía, trống không, mặt đất lại trơn bóng như gương, khinh công hiển nhiên không cách nào vận dụng, sắc mặt nàng nhất thời trầm xuống đến đáng sợ.

Vật kia vô cùng xảo trá, nhìn thấy trước đó bay thấp nên ăn khổ, nên hiện tại liền khôn ra, trực tiếp bay thẳng lên cao. Bay cách mặt đất phi thường cao, càng lúc càng cao, cho dù Lạc Thần khinh công tuyệt đỉnh, nhưng xung quanh không có thứ gì làm bàn đạp căn bản cũng không cách nào phát huy.

Thiên Mạch bước nhanh theo, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng cũng không có cách nào.

Sư Thanh Y treo trêи không trung, cảm thấy chỗ bị dây tơ cuốn lấy bắt đầu có chút không ổn, nóng rát đau đớn, hình như là bị nhiễm độc.

Điều này làm cho nàng nhớ đến nam nhân trước đó từ trong kén nhộng rơi ra, vẻ mặt xanh xám, tựa hồ là có dấu hiệu trúng độc, nhất thời nàng trở nên khẩn trương, cắn răng giãy dụa, dây tơ này lại giống như kìm sắt mà sết chặt nàng, căn bản không thể nào giãy ra được.

Vách đá trêи cao xuất hiện rất nhiều gồ đá dạng móc câu, loại đá này rất giống ngọc thạch, cùng ngọc thạch dùng đại diện tinh tú trêи mặt đất không khác biệt lắm, hơn nữa nhìn kỹ, cách sắp xếp của những gồ đá này cùng trận đồ trêи mặt đất hoàn toàn giống nhau, cũng là bố cục Đông Phương thanh long.

Những kén nhộng treo chằng chịt trêи kia chính là theo cách này mà hình thành, bị quấn giữa một đám dây tơ rồi treo lên, thật rất giống móc sắt cùng dây thường dùng để treo thịt phơi khô ở Tương Tây.

Thứ kia hú lên quái dị, dây tơ trong miệng kéo lấy Sư Thanh Y, mang nàng vứt đi, khiến dây tơ móc vào gồ đá.

Vì vậy Sư Thanh Y đang rơi xuống bị dây tơ kéo lại, cũng chật vật gia nhập đội quân thịt khô.

Nàng giãy dụa đồng thời oán thầm trong lòng, thực sự là mặt mũi của nàng đều bị làm cho mất hết, may mà Lạc Thần ở bên dưới không nhìn thấy.

Sau khi bị treo lên, thứ kia dựa vào khả năng đảo vòng trêи không, bắt đầu lấy Sư Thanh Y làm tâm điểm, xoay quanh nàng phun tơ, cuốn quanh nàng giống như đang xây kén.

Một con nhộng đen trêи không trung chính là hình thành như vậy.

Sư Thanh Y bị thứ kia trêu đùa đến váng đầu hoa mắt trong lòng nói: "Tao bị mày trói còn chưa tính, mày còn muốn biến tao thành một con nhộng, tao giống con nhộng như vậy sao?"

Nhất thời lòng tự ái tổn thương nghiêm trọng, phẫn nộ tột độ, tay bị trói ở sau lưng bắt đầu giãy dụa, điên cuồng chống cự giữa đám dây tơ hồi lâu, cuối cùng tay chạm được đao quân dụng bên hông.

Bất quá đây chỉ mới là chạm được, khoảng cách đến thành công rút ra còn khá xa.

Tay Sư Thanh Y bị xiết chặt, không thể dụng lực, chỉ có thể tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chậm rãi duỗi thẳng ngón tay nắm lấy chuôi đao.

Giữa lúc Sư Thanh Y ở phía trêи lấy được vũ khí, mọi người ở phía dưới ngẩng đầu, khẩn trương nhìn lên phía trêи.

Không có cách, cũng không thể bay, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Mà súng lục tầm bắn quá ngắn, đạn bắn không đến, hoàn toàn không thể sử dụng.

Duy nhất có thể sử dụng cũng chỉ có súng tự động, Vũ Lâm Hanh xoa cái ʍôиɠ, sau đó nhặt súng tự động Sư Thanh Y đánh rơi lên, nâng súng nhắm thẳng phía trêи.

Vũ Lâm Hanh vừa ngắm lên vừa tràn đầy cảm thông, phong thuỷ luân chuyển, hiện tại rốt cục đến phiên nàng nhắm vào biểu muội nhà họ Sư rồi.

Bất quá Vũ Lâm Hanh đồng chí trong lòng sâu sắc đồng cảm, khả năng giác ngộ cũng rất cao, quay đầu xin chỉ thị của Lạc Thần bên cạnh: "Chị họ cậu, bắn hay không bắn?"

Thứ kia kịch liệt bay lượn, vòng quanh Sư Thanh Y xây kén, chỉ cần xuất hiện một chút sai lệch, Sư Thanh Y rất có khả năng bị trúng đạn.

Ánh mắt Lạc Thần khóa tại không trung, không nói chuyện.

Nắm chặt tay, Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nhìn thấy có chút run rẩy, dường như mơ hồ nghe được âm thanh khớp tay nắm chặt phát ra.

Nàng đang tức giận.

Trong mắt âm u, đôi vai đơn bạc khẽ run, cho thấy nàng đang kiềm chế không phát tức giận.

Trong ấn tượng của Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần dường như không bao giờ tức giận, bởi vì bất kể việc gì nàng cũng lười để tâm. Nàng vĩnh viễn nhạt nhẽo như nước, chí ít trong mắt Vũ Lâm Hanh nàng chính là một nữ nhân tâm tình luôn thanh tỉnh.

Giờ phút này, nàng lại thay đổi dáng vẻ.

Lạc Thần rốt cục liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, nói: "Kỹ năng bắn súng của cậu chuẩn sao?"

Vũ Lâm Hanh tự phụ giương cằm lên: "Nói đùa."

Thứ kia lớn như vậy, ngay cả cánh cũng thấy được, bắn không chính xác chính là mắt bị mù.

Lạc Thần nhíu mày: "Tớ nói chính là dây tơ phía trêи Thanh Y, phải bắn đứt nó. Nếu không thì không cách nào rơi xuống."

Vũ Lâm Hanh rốt cục vẻ mặt đau khổ: "Đây là việc độ khó kinh người. Sợ tơ treo cậu ấy quá nhỏ, tớ căn bản không nhìn thấy."

Thiên Mạch đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, đột nhiên dưới tay áo nhúc nhích, tức khắc có hai thứ gì đó từ trong tay áo nàng chui ra, rơi xuống mặt đất.

Cư nhiên là hai con rắn nhỏ một màu vàng một màu bạc, kϊƈɦ thước không to, ước chừng bằng đầu ngón tay, nhưng lại rất dài.

Vũ Lâm Hanh sợ đến nhảy hai bước sang bên kia, sắc mặt trắng bệch, Trần Húc Đông dường như đã biết qua sự lợi hại của hai con rắn này nên khuôn mặt cũng biến xanh.

Thiên Mạch chỉ tay, hai con rắn kia liền giống như hai mũi tên bắn ra hướng về phía vách đá ở đối diện, sau đó trườn lên vách đá, thẳng đến chỗ của Sư Thanh Y trêи không trung.

Vách đá này vừa cao lại vừa trơn nhẵn, người không thể đặt chân, nhưng rắn lại rất thành thạo.

Trong lòng Vũ Lâm Hanh nghĩ nữ nhân này quả nhiên lòng dạ rắn rết, ngay cả độc xà cũng mang theo trêи người, cái gọi là độc nữ rốt cục là có thật a.

Lạc Thần lạnh nhạt nói: "Nổ súng, bắn vào cánh nó."

Được Lạc Thần nhắc nhở, Vũ Lâm Hanh cũng không quan tâm cái gì độc xà nữa, tập trung tinh thần nhắm vào cánh của thứ kia, sau khi điều chỉnh tầm ngắm lập tức lưu loát kéo cò.

Nhưng bắn không trúng.

Đạn bắn đến nửa đường lại rơi xuống.

Vũ Lâm Hanh: "……"

Sắc mặt của Lạc Thần càng trầm xuống.

Vũ Lâm Hanh không ngờ lại không chính xác, súng tự động này tầm bắn tuy rằng là hai trăm mét, nhưng đó là tầm bắn ngang, lúc này lại bắn lên trêи, bởi vì góc lệnh cùng trọng lực tác dụng, khiến độ lệch cực đại, cũng khó trách bắn không trúng mục tiêu.

Vũ Lâm Hanh cắn răng nói: "Con vật này sắp thành tinh rồi, nó bay cao như vậy để chọc tức chúng ta a. Lần sau không có vũ khí hạng nặng tầm bắn năm trăm mét, tớ nhất định sẽ không đến những chỗ quỷ quái như thế này."

Bên dưới không có đối sách, Sư Thanh Y ở phía trêи lại đang giãy dụa, cuối cùng thành công nắm được chuôi đao, cật lực rút ra.

Cùng lúc đó, nàng cũng sắp bị thứ kia quấn thành một cái bánh chưng lớn.

Loại đao này chuyên dùng cho bộ binh, phi thường sắc bén, lột da cắt thịt hoàn toàn trong nháy mắt, Sư Thanh Y miễn cưỡng nắm chuôi đao cắt một cái, lập tức cắt đứt phần lớn dây tơ, chỉ còn một phần nhỏ đang treo nàng lên.

Tay rốt cục được giải phóng, Sư Thanh Y chờ lúc vật kia bay đến gần, lập tức kéo lấy sợi tơ trong miệng nó, đồng thời tay phải cố sức vun đao, những sợi tơ trói buộc còn lại cũng vì thế mà nới lỏng, cả người Sư Thanh Y rốt cục thoát ly trạng thái thịt khô treo ngược, chuyển sang treo dưới cái miệng rộng của thứ kia.

Thứ kia không lường trước Sư Thanh Y sẽ dùng đến chiêu này, cất tiếng kêu thê lương, đôi cánh to lớn điên cuồng vũ động, quạt ra một cơn lốc.

Sư Thanh Y bị gió thổi lên má cảm giác đau như dao cắt, thân thể cũng lay động, dựa vào sự linh hoạt của cơ thể, nàng nhanh chóng trèo lên thân thể thứ kia, trở mình một cái, trực tiếp nhảy lên lưng nó.

Lúc đến được trêи lưng thứ kia, nàng mới có thời gian nhìn rõ hình dạng của nó.

Thứ này toàn thân đen kịt, hai lỗ tai nhọn dựng đứng, hai cánh bằng da, hai chân sau to khỏe dùng để bắt lấy con mồi, hai chân trước dính liền với cánh da, dường như có xu hướng thoái hóa.

Dáng vẻ cũng không khác một con dơi lớn lắm, bất quá hình dạng của đầu lại không giống, đầu dơi nhìn rất giống chuột, còn đầu thứ này lại rất giống dã lang, ở mỏ lộ ra nanh nhọn, trong khoang miệng có cơ quan chuyên biệt để phun tơ, quả thực là một con vật không đâu vào đâu.

Cho đến hiện tại Sư Thanh Y chưa thấy qua loại sinh vật biến dị cổ quái như vậy, bất quá sống chết trước mắt, nàng cũng không có hứng thú thay chuyên mục thế giới động vật làm nghiên cứu, chỉ quyết đoán cầm đao đâm vào đỉnh đầu của nó.

Một đao đâm xuống, lập tức tuôn ra một cổ máu tươi, thứ kia đau đến toàn thân co rút, vỗ đôi cánh lớn, điên cuồng mà lăn lộn trêи không trung.

Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy lông trêи lưng nó, không dám buông tay để tránh ngã xuống. Bất quá lăn lộn như vậy hơn mười vòng, ngón tay nàng cũng nắm chặt đến tê dại, dần cảm thấy có chút không chịu nổi rồi, đúng lúc này, trêи không trung đột nhiên rớt xuống hai con rắn dài một vàng một bạc, quấn trêи lưng vật kia, xuy xuy mà thè lưỡi ra.

Sư Thanh Y nằm sắp trêи lưng thứ kia, hai con rắn thoáng chốc liền bò đến, ngẩng đầu lên cùng Sư Thanh Y mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Nhân loại đối với rắn sợ hãi đều là xuất phát từ bản năng, Sư Thanh Y thấy cả người lạnh cóng, sau đó cơ thể cũng cứng nhắc, ngay cả hô hấp cũng đột nhiên đình trệ.

Rắn từ đâu đến?

Sư Thanh Y không dám cử động, thấy hai con rắn đột nhiên thay đổi phương hướng, quay sang há mồm cắn lên lưng con quái vật bên dưới.

Xem răng nành vươn dài của chúng, tuyệt đối là loại rắn cực độc, nọc độc trong nháy mắt chảy vào cơ thể thứ kia, theo mạch máu tiến vào hệ tuần hoàn cùng hệ thần kinh, thứ kia bị nọc độc làm tê liệt, động tác rõ ràng bắt đầu trì trệ, bay càng ngày càng thấp, nhưng vẫn còn giãy dụa không muốn từ bỏ.

Thứ kia chống cự đến hơi thở cuối cùng, cấp tốc bay đến vách đá phía bên kia, tựa như viên đạn bắn ra, không chút lưu tình mà đâm thẳng vào vách tường.

Sư Thanh Y bị nó kéo theo đâm vào đến đầu váng mắt hoa, đây rõ ràng là muốn cùng nhau chết chung, lúc va chạm phát ra xung lực mạnh đến nỗi đánh văng hai con rắn trêи lưng vật kia.

Nhận thấy bản thân gần như lâm vào tuyệt cảnh, Sư Thanh Y cũng bắt đầu trở nên quyết liệt.

Đừng xem nàng bình thường dáng vẻ ôn hòa lương thiện, thực tế nàng phi thường uyển chuyển, đối phương càng mạnh nàng lại càng quyết liệt, tựa như trúc ở trêи núi, cuồng phong bão táp đối với nó lực càn quét càng lớn, thì phản lực nó phát ra càng đáng sợ.

Nâng tay đâm thẳng xuống, lưỡi đao sắc bén sáng như tuyết hoàn toàn không cắm vào được trong cơ thể thứ kia, nàng lại rút lưỡi đao ra tiếp tục đâm xuống, như vậy nhiều lần, thứ kia cuối cùng cạn kiệt sức lực, cánh cũng nửa bất động, thân thể cấp tốc dọc theo vách đá rơi xuống.

Thứ kia hình thể to lớn, lức rơi xuống tuyệt đối sẽ mang theo một gia tốc cực lớn, Sư Thanh Y nắm chặt nó không dám buông, tiếng gió vù vù bên tay, tình cảnh này so với dùng xe chạy xuống sườn núi còn nguy hiểm gấp trăm lần.

Mắt thấy con quái vật kia sẽ rơi xuống, không trung đột nhiên phóng đến một thanh kiếm mang theo mãnh liệt hàn khí, thẳng tắp cắm vào đầu thứ kia.

Vì vậy thứ kia giống như xâu thịt dê bị cắm dính trêи vách đá, mũi kiếm xuyên thấy đầu thứ kia cắm sâu vào vách đá khiến việc rơi xuống dừng lại.

Thân thể Sư Thanh Y đột nhiên dừng lại, treo trêи thân thể thứ kia, trong nháy mắt yên lặng cùng tĩnh mịch gần như khiến nàng có cảm giác bản thân đang nằm mơ.

Lạc Thần chạy nhanh đến, ngực kịch liệt phập phồng.

Nàng đứng ở phía dưới, hướng Sư Thanh Y vươn tay, nhẹ giọng nói: "Xuống."

Sát ý trước đó bùng phát trong nháy mắt đều tan biến, Sư Thanh Y thả lỏng mà nhảy xuống.

Tay Lạc Thần vững vàng đỡ lấy thắt lưng nàng, dùng cái ôm ấm áp ôm Sư Thanh Y vào trong ngực giống như ôm trân bảo.

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn Cự Khuyết, thanh kiếm này từ trong tay Lạc Thần phóng ra, thứ kia ngay cả giãy dụa cũng chưa kịp giãy dụa một chút lập tức bị xuyên thành thịt nướng, ghim trêи vách đá.

Vũ Lâm Hanh nhất thời cảm thấy cái cổ phát lạnh, vô thức rụt vai lại.

Tay của chị họ nàng thật đáng sợ, lần sau trêu chọc ai cũng không dám trêu chọc nàng.

Sư Thanh Y vươn tay ôm lấy cổ Lạc Thần.

Lạc Thần ôm nàng đi đến bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo chút run rẩy: "Xin lỗi."