Đăng vào: 12 tháng trước
Sư Thanh Y đầu tiên là kinh ngạc, vô thức ngước mắt nhìn nhân viên tạp vụ, sau đó lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn đến chỗ Chương Thai Liễu.
Chương Thai Liễu sớm đã xoay lưng lại, nên không nhìn thấy vẻ mặt, bất quá Tiêu Dĩ Nhu đối diện hắn lại đang rất hứng thú nhìn sang bên này. Chính xác mà nói là đang nhìn Lạc Thần, hình như đang chờ đợi gì đó.
Nhưng Lạc Thần không có bất cứ biểu hiện gì, giống như ly cocktail chỉ là không khí.
Nhân viên phục vụ rời đi, Vũ Lâm Hanh trái lại cười đến đôi mắt hoa đào híp lại: "Yêu, Tiêu gia nhị tiểu thư kia phân biệt đối xử a."
Sư Thanh Y xoắn ngón tay, do dự chốc lát, đột nhiên hường nam nhân tóc vàng bên cạnh khẽ ngoắt tay, ý bảo hắn đến bên cạnh mình.
Nam nhân tóc vàng theo ý Sư Thanh Y tiến đến, cúi người xuống.
Sư Thanh Y ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm: "Rượu cocktai này tên gọi là gì? Có điểm gì đặc biệt không?"
Vốn dĩ Sư Thanh Y thì thầm như vậy rõ ràng là không muốn bị người khác nghe thấy được, nhất là Lạc Thần, vì vậy chỉ có thể lén lúc hỏi nhỏ.
Ai ngờ nam nhân tóc vàng này lại thiếu ý tứ như vậy, thẳng lưng, không hề cố kỵ mà dùng ngữ điệu bình thường trả lời, còn mượn cơ hội quảng cáo cho ngư lang quán: "Đây là loại thức uống đặc sắc của quán, lão bản cho nó một cái tên là "dã hữu mạng thảo", là loại rượu pha chế đặc biệt nhất của bọn tôi."
Sư Thanh Y: "……."
Cô không thể nói nhỏ một chút sao?
Sư Thanh Y nghiêm mặt xoay qua vừa đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Thần. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt láy của Lạc Thần vĩnh viễn sâu thẳm trầm tĩnh như vậy, nhìn đến Sư Thanh Y một phen quẫn bách xấu hổ.
Dã hữu mạng thảo (cỏ dại ngoài đồng), kỳ thực có một điển cố trong kinh thi.
Hữu nhất mỹ nhân, thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyệt hề.
(có một mỹ nhân, thanh khiết dụi dàng.
Tương ngộ, cùng ta thề nguyện.)
Tuy nói là do Chương Thai Liễu yêu thích nên đặt một cái tên cổ vận phong nhã, nhưng nói trắng ra, cũng ngụ ý là "gặp gỡ"
Hiện đại dùng từ không hàm xúc như người cổ đại, rất nhiều từ dùng tương đối trực tiếp. Vì vậy những người không hiểu kinh thi, dĩ nhiên sẽ không hiểu "dã hữu mạng thảo" nghĩa là gì, nhưng Sư Thanh Y lại hiểu hơn nữa còn hiểu rất rõ.
Lúc hiểu được, nàng đối với việc Tiêu Dĩ Nhu đặc biệt mời riêng Lạc Thần một ly "dã hữu mạng thảo" đương nhiên là bắt đầu có cảm giác khó chịu.
Mà Lạc Thần đối với ý tứ của "dã hữu mạng thảo" lại rõ đến không thể rõ hơn, nàng cái gì cũng không nói, mà chỉ ái muội nhìn chằm chằm Sư Thanh Y.
Tiêu Dĩ Nhu trước đây đã từng gặp qua Lạc Thần, hơn nữa lúc đó Lạc Thần còn ở cửa quán bar giúp nàng giải vây, khó tránh khỏi nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, bắt đầu cảm thấy dạ dày có chút đau.
Bấm ngón tay tính toán, nàng đã có một thời gian rất dài không bị đau dạ dày a.
Vũ Lâm Hanh hăng hái bừng bừng tự mình rót một ly rượu, đưa lên chóp mũi, ưu nhã ngửi hương thơm, vừa quan sát vừa nói: "Rượu này không tệ."
Nàng nhấp một ngụm, sau đó chỉ vào ly cocktail trước mặt Lạc Thần, cười đến giống hồ ly: "Dã hữu mạng thảo, dã hữu mạng thảo, tương ngộ cùng tớ thề nguyện, thật không ngờ Tiêu gia nhị tiểu thư cũng rất có tâm tư a. Sư Sư, trước đây cậu không phải muốn tớ điều tra Tiêu gia sao, tớ nghe lời cậu đi điều tra, phát hiện Tiêu Dĩ Nhu này rất thích đi club, đi mua sắm, nếu không cũng đến bar, không nghĩ tới cô ta hiện tại lại đến loại quán bar này."
Nói đến đây, giọng nói nàng trầm thấp mà vui vẻ, giống như đang xem trò vui.
"Loại quán bar này, còn loại khác là gì?" Sư Thanh Y mơ hồ đoán được, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
"Les bar." Vũ Lâm Hanh híp mắt cười nhìn Lạc Thần: "Trước đây là Les bar, hiện tại là ngưu lang quán, có vẻ như cô ta nam nữ điều ăn a. Tớ nói chị họ cậu, cậu phải cẩn thận một chút."
Lạc Thần bất động thanh sắc đẩy ly cocktail ra, lười trả lời Vũ Lâm Hanh.
Sư Thanh Y lại đặc biệt không vui, buồn bực hừ một tiếng: "Vũ Lâm Hanh cậu ít nói nhảm đi, chúng ta đến làm chính sự, đừng lo đông lo tây nữa."
"Điều này sao lại là lo đông lo tây? Sư Thanh Y đồng chí, cái này gọi là chiến lược hậu phương a."
Vũ Lâm Hanh bắt đầu giả bộ thâm trầm: "Các đồng chí, các người nghĩ xem, hiện tại chúng ta đang điều tra Tiêu gia, mà vị Tiêu Dĩ Nhu này lại là một trong hai đương gia. Hiện tại cô ta đối với Lạc Thần đồng chí có ý tứ, chỉ cần Lạc Thần đồng chí biết thời biết thế, sử dụng mỹ nhân kế, thành công đánh vào doanh trại của quân địch, thăm dò tin cơ mật, chúng ta còn sợ không thể giành được thắng lợi cuối cùng sao? Đó chính là ba mươi sáu kế, mỹ vi thượng sách, xong vào hang cọp, cũng chính là…."
"Câm miệng." Sư Thanh Y nhíu mày, chỉ còn thiếu đập bàn đứng dậy.
Cũng may nàng đủ tu dưỡng, âm thầm xiết chặt ngón tay, ánh mắt khóa lấy Vũ Lâm Hanh, chậm rãi nói: "Vũ đồng chí, hành vi này của cậu chính là bỏ mặc an nguy của đồng đội, đẩy đồng đội vào hố lửa, đây là vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn chủ nghĩa cực đoan tư tưởng. Xem ra chúng ta cần mở một lần bồi dưỡng tư tưởng, hảo hảo mà thay cậu kiểm điểm, nếu như cậu tiếp tục cố chấp, tớ sẽ hướng Đảng báo cáo, tạm thời miễn trừ quyền hạn của cậu."
Vũ Lâm Hanh khoát tay ngăn lại, kháng nghị: "Tớ là Tổng tư lệnh, các người không thể đối với tớ như vậy."
"Tốt." Sư Thanh Y lạnh như băng nói: "Từ giờ trở đi, cả quyền phát ngôn của cậu cũng không có."
Hai người đang khẩu chiến, Lạc Thần lại mạn bất kinh tâm đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi đến bên kia.
Sư Thanh Y kinh ngạc, còn Vũ Lâm Hanh lại vội vã gọi nàng lại: "Chờ một chút, cậu đi đâu?"
Lạc Thần quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn Vũ Lâm Hanh, giọng nói nhạt nhẽo: "Vũ tổng tư lệnh. Cậu mới vừa rồi không phải nói, dùng mỹ nhân kế sao?"
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà đi tiếp.
Vũ Lâm Hanh: "…….."
Sư Thanh Y: "………"
Mắt thấy Lạc Thần đã đi xa, Vũ Lâm Hanh cầm ly rượu, ngượng ngùng mà nói một tiếng: "Mới vừa rồi tớ chỉ nói đùa thôi, thật không ngờ chị họ cậu lại nghiêm túc như vậy, thực sự nàng sẽ làm sao. Chờ một chút, Sư Sư, cậu nhìn tớ như vậy làm gì, quá đáng sợ a, tớ lại không nợ tiền của cậu."
Sư Thanh Y nghiến răng nghiến lợi, phun ra từng chữ một: "Lần, sau, nếu, cậu, lại, nói, ra, chủ, ý, hồ, đồ, tệ, hại, nào, nữa, tớ, sẽ, lột, da, cậu."
Vũ Lâm Hanh rùng mình một cái, da gà đều nổi lên hết "……"
Sư Thanh Y khẩn trương nhìn Lạc Thần đi xa, rất nhanh, nàng phát hiện Lạc Thần cũng không phải đến chỗ Tiêu Dĩ Nhu cùng Chương Thai Liễu, mà chỉ rẽ vào một hành lang nhỏ, ánh đèn mờ nhạt rồi đi sâu vào trong.
Trêи đường có thể thấy mấy nam nhân ý đồ tiếp cận nàng, nhưng nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, một đường trực tiếp đi thẳng, bước chân tựa hồ có chút vội vã.
Sau đó, bóng lưng cao gầy của nàng khuất dần dưới ánh đèn mờ ảo, cuối cùng biến mất trong tầm mắt Sư Thanh Y.
"Kỳ lạ, không phải nàng dự định dùng mỹ nhân kế sao, thế nào lại đi chỗ khác rồi?" Vũ Lâm Hanh cầm ly rượu, buồn bực.
Sư Thanh Y cắn môi dưới, không nói chuyện, ngón tay lại vô thức muốn lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Lạc Thần hỏi tình hình.
Nhưng nhớ đến thần sắc vừa rồi của Lạc Thần, nàng lại bỏ đi ý nghĩ này, lựa chọn yên lặng chờ đợi.
Hai mươi phút trôi qua, Lạc Thần vẫn chưa trở lại
Trái lại Chương Thai Liễu cùng Tiêu Dĩ Nhu bên kia đã nói chuyện xong, một nam một nữ đứng dậy, thản nhiên tiến đến chỗ của Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh.
Tiêu Dĩ Nhu đi ở phía trước, đầu tiên là bắt chuyện cùng Vũ Lâm Hanh, tiếu ý mềm mại: "Vũ tiểu thư, không nghĩ đến đây cũng có thể gặp được cô, thật là có duyên."
Vũ Lâm Hanh gia nghiệp to lớn, giao thiệp rộng, nên cũng có sự tiếp xúc nhất định với những tiểu thư công tử này, mỗi người hiểu biết một chút về nhau, nàng đứng lên, khéo léo trả lời: "Tiêu tiểu thư, cảm ơn rượu của cô. Lần sau có cơ hội, tôi mời cô."
"Vũ tiểu thư khách sáo rồi." Tiêu Dĩ Nhu nói xong, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Sư tiểu thư, xin chào, Nhị thúc thường nhắc cô với tôi, tôi còn đang hy vọng lúc nào đó được gặp cô đây."
Nàng nói xong lời khách sáo, Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng khách sáo cùng nàng, đứng thẳng người mỉm cười nói: "Xin chào, chú Tiêu cũng có nhắc đến cô. Lần trước chúng ta không phải đã gặp qua một lần sao?"
Tiêu Dĩ Nhu nói: "Lần trước chỉ là gặp mặt, cũng không nói chuyện nhiều, lần này rốt cục chính thức quen biết. Chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt, chi bằng chúng ta làm bạn, sau này cũng sẽ thuận tiện hơn."
Nàng cười đến ý tứ sâu xa, Sư Thanh Y đương nhiên là đã nhìn ra, trong lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài mặt một vẻ, tiếp tục bất động thanh sắc cười: "Dĩ nhiên, từ giờ trở đi chúng ta chính là bạn bè. Tiêu tiểu thư, lúc rảnh rỗi liên lạc."
Tiêu Dĩ Nhu liếc mắt nhìn ly cocktail chưa từng được động đến trêи bàn, hỏi: "Người bạn ngồi ở đây của các người, hình như nàng đã đi rất lâu rồi."
Sư Thanh Y trong lòng cười nhạt, nhưng vẻ mặt không đổi, nói: "Nàng đi toilet thôi."
Tiêu Dĩ Nhu nghe xong, dừng vài giây, mới ngước mắt thân mật vỗ vai Chương Thai Liễu, nói: "Tôi có chút việc phải đi trước. Thai Liễu, các nàng không phải tìm anh có chút việc sao, anh cùng các nàng trò chuyện đi."
Hai người lời nói và cử chỉ thân mật như vậy, hoàn toàn không giống như là lão bản cùng khách, ngược lại rất giống bạn bè thân thiết.
Chương Thai Liễu gật đầu, nhìn Tiêu Dĩ Nhu rời đi, lúc này mới chuyển ánh mắt, mỉm cười nhìn Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh.
"Đinh Tử Khản đã nói cho tôi biết." Giọng nói của nam nhân vô cùng trầm ấm, ôn hòa như nước: "Hai vị đến tìm tôi, có chuyện gì?"
Quân tử như nước.
Quân tử như ngọc.
Nam nhân này thực sự tuấn đến thái quá, cũng mỹ đến thái quá, đôi mắt đen láy sâu thẳm, mũi cao thẳng, dáng vẻ côn sơn ngọc chất. Nhất là dưới chân mày bên trái khóe mắt có một nốt ruồi rất nhỏ, tựa như gọt lệ khiến người luyến tiếc.
Hơn nữa hắn có mái tóc dài như thác đỗ, hòa hoa phong nhã, lại xem lẫn vài phần cao quý giống như hắn vốn dĩ không thuộc vè nơi phong nguyệt.
Sư Thanh Y yên lặng nhìn hắn, cảm giác khác thường lại sâu thêm vài phần.
"Sư tiểu thư?" Chương Thai Liễu thản nhiên cười, nhắc nhở nàng.
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, nén xuống cảm giác khác thường trong lòng, nói: "Chương lão bản, mời ngồi. Lần này bọn tôi có một số việc muốn hỏi thăm Chương lão bản đây, hy vọng Chương lão bản không sẽ không phiền."
Chương Thai Liễu ngồi xuống, ngón tay thon dài đan lại, đặt ở trêи bàn, tiếu ý như xuân phong ấm áp: "Vụ án mạng kia sao? Gần đây có rất nhiều người tìm tôi, cũng không ngoài chuyện này."
Nam nhân này thoạt nhìn nói chuyện rất hòa nhã.
Không biết con người thế nào.
Sư Thanh Y giọng nói ôn hòa: "Chương lão bản đúng là người thông minh. Bởi vì vụ án đó liên quan đến vài người bạn của tôi, cho nên xin chương lão bản giúp đỡ."
Nói đến đây, nàng đem ảnh của nạn nhân cùng Tạ Gia Bội đưa đến trước mặt Chương Thai Liễu.
Chương Thai Liễu không nhanh không chậm nhìn tấm ảnh, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ảnh của Tạ Gia Bội nói: "Vị tiểu thư này là khách của bọn tôi, buổi tối bốn ngày trước nàng đã ở Liễu Sắc, sáng sớm hôm sau mới rời đi. Còn vị kia…."
Hắn nhìn vào tấm ảnh của nạn nhân, thẳng thắn nói: "Nàng là khách quen của tôi."
Lời của hắn, cùng đầu mối Sư Thanh Y nắm giữ đều vô cùng ăn khớp, vấn đề của Tạ Gia Bội đã chính thức xác định, không cần truy hỏi nữa, hiện tại chỉ còn lại nạn nhân.
Sư Thanh Y một bên cẩn thận quan sát cử chỉ sắc mặt, tìm sơ hở của Chương Thai Liễu, một mặt nói: "Buổi tối hôm đó, vị tiểu thư này cùng một chỗ với Chương lão bản sao?"
Chương Thai Liễu ôn nhã cười rộ lên: "Sư tiểu thư, cô đây là đang xem tôi như nghi phạm để tra án sao?"
"Nào có, Chương lão bản hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn biết rõ một chút, bạn học này của tôi trước khi chết đã từng làm gì, từng tiếp xúc với ai. Nếu như cảm thấy có chỗ nào mạo phạm, xin Chương lão bản không nên để ở trong lòng."
Chương Thai Liễu cũng không để ý, nói tiếp: "Sư tiểu thư, cô cũng biết, nàng là khách quen của tôi, đương nhiên là tôi phải tiếp nàng rồi. Đêm đó tôi cùng với uống rượu ở quầy bar, nàng có chút say nên trở về nhà trước. Mấy người bạn của nàng đã đặt phòng nên ở lại qua đêm. Về phần chuyện sau đó, tôi cũng không rõ ràng lắm, mãi đến sau đó mới biết nàng gặp bất trắc."
Hắn nói rất bình tĩnh, rất đạm nhạt, không có bất luận cảm xúc gì.
Cái gì cũng không nhìn ra.
Mà sự bình tĩnh lãnh đạm này của hắn, lại vô cùng phù hợp với nghề nghiệp và thân phận của hắn. Hắn là nam nhân ở nơi phong nguyệt, bất kể dung mạo tuấn mỹ ôn nhu bao nhiêu, thì trong lòng vẫn sắc lạnh, vì vậy mà ngôn hành của hắn càng không chê vào đâu được.
Sư Thanh Y nhìn không thấu hắn, nhưng căn cứ những gì hắn nói, vẫn có thể xác định phần lớn là sự thật.
Có lúc Sư Thanh Y hỏi bóng gió vài câu, nhưng cũng không thu được bất cứ manh mối gì.
"Cảm ơn Chương lão bản. Lần này đã quấy rầy, thực sự xấu hổ." Sư Thanh Y là một nữ nhân biết chừng mực, lúc nào dừng thì dừng.
"Không có gì." Chương Thai Liễu xoay nhẹ chiếc nút trêи ống tay áo, nhìn chai rượu sang trọng trêи bàn, nói: "Các vị chiếu cố việc làm ăn của tôi, nên nói lời cảm ơn là tôi mới phải."
Cùng nhau khách sáo vài câu, Chương Thai Liễu đứng dậy vội vàng đi làm việc khác, lưu lại Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh ngồi ở bàn nhìn nhau.
"Sư Sư, cậu cảm thấy hắn thế nào?" Vũ Lâm Hanh nâng má hỏi.
"Ôn hòa, hữu lễ. Nhưng có nhiều lúc, những thứ đó điều có thể chỉ là chiếc mặt nạ. Sư Thanh Y chau mày: "Hắn trả lời rất khéo, hoàn toàn vứt hết liên quan đến mình. Trước mắt chúng ta cũng không thu được đầu mối gì mới, nhưng bản thân Liễu Sắc vẫn có thể xem là một đầu mối cụ thể. Cho nên, bây giờ tớ có một dự định."
"Cái gì?"
Sư Thanh Y nói: "Phía sau Tiêu Dĩ Nhu quá rắc rối, liên quan đến rất nhiều phương diện, mà Chương Thai Liễu thoạt nhìn cùng Tiêu Dĩ Nhu giao tình không tầm thường, tớ sẽ chia làm hai hướng, một bên tìm người theo dõi Tiêu Dĩ Nhu, một bên tìm người theo dõi Liễu Sắc. Nếu như là hồ ly, ắt sẽ lộ ra cái đuôi thôi."
Vũ Lâm Hanh trầm ngâm, nhấp một ngụm rượu, sau đó mới nâng tay nhìn đồng hồ: "Chị họ cậu đi toilet cũng đi lâu như vậy? Mọi việc xong rồi, tính thời gian thì lúc này nàng cũng phải trở lại rồi chứ, cậu gọi điện thoại cho nàng thử xem."
Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Lạc Thần, chuông đỗ rất lâu, nhưng không ai bắt máy.
"Có lẽ nàng đang đặt ở chế độ yên lặng." Sư Thanh Y đứng lên: "Cậu ở đây chờ, tớ đi vào tìm chị ấy."
Vũ Lâm Hanh gật đầu, Sư Thanh Y rời khỏi chỗ ngồi, đi dọc theo hành lang trước đó Lạc Thần đã đi qua.
Cứ đi thẳng như vậy, đi đến toilet cũng không thấy Lạc Thần. Sư Thanh Y rời tầng một xa hoa truỵ lạc đi lên tầng hai, trêи đường lại tìm vài người hỏi thăm, kết quả cũng không ai thấy Lạc Thần.
Sư Thanh Y cầm điện thoại di động, đứng bất động trước cửa thang máy.
Lẽ nào nàng lên lầu?
Vì sao phải chọn chế độ yên lặng, là lo lắng có người gọi đến phát ra âm thanh sẽ quấy rầy nàng sao.
Suy nghĩ đến điểm này, Sư Thanh Y lại gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh, căn dặn nàng vài câu, sau đó cũng chuyển điện thoại của mình về chế độ yên lặng rồi mới vào thang máy lên lầu hai.
Lầu hai là hội trường, cửa của những hội trường này gần như đều đóng chặt, trêи hành lang nam nữ tới lui, Sư Thanh Y tìm ở tầng hai không có manh mối đành phải lên tầng ba.
Phòng ba ngoại trừ hành lang còn lại đều là phòng nghĩ.
Liễu Sắc là ngưu lang quán, trừ quán bar ở tầng một, hội trường ở tầng hai, tầng ba tất cả đều là phòng đơn dành cho khách, tương tự như khách sạn.
Tiếp tục lên đến tầng năm, rời khỏi thang máy, nàng phát hiện tầng này tương đối vắng vẻ.
Trêи hành lang gần như không có bóng người, một hành lang trải thảm dài về phía trước, sau đó là lối rẽ, Sư Thanh Y đi vài bước, chỉ thấy chỗ rất xa có một thân ảnh thon gầy của nữ nhân đa đi về phía trước.
Chân dài eo thon, tóc dài đen nhánh lắc lư, tư thái ưu nhã đoan chính, khiến Sư Thanh Y ngẩn ra.
"Lạc Thần!" Trong nháy mắt, Sư Thanh Y không cách nào khống chế vui sướиɠ trong lòng, nàng hô lên.
Nữ nhân kia nghe thấy được, cước bộ tựa hồ dừng lại, rồi lập tức đi càng nhanh, tựa như gió lạnh, một đường rẽ vào góc hành lang phía trước.
Sư Thanh Y vui mừng trong lòng Sư Thanh Y lập tức nguội lạnh, cũng không đuổi theo.
Bởi vì nữ nhân kia đang mặc áo sơmi màu đen.
Lạc Thần không phải mặc như vậy, nàng hôm nay ăn mặc vô cùng thanh nhã, hẳn là không có lý do gì trong một khoảng thời gian ngắn nàng lại đổi một bộ quần áo.
Đồng thời, nếu như Sư Thanh Y gọi nàng, không lý nào nàng lại không dừng bước.
Sư Thanh Y đứng tại chỗ kinh hãi chốc lát, biết bản thân nhận sai người. Nhưng trong khoảnh khác lúc nãy, nhìn thấy nữ nhân kia, nàng thực sự tưởng đó là Lạc Thần.
Nàng cùng Lạc Thần sớm chiều gặp mặt, những chuyện thân mặt đều đã làm, nếu nói Sư Thanh Y ngay cả da thịt trêи người Lạc Thần như thế nào đều hiểu rõ như lòng bàn tay cùng không quá, huống chi là bóng lưng của Lạc Thần.
Dù giữa biển người nàng cũng có thể chuẩn xác tìm được Lạc Thần.
Nhưng lần này, nàng lại nhìn lầm.
Tâm tình Sư Thanh Y đột nhiên chùng xuống, hít sâu một hơi, tiếp tục đi phía trước, chờ đi đến góc hành lang, trong không khí bắt đầu thoang thoảng một mùi hương rất đạm nhạt.
Mùi máu tanh.
Chuẩn xác mà nói, phải mùi máu thịt hỗn tạp vào nhau.
Khứu giác của Sư Thanh Y rất nhạy, loại mùi hương người thường không cách nào ngửi ra được, nàng lại có thể ngửi thấy.
Không biết có phải nàng xuất hiện ảo thính hay không, nàng thậm chí nghe được một loại âm thanh giống như dã thú đang cắn xé.
Loại cảm thụ quỷ dị này khiến Sư Thanh Y cả người trở nên cứng nhắc, nàng bắt đầu dọc theo hành lang đi đến từng căn phòng để tìm mùi hương đó.
Chờ lúc đi đến trước cửa phòng chứa đồ, nàng phát hiện cửa phòng đã bị kéo ra một khe nhỏ, còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc vô cùng suy yếu truyền ra từ bên trong.
Sư Thanh Y bước rất nhẹ, cẩn thận bước vào phòng. Dưới chân là thảm, vì vậy nàng bước đến gần căn bản là không gây ra bất cứ tiếng động gì.
Bốn phía đột nhiên yên lặng đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng thở dốc ngày càng trầm nặng có lẽ chỉ còn tiếng rêи rỉ nhỏ vụn. Ngoài ra không có âm thanh nào khác.
Sư Thanh Y khẽ đẩy cửa, chỉ có thể nhìn thấy bên trong một chồng chăn đơn xếp ngay ngắn trêи bàn, trêи mặt đất còn lại là một số đồ dùng khác.
Bên trong đầy rẫy mùi chất tẩy rữa cùng dung dịch khử trùng.
Nhận thấy động tĩnh trong phòng , Sư Thanh Y dời tầm mắt chuẩn bị tìm đúng cơ hội để bắt kẻ ẩn náo trong phòng. Ngay lúc nàng định hành động, phía sau cửa đột nhiên có một cánh tay vươn đến, chuẩn xác chế trụ nàng, sau đó nhanh như chớp kéo nàng vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, Sư Thanh Y bị người đó ôm chặt, mạnh mẽ kéo vào trong góc, giống như bị ma quỷ lôi kéo, không cánh nào tránh thoát.
Sư Thanh Y bị người đó từ phía sau ôm lấy, có thể cảm nhận được hai khỏa mềm mại của nữ nhân áp trêи lưng nàng, áp rất chặt, cùng lúc đó, hơi thở hỗn loạn nóng rực phả vào tai nàng, lay động những sợi tóc ở đó, cảm giác giống như bị một con quỷ quấn lấy.
Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vô thức giãy dụa.
Người đó ở phía sau ôm nàng rất chặt, cánh môi đặt trêи cổ nàng, hơi thở càng lúc càng nóng, cũng ngày càng thống khổ, gần như kiềm nén đau đớn mà hít lãnh khí.
Mặc dù khó chịu như vậy, nhưng nữ nhân kia vẫn thấp giọng, run rẩy khẩn cầu: "Thanh Y, ngoan, đừng cử động."
Giọng nói vô cùng quen thuộc, cổ hương khí bị mồ hôi nóng che lấy rốt cục theo nhiệt độ cơ thể của nữ nhân phía sau lan tỏa, hòa vào hơi thở của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y hoàn toàn kinh ngạc, cả người cũng buông lỏng: "…… Lạc Thần."