Chương 102: Chân tướng (thượng)

Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sư Thanh Y nghe thấy lập tức đứng lên đi đến chỗ khe đá kia.

Nàng đặc biệt cầm đèn pin đến gần chiếu chiếu, ánh sáng trắng càng làm nổi bật một mảnh đỏ chói ở sâu trong khe đá, chỉ cảm thấy đỏ rực vô cùng chói mắt.

Màu đỏ kia lúc vừa nhìn giống như một mảnh liền mạch trải rộng nhưng kỳ thật là do những phần tửđộc lập tạo thành, cảm giác có chút giống mộc nhĩ sinh trưởng dày đặc trêи thân cây.

Đôi mắt Sư Thanh Y rất tinh, có thể chuẩn xác phân rõ những cá thể này trong ranh giới sáng tối này, nhìn một lúc mới nói: "Thứ gọi lăng huyết này là thực vật?"

"Nói chính xác là một loại thực vật thần kỳ." Thạch Lan gật đầu nói: "Bám vào khe núi sinh trưởng, quanh năm không thấy mặt trời."

Tự nhiên có vô số loại thực vật thật sựđếm không xuể, đỉnh tuyết sơn, dưới biển sâu, miệng núi lửa, bất kể trong điều kiện nào cũng có các loại sinh mệnh kỳ diệu xuất hiện, điểm ấy Sư Thanh Y cũng không cảm thấy kỳ quái.

Khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là Thiên Mạch tự xưng là người thủ hộ canh giữ quỷ lâu, mà loại dược thảo có thể khống chế bệnh của Thiên Mạch lại đúng lúc sinh trưởng ở tầng năm của quỷ lâu.

Làm thế nào lại có việc trùng hợp như vậy.

Trêи đời trùng hợp rất ít, nhiều nhất chính là tất nhiên.

Những thứ tất nhiên này kỳ thực đều do con người sắp xếp mà ra.

Sư Thanh Y cẩn thận liễu cảnh trí xung quanh, nhận thấy loại lăng huyết sinh trưởng trong khe đá này số lượng cũng không ít, cách một khoảng là có thể thấy một cây, vì vậy nàng quay trở lại nói: "Những cây lăng huyết này không phải là sinh trưởng tự nhiên? Là có người đặc biệt trồng ở chỗ này, tầng năm kỳ thực là nơi trồng lăng huyết, đúng không?"

Thạch Lan lộ ra một loại thần sắc mờ mịt, phụ họa hồi đáp: "Đại khái là vậy. Có lẽ là người xây dựng cổ lâu năm đó trồng, một năm rồi lại một năm, đến bây giờ mới phát triển thành quy mô như hiện tại."

Sư Thanh Y hơi nhíu mày: "Cô nói đại khái, lẽ nào cô đối với quỷ lâu cũng không hiểu rõ?"

Thạch Lan lắc đầu: "Sư tiểu thư, có lẽ là hành vi của tôi trước đây đã gây hiểu lầm, khiến các người cho rằng tôi đối với bí mật của quỷ lâu chí ít có hiểu biết nhất định, nhưng thật ra cũng không phải như vậy."

Nàng đột nhiên cười cười, khó cóđược cười đến vô cùng thuần túy: "Tôi nhiều nhất chỉ có thể xem như công cụ của Thiên Mạch, tôi có thể ra vào quỷ lâu cũng đều là bởi vì Thiên Mạch, ngay cả lăng huyết cũng là do nàng nói cho tôi biết."

Sư Thanh Y nghe thế tựa hồ hiểu ra gìđó.

Trước đó nàng còn đang buồn bực vì sao Thiên Mạch không muốn người ngoài tiến vào quỷ lâu, tự ý tiến vào phải chết, nhưng lại có thể dung túng Thạch Lan cùng thôn dân ra vào quặng phỉ thúy, đồng thời cũng dung túng việc lạc động vô cùng tàn ác không hề ngăn cản, thì ra là bởi vì có lợi ích của nàng liên lụy trong đó.

Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, Sư Thanh Y cười lạnh nói: "Thiên Mạch xem cô như công cụ, cô cũng từ trong tay nàng chiếm được rất nhiều lợi ích, hai người các cô bất quá là đang lợi dụng lẫn nhau."

Thạch Lan trái lại thản nhiên thừa nhận, vẻ mặt hờ hững: "Tôi chưa từng cảm thấy bản thân là người tốt gì. Chỉ cần có lợi ích tôi sẽ làm, lợi dụng lẫn nhau thì đã sao."

Sư Thanh Y nhìn nàng, ánh mắt u lãnh, tạm thời không tỏ thái độ.

Thạch Lan thủ đoạn độc ác Sư Thanh Y đã thể nghiệm qua, đừng xem nàng hiện tại bị Sư Thanh Y bắt được đuôi, thành thành thật thật nếu hỏi tất đáp nhưng nội tâm nàng vẫn rất tàn ác.

Còn đối với Thiên Mạch, trong lòng Sư Thanh Y cảm giác vô cùng phức tạp.

Thiên Mạch người này thực sự không biết nên đối đãi như thế nào mới tốt. Lúc nàng lương thiện sẽ thật sự rất lương thiện, thế nhưng lúc nàng tuyệt tình lại tuyệt tình đến giống như một lưỡi dao sắc bén.

Thiên Mạch giống như một hợp thể hai mặt, dường như bản thân nàng cũng cũng phân liệt nhân cách giống như bệnh nhân cách phân liệt của nàng, làm cho người khác không thể nào phán xét cũng khó có thể nắm bắt.

Lúc Sư Thanh Y đang trầm mặc, Lạc Thần cách đó không xa lại đột nhiên nhíu nhíu mày.

Nàng bất động thanh sắc ngồi xuống đất, yên lặng nâng tay lên xoa mi tâm, nơi đó có một dấu chu sa, tựa như một giọt máu tịch liêu rơi trêи tuyết.

Dường như nàng càng lúc càng mệt mỏi.

Loại cảm giác miệt mỏi này không phải bởi vì trước đó nàng bị trọng thương đụng vào xương sườn mất nhiều máu mà là một loại mệt mỏi đến từ sâu trong thân thể.

Kỳ thực nàng hiểu rất rõ từ lúc đặt chân vào quỷ lâu thân thể bắt đầu phát sinh thay đổi. Bất quá do tính cách của nàng từ trước đến nay ẩn nhẫn, sẽ không biểu hiện ra ngoài, nếu như không nói ngay cả Sư Thanh Y vốn thân mật với nàng như vậy cũng không nhận ra.

Từ tầng một đến những tầng cao hơn, loại phản ứng này ngày càng mãnh liệt. Thân thể dường như vác theo một thứ rất nặng, dần dần gánh nặng tăng thêm, một lúc nào đó sẽ ép đến nàng không thở nổi.

Quỷ lâu như giống nhưẩn giấu một lực lượng nào đó thật sâu mà đâm vào cơ thể nàng.

Đang từng chút từng chút khiến nàng suy yếu, tường bước rút cạn sức lực của nàng.

Lạc Thần nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy, chậm rãi xoa mi tâm để thư giản một chút.

Nguyệt Đồng chạy đến nằm sấp bên cạnh Lạc Thần, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Sư Thanh Y đưa lưng về phía Lạc Thần nên đối với tất cả những việc đó không hề hay biết, mà chỉ tiếp tục cùng Thạch Lan nói chuyện với nhau: "Cho nên Thiên Mạch cho cô trừ tà hương, để cô có thể tự do ra vào quỷ lâu thay nàng hái lăng huyết chữa bệnh, còn cô lại lấy việc này làm điều kiện trao đổi, sưu cao thuế nặng trêи tay nàng lấy được giấy thông hành vào quỷ lâu, cùng thôn dân Quý Thọ Thôn tiến vào mỏ thu thập phỉ thúy, từ nay về sau quyền cao chức trọng, lại lấy được rất nhiều tài phú."

Nàng nói đến đây, ánh mắt càng trầm xuống, chậm rãi nói tiếp: "Bàn tính này thật sự đánh rất hay, nhưng xin hãy hồi tưởng một chút, mấy năm nay đã có bao nhiêu nữ nhân bị cô nhẫn tâm đẩy vào trong động? Bạn học của tôi Tào Duệ, mẹ hắn chính là bị cô hại chết. Từ đó về sau Tào Duệ thần kinh suy nhược, tồn tại ám ảnh, vẫn luôn cho rằng mẹ mình bị Thanh Đầu Quỷ ăn tươi, nhiều người chết trong tay cô như vậy lẽ nào cô không có một chút hổ thẹn nào sao?"

Thạch Lan ngồi dưới đất mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Sư tiểu thư, cô biết mùi vị của sự bần cùng sao?"

Nàng nhìn Sư Thanh Y, mỉm cười: "Các cô là người thành thị, từ nhỏ đã được nuông chiều, trắng da nộn thịt, dĩ nhiên sẽ không biết nỗi khổ của người ở trong núi sâu hẻo lánh. Quý Thọ Thôn trước đây thực sự rất nghèo, nghèo đến cô không cách nào tưởng tượng nỗi. Tương Tây vốn dĩ nghèo khó, huống hồ là một thôn nhỏ trong núi như bọn tôi, năm đó ở đây không có đường xá, cũng không có điện, ngay cả một trường tiểu học cũng không có, không có giáo viên nào đồng ý đến vùng núi này, lại ở đâu ra trường học? Chính phủ ở bên ngoài xây đô thị lớn, nhà cao tầng xây dựng một tòa lại một tòa, đường sắt xây một cái lại một cái thế nhưng có ai đến quan tâm bọn tôi không?"

Không nói lời nào, Thạch Lan nói tiếp: "Không ai quan tâm bọn tôi, bọn tôi bị vứt bỏ, vĩnh viễn chỉ có thể qua những ngày khổ cực. Ngày tháng quá cực khổ, bọn tôi cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền. Mãi đến có một ngày cơ hội xoay chuyển cuối cùng đến."

"Các người phát hiện quỷ lâu, thấy phỉ thúy bên trong?" Sư Thanh Y nói.

"Cũng không phải." Thạch Lan mặt không chút thay đổi phủ định: "Thật lâu thật lâu trước đây, người trong thôn cũng đã biết sự tồn tại của quỷ lâu. Lúc tôi còn nhỏ, đã từng nghe lão nhân trong thôn nói qua, trêи Thâm Vân Sơn có một hang động rất sâu, trong động có một tòa cổ lâu, là chỗ ở của Thanh Đầu Quỷ. Tương truyền vào thời thái tổ yên vị từng có một đám người mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ đi vào Thâm Vân Sơn tu kiến quỷ lâu dùng để cung phụng quỷ chủ của bọn họ, truyền thuyết về Thanh Đầu Quỷ chính là từ khi đó bắt đầu lưu truyền tới nay. Người trong thôn biết trong quỷ lâu chôn bảo tàng vô giá nhưng cũng không dám đến gần bởi vì mỗi một người tiến vào đều sẽ chết một cách vô cùng bi thảm, bị lời nguyền rủa, linh hồn bị giam giữ không cách nào siêu thoát. Vì vậy nhiều thế hệ trong thôn đều xem quỷ là nơi cấm kỵ, mặc dù biết bên trong có bảo tàng cũng không dám có chút suy nghĩ quá phận."

Nghe được cái gọi là cơ hội xoay chuyển cũng không phải bởi vì phát hiện quỷ lâu, trong lòng Sư Thanh Y liền hiểu rõ đó thật ra là cái gì.

Nàng nói: "Là bởi vì Thiên Mạch? Cô ta rốt cục là ai?"

"Đúng vậy." Thạch Lan nói: "Cô ta là yêu quái."

"Yêu quái." Vẻ mặt Sư Thanh Y đông cứng: "Vì sao nói như vậy?"

Sắc mặt Thạch Lan tái nhợt, dưới ánh đèn trắng bệch đến dọa người: "Bởi vì cô ta là từ trong quan tài đi ra."

Sư Thanh Y: "…."

Thạch Lan đè thấp giọng nói, tựa hồ muốn nói một bí mật rất lớn: "Cô ta là nữ nhân đi ra từ trong mộ. Khi đó tôi còn trẻ, vừa đúng vào năm 98."

"Năm 98?" Sư Thanh Y nỉ non

Năm 98, không phải lúc Quý Thọ Thôn bùng phát cổ trùng sao, sau đó Hoàng Hưng Văn lẻn vào thôn bí mật chụp ảnh chính là năm 98.

Thạch Lan nói: "Lúc đó trong thôn có người ở trêи núi phát hiện một phần mộ, cho rằng bên trong có bảo bối gì đó, thủy tinh đào xuống phía dưới nhìn thấy một cổ quan tài thủy tinh, ngay lúc đó Thiên Mạch mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ nằm ở trong quan tài. Mở quan tài, vốn định nhìn xem có vật bồi tán nào không, kết quả Thiên Mạch tỉnh dậy."

Vẻ mặt Sư Thanh Y ngày càng phức tạp.

Tình cảnh này quá quen thuộc rồi, quen thuộc đến khiến trong lòng nàng run lên.

Lúc đó nàng cùng Lạc Thần chính là gặp nhau như vậy.

Sư Thanh Y quay đầu lại, thấy Lạc Thần ngồi dưới đất cách đó không xa, cũng đang nhìn qua bên này, Thạch Lan nói những gì hẳn là nàng cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Có lẽ do bị thương nên sắc mặt Lạc Thần dưới ánh đèn tựa hồ có vẻ uể oải.

Nhẹ nhàng lay động, tựa hồ không phải là người của thế giới này, trong ánh mắt mơ hồánh lên một tầng sáng nhạt, tóc dài đem nhánh một phần buông xuống vai, bất ngờ khiến nàng tản mác chút cảm giác thê lương.

Trong một khắc kia Sư Thanh Y ngây ngẩn cả người.

Phát hiện Sư Thanh Y đang nhìn mình, Lạc Thần mỉm cười, hướng nàng yên lặng ra hiệu cho nàng không nên dừng lại, tiếp tục hỏi Thạch Lan.

Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác bất an, nên trong nhất thời không nói chuyện, Lạc Thần liền đối với Thạch Lan nhẹ giọng nói: "Sau đó?"

Thạch Lan liếc mắt nhìn Lạc Thần, nói: "Người nọ bị dọa đến chết khϊế͙p͙, bị Thiên Mạch bắt lấy, sau đó cùng nhau trở về thôn, Thiên Mạch hỏi hắn trong thôn là do ai cai quản, hắn trực tiếp nói ra tên thôn trưởng, hai người cùng nhau đi gặp. Lúc gặp cô ta thôn trưởng nơm nớp lo sợ mà đến tìm tôi, muốn tôi nghe lời, theo Thiên Mạch đi một chuyến, mục đích chính là đến quỷ lâu."

Sư Thanh Y hồ nghi nói: "Vì sao thôn trưởng phải tìm cô?"

Thạch Lan lành lạnh cười: "Thiên Mạch cần tôi, không có tôi cô ta không lấy được lăng huyết."

Sư Thanh Y quay đầu lại liếc mắt nhìn cái khe chật hẹp kia, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: "Cô có hóa cốt công."

Hóa cốt công của Thạch Lan vô cùng hiếm thấy, lúc trước ở trêи núi chính là dựa vào nó thoát khỏi khống chế của Lạc Thần, cái khe hẹp như vậy, trừ phi luyện qua hóa cốt làm thân thể ép nhỏ đến cực hạn mới có khả năng tiến vào khe hái lăng huyết.

Thảo nào trước đó Thiên Mạch phát bệnh lại nói những lời đó, chỉ có Thạch Lan mới có thể lấy được.

Thạch Lan nói: "Phải, trong thôn chỉ có tôi biết hóa cốt công, nên cũng chỉ có tôi đối với Thiên Mạch một ít. Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, thôn trưởng không thể làm gì khác hơn là phái hai nam nhân theo bảo vệ tôi, đồng thời cho tôi một chút lợi ích nên tôi mới đáp ứng. Trước khi xuống động vào quỷ lâu Thiên Mạch cho trừ tà hương, để tôi cùng hai nam nhân lên lầu."

"Vì sao chính cô ta không đi." Giọng nói Lạc Thần cực kỳ nhẹ, hỏi.

Lúc nói ra lời này, ngón tay nàng không tự chủ mà run rẩy một chút, bị Nguyệt Đồng nhìn thấy, liền vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay nàng.

Lạc Thần bất động thanh sắc đem ngón tay thu lại, đầu ngón tay dường như bị hàn khí bao phủ, không ngừng run rẩy.

"Bởi vì cô ấy sợ." Lúc này, trong ánh sáng mờ nhạt có một giọng nó truyền ra.

Không phải giọng nói của Thạch Lan, miệng Thạch Lan căn bản không nhúc nhích, là từ phía sau Thạch Lan truyền đến.

Giọng nói này tuy rằng nghe nhưđang cười, nhưng lại mơ hồ lộ ra sự mệt mỏi rã rời, giọng nói rất nhẹ, cùng Lạc Thần hiện tại không khắc biệt lắm.

Lạc Thần chau mày.

Sư Thanh Y nói: "Thiên Thiên."

Thiên Thiên đi đến, trêи trán thấm ra một tầng mồ hôi, nhưng vẫn tươi cười: "Lên tầng càng cao cô ta lại càng khó chịu, chết đi cũng càng nhanh."