Đăng vào: 12 tháng trước
Sư Thanh Y và Lạc Thần nghe nữ nhân nói, đồng thời chau mày.
Cự Khuyết tuyệt đỉnh danh kiếm thời Xuân Thu, thế cục xoay vần, hiện tại ngoại trừ những người lão luyện trong nghề như Dương thúc qua tỉ mỉ quan sát mới có thể nhận ra, những người bình thường căn bản không thể nào nhìn ra.
Khoảng cách của ba người lúc này xem như khá xa, nhưng nữ nhân lại có thể liếc mắt một cái nhận ra Cự Khuyết, vậy chỉ có một khả năng là nữ nhân này vô cùng quen thuộc với Cự Khuyết.
Thế nhưng trước khi Cự Khuyết xuất hiện ở hội đấu giá Hoàng Đô vẫn luôn bị chôn trong dưới lòng đất, từ trầm tích trêи thân kiếm cho thấy ít nhất cũng bị chôn vùi ít nhất vài trăm năm, vậy nữ nhân này thế nào lại quen thuộc với thanh cổ kiếm này?
Sư Thanh Y càng suy nghĩ càng cảm thấy cổ quái.
Ba người đứng giữ đàn hồ điệp lam sắc, trong lòng mang tâm sự mà cùng im lặng.
Một lúc lâu, nữ nhân rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Tôi cho các người một cơ hội nữa, đi gọi bọn họ quay trở lại. Chuyện hôm nay phát sinh tôi có thể xem như không biết."
Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Nếu như bọn tôi cự tuyệt thì sao?"
Ánh mắt băng lãnh của nữ nhân xuyên qua mặt nạ phóng đến.
"Bọn tôi cự tuyệt." Sư Thanh Y suy nghĩ xong rồi, không chút nào nhượng bộ nói tiếp: "Mạng người quan trọng, bạn của tôi có người trúng cổ, cần vào động tìm cách giải cổ trùng."
"Đây là cấm địa, không ai có thể vào."
"Vậy vì sao Thạch Lan cùng thôn dân có thể vào động lấy quặng?" Thấy nữ nhân ra lời cảnh báo, Sư Thanh Y cũng lưu loát hỏi ngược lại: "Bọn họ hàng năm đều sẽ đến lấy phỉ thúy, thậm chí còn tàn nhẫn sát hại nhiều nữ nhân, dùng làm tế phẩm, nghe Trần Húc Đông nói cô ở vùng lân cận, cô không thể nào không biết. Nếu cô đã biết, vậy tại sao không ngăn cản, trái lại để mặc bọn họ vào động? Chẳng lẽ cô có hai tiêu chuẩn đối đãi khác nhau?"
Bị Sư Thanh Y chất vấn, ánh mắt nữ nhân càng trầm xuống, cắn môi không trả lời.
Sư Thanh Y thấy phản ứng của nữ nhân, biết là có hy vọng, nói tiếp: "Còn nữa, mỏ phỉ thúy trong ngọn núi này vốn dĩ thuộc về chính phủ, không thể chiếm hữu tư nhân như vậy, nếu như không có phê duyệt, tuyệt đối nghiêm cấm tự ý khai thác. Tất cả đều phải do chính phủ định đoạt, cô cấm bọn tôi vào động, xin hỏi cô lấy quyền gì?"
Vẻ mặt của Sư Thanh Y rất nghiêm túc, cố ý nói thao thao bất tuyệt.
Nữ nhân kia càng thêm trầm lặng: "….."
Sư Thanh Y nói: "Thứ ba, tôi chỉ muốn khuyên cô làm một công dân lương thiện, không nên động một chút là nói muốn giết người, hiện tại là xã hội pháp trị, cách làm của cô là muốn ăn cơm tù sao? Nhìn cô tuổi tác còn trẻ, thành một nữ nhân sa chân lầm đường thì rất đáng tiếc."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đối mặt với nữ nhân sắp "sa chân lầm đường" này vẻ mặt của nàng nhìn không ra được bao nhiêu đáng tiếc.
Nữ nhân: "…."
Lạc Thần dùng mũi kiếm chống trêи mặt đất, không nói câu nào ở bên cạnh lắng nghe, có vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Nữ nhân được gọi là Hồ Điệp kia cuối cùng nhìn về phía Sư Thanh Y bạo phát: "Sứ mệnh của tôi chính là canh giữ ở đây, giết các người thì thế nào? Ở đây thâm sơn cùng cốc, cho dù thi thể các người thối rửa cũng không có ai biết."
Trong lòng Sư Thanh Y thầm nghĩ nói lý với cường đạo đúng là vô dụng, nói được ba câu sẽ đánh nhau, lý lẽ lúc này cũng trở thành một cái bình hoa trang trí a, vì vậy nàng nhanh chóng rút đao quân dụng ra chuẩn bị đối phó.
Nữ nhân không chút nào để ý đến, ánh mắt liếc nhìn về phía Lạc Thần, khinh thường nói: "Không biết cô dùng Cự Khuyết này, quen tay hay không?"
Khóe môi Lạc Thần khẽ cong đem Cự Khuyết trong tay vun lên, mũi kiếm hướng về phía nữ nhân, ánh mắt nhạt nhẽo: "Vậy liền xem thử."
Không khí dường như ngưng động, tất cả giống như một viện đạn được lên nòng, chỉ còn chờ lúc bắn ra.
Giây tiếp theo, Lạc Thần thi triển khinh công nhảy lên như một nai trắng ưu nhã, hướng về phía rừng cây rậm rạp phía nữ nhân, Sư Thanh Y cầm đao theo sau.
Nữ nhân đưa vật nhỏ màu xanh ngọc bích lên miệng thổi, trong giai điệu yết ớt, tiết tấu bắt đầu biến hóa, đàn lam sắc hồ điệp chen chúc khắp trời chia ra làm ba, nghe theo điều khiển của nữ nhân cuốn thẳng vào trong rừng cây.
Cây trong rừng rất cao, so với bên ngoài luôn bí ẩn hơn rất nhiều, là một nơi thuận lợi để chiến đấu.
"Tìm một chỗ lẩn tránh, đừng hít vào phấn bướm." Lạc Thần dặn dò Sư Thanh Y nói.
"Chị cẩn thận." Mắt thấy đàn hồ điệp sắp đuổi đến, Sư Thanh Y vội vã tránh đi, trốn vào một gốc cây có cành lá rậm rạp.
Nàng biết hiện nay rất khó xử lý đàn hồ điệp có mang phấn độc này, chỉ cần Lạc Thần xử lý được chúng những thứ còn lại đều rất đơn giản.
Sư Thanh Y căng thẳng đứng nấp sau gốc cây, bên kia Lạc Thần vun lên Cự Khuyết, mũi kiếm mềm dẻo ép vào thân một cây đại thụ.
Nàng sử dụng chính là độ mềm dẻo linh hoạt của thân kiếm, lực đạo vừa tác động đến vỏ cây, thân cây không nhúc nhích nhưng lá trêи tán cây lại đột nhiên lả tả trút xuống như tuyết rơi.
Chẳng qua là không đợi đến lá cây rơi xuống đất Lạc Thần đã thuận tay dùng nội lực thoa tưng đám lá cây khiến chúng tụ lại một chỗ giữa không trung, trong nháy mắt lại bị Lạc Thần phát lực đẩy đi.
Lá cây phân tán theo những quỹ đạo khác nhau trêи không trung, thoạt nhìn rõ ràng chỉ là lá cây nhẹ nhàng vũ động như vậy nhưng trước đó được Lạc Thần dùng nội lực phát tán dường như đã trở thành một đám phi tiêu mỏng như long vũ, chỉ chờ cắm vào yết hầu.
Lá cây sau khi phân tán, số lượng đặc biệt lớn, hồ điệp trêи không trung cùng lá cây va chạm, những con hồ điệp vốn dĩ đang mềm mại bay lượng lập tức bị lá cây mỏng như lưỡi dao đánh trúng rơi xuống mặt đất.
Một nhóm hồ điệp rơi xuống, lại có một nhóm khác bay đến trước mặt, Lạc Thần lui về phía sau vài bước, tiếp tục run lá cây, lần thứ hai chặn đứng sự tấn công của đàn hồ điệp.
Nàng thành thạo di chuyển giữa đàn hồ điệp vào lá cây, giống như có thêm một con bạch sắc hồ điệp đang bay lượn.
Nữ nhân kia thấy đàn hồ điệp nàng cất công huấn luyện cư nhiên bị Lạc Thần dễ dàng khắc chế, rõ ràng có chút hoảng loạn, mà sự lợi hại của Lạc Thần nàng cũng đương nhiên là lĩnh ngộ được.
Sư Thanh Y nhắm chuẩn lúc nữ nhân đang rối loạn, lặng lẽ từ phía sau thân cây tiến đến chỗ nàng.
Lạc Thần tạm thời ngừng tay, bình tĩnh nói: "Nuôi bướm tổn hao rất nhiều tâm sức, nếu trong lòng cô có nửa phần đáng tiếc thì nên để chúng thoái lui."
Nữ nhân buồn bực nói: "Tôi sẽ không để các người vào động. Trước đó tôi đã bảo các người rời đi, vì sao lại cố chấp như vậy?"
Lạc Thần nói: "Bọn tôi chỉ vì cứu người."
Nữ nhân nói: "Các người đi vào, sẽ chết."
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Đi vào có thể sẽ chết, nếu không đi nhất định sẽ chết. Nếu đã như vậy vẫn là đi vào tốt hơn."
Giọng nói của nữ nhân ép đến trầm thấp: "Cô rốt cục là người từ đâu đến?"
Lạc Thần không đáp lại.
Cùng lúc đó, Sư Thanh Y cấp tốc lao ra, lách đến phía sau nữ nhân, tay trái giữ lấy cổ nàng, tay phải dùng đao kề vào cổ nàng.
Cả người nữ nhân cứng đờ.
"Lúc này cô thực sự đã sa chân rồi, tôi trước đó đã khuyên cô." Sư Thanh Y nhẹ nhàng cười: "Thông minh một chút, mau thổi sáo ngọc."
Quỷ liên đeo trêи cổ tay trắng nõn của nàng dưới ánh nắng trở nên đặc biệt xinh đẹp quyến rũ.
Nữ nhân bị nàng khống chế, ánh mắt nhìn xuống liền thấy vòng tay hồng ngọc đeo trêи cổ tay Sư Thanh Y, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc.
"Thổi." Sư Thanh Y lặp lại.
Thái độ của nữ nhân dường như đột ngột hòa hoãn, thuận theo ý của Sư Thanh Y, thổi sáo ngọc.
Tiếng sao phát ra, đàn hồ điệp nghe theo điều khiển mà bay đi.
"Để tránh cô động tay động chân vào cơ quan trong lúc bọn tôi đi xuống động, tôi phải để cô đi theo bọn tôi một chuyến." Sư Thanh Y dùng dao kề vào cổ nàng, buộc nàng phải theo đến cửa động bên kia, vừa đi vừa nói: "Đến phía dưới, dĩ nhiên tôi sẽ thả cô đi."
Nữ nhân theo bước đi của Sư Thanh Y, ánh mắt bắt đầu đông cứng, dường như cố định trêи cổ tay nàng.
"Tôi thấy cô cũng không phải người xấu." Sư Thanh Y giảm bớt lực đạo ở tay vốn đang dùng chế trụ nàng: "Vừa rồi hồ điệp tấn công cũng không hung ác, cô dường như cũng không phải thực sự muốn giết bọn tôi mà chỉ muốn làm cho bọn tôi biết khó mà lui, có đúng hay không?"
Nữ nhân khẽ hừ nhẹ một tiếng.
"Tôi tin tưởng cô sẽ nghe lời. Hồ Điệp tiểu thư." Sư Thanh Y nở nụ cười: "Mặt khác, nếu như cô sợ chúng tôi động tâm đối với mỏ phỉ thúy này, vậy thì có thể yên tâm. Tìm được thứ để giải cổ trùng như cô đã nói, bọn tôi sẽ rời khỏi, phỉ thúy tôi không có hứng thú."
Hồ Điệp trầm mặc, Lạc Thần buộc chắc Cự Khuyết đi đến bên cạnh lồng sắt, phát hiện lồng sắt không ở phía trêи.
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, cảm thấy kỳ quái: "Vũ Lâm Hanh quên đẩy chốt cơ quan sao?"
Tuy rằng nói loại cơ quan này trêи dưới đối ứng, phía trêи cũng có thể điều khiển đi lên hoặc đi xuống, nhưng nếu dựa theo lẽ thường mà nói nếu như Vũ Lâm Hanh sau khi đến phía dưới, ra khỏi lồng sắt hẳn là sẽ chủ động đẩy chốt cơ quan để lồng sắt di chuyển lên trêи báo tin bình an cho những người ở phía trêи.
Tình huống trước mắt cùng dự doán của Sư Thanh Y có chút bất đồng.
"Không phải." Lạc Thần ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn bùn đất có chút ẩm ướt trêи mặt đất.
Vốn dĩ mặt đất nơi này khô mà rời rạt, hiện tại cư nhiên có một số chỗ ẩm ướt ngưng kết lại, cho thấy vừa có người đi qua chỗ này.
Trêи mặt đất ẩm ướt ẩn hiện dấu chân mất trật tự mới giẫm lên không lâu, nhìn kϊƈɦ cỡ thì phải là thuộc về chân của nữ nhân.
Lạc Thần đẩy chốt cơ quan, khiến cho lồng sắt đi chuyển lên, nói: "Vừa rồi có người nhân lúc hỗn loạn xuống phía dưới. Không biết là người từ phương nào."
Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh, Tô Diệc còn đang ở dưới động chờ tiếp ứng, trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên dâng lên một loại cảm giác cực độ bất an.
Nàng đè thấp giọng nói: "Chúng ta nhanh xuống phía dưới."
Lạc Thần đưa tay giữ chặt Hồ Điệp, dẫn nàng vào trong lồng sắt, Sư Thanh Y cũng nhảy vào, đẩy chốt cơ quan, lồng sắt bắt đầu đi xuống đáy động.
Trước mắt nhanh chóng chìm vào một mảnh đen đặc như mực nước, bóng đen mở rộng miệng nuốt tất cả vào.
Sư Thanh Y mở đèn pin, trong lồng sắt chiếu ra một mảnh trắng bệch chói mắt, chiếu vào mặt nạ quỷ của Hồ Điệp, dữ tợn đến khiến trong lòng phát lạnh.
Ba người không nói lời nào, chỉ có mùi hương cũ kỹ ẩm ướt quanh quẩn.
Lồng sắt cuối cùng xuống đến đáy động, Sư Thanh Y cũng không giữ Hồ Điệp làm gì nữa, lập tức nhảy ra khỏi lồng sắt, cầm đèn pin dò xét xung quanh.
Loại đèn pin này lực xuyên thấu rất mạnh, có thể chiếu đến những chỗ rất cao rất xa, Sư Thanh Y chiếu rọi xung quanh một lần nhưng ngay cả tóc của bốn người trong nhóm Vũ Lâm Hanh cũng không thấy một sợi.
"Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y kêu vài tiếng, tuy nhiên chỉ thu được tiếng vọng trống rỗng.
Lạc Thần quét đèn pin một vòng, cũng không phát hiện gì.
"Không thấy bọn họ đâu cả." Giọng nói Sư Thanh Y rét run: "Bọn họ không thể không đợi chúng ta, ở đây lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện."
Lạc Thần vuốt nhẹ tóc của nàng, nhẹ giọng an ủi: "Đi vào trong tìm bọn họ. Ở đây không có bất cứ vết máu nào, cũng không có dấu vết gì khác thường, như vậy cho thấy chí ít bọn họ ở nơi này không hề bị thương."
"Chỉ hy vọng như thế."
Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, đang muốn đi sâu vào bên trong nhưng vừa đi được vài bước, nàng lại quay đầu, nặng nề nói: "Hồ Điệp tiểu thư, cô trở về đi. Cô cũng đã thấy tình huống hiện nay, bọn tôi bây giờ là không đi không được."
Đứng tại chỗ bất động.
Đi vài bước, Sư Thanh Y nghe được tiếng bước chân của nữ nhân từ phía sau bước theo.
Nữ nhân nói: "Tôi không gọi là Hồ Điệp. Tôi họ Thiên, tên Mạch. Là mạch của tương thông liền mạch."
Không biết vì sao ngữ điệu của nàng dường như so với trước đó dễ nghe hơn rất nhiều, chí ít không có dọa người như ban đầu.
Nữ nhân nói xong tên, Sư Thanh Y lại không kịp phản ứng mà đột ngột dừng bước.
Dường như dưới chân vừa giẫm lên vật gì đó, rất mềm, giẫm lên còn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt rất nhỏ.
Loại cảm giác này rợn người đến nói không nên lời, Sư Thanh Y cầm đèn pin soi xuống thứ trêи mặt đất.
Chỉ vừa liếc mắt nhìn, Sư Thanh Y lập tức kinh hãi đến nhảy sang một bên, dạ dày cuộn lên dữ dội. Lạc Thần đưa tay ôm nàng, ánh mắt băng lãnh không một gợn sóng lẳng lặng nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Thiên Mạch đi qua, nói: "Là da người."